Hai nhóm người một trước một sau tiến vào cung Quang Minh. Chỉ thấy trong này trang trí vô cùng tinh mỹ, nơi nơi đều dùng, vàng bạc châu báu, thủy tinh mà tạo thành. Trên trần cung điện là chín con chân long được đúc từ huyền thiết uốn lượn vô cùng đẹp mắt, mỗi con đều ngậm một viên dạ minh châu chiếu sáng, trên mười cây cột chống đỡ cũng đều điêu khắc tứ linh sống động vô cùng, ở giữa sàn cung điện là một cái đài đá, trên đó có khắc một truyền tống trận cỡ trung bình, Dương Thanh chú ý nhìn vào đó, không hề thấy có hốc đặt tinh thạch, khẳng định đây là là một Ngũ Hành truyền tống trận độc môn của Ngũ Hành Tông. Hắc Sát Ma Tôn liếc nhìn xung quanh rồi chỉ tay đánh ra một đạo pháp quyết, vài tiếng ông ông vang lên từ trong người lão ngũ hành lonh khí xuất ra bao phủ trận pháp. Tuy chưa được tinh thuần nhưng đã hơn xa, pháp bảo của năm người Dương Thanh hợp lực khi nãy. Truyền tống trận này nhân đủ năng lượng thì lập tức sáng lên phát ra hào quang chói mắt. Cả bọn nhìn nhau một lát rồi cùng bước vào đó trong nháy mắt liền biến mất.
Trong một nơi biệt lập một truyền tống trận cổ xưa sáng lên, rồi sau đó có sáu người xuất hiện. Họ hiện tại đang đứng giữa một quảng trường rộng lớn, xung quanh núi non trùng điệp, năm hướng khác nhau liền có năm con đường lớn. Ở đầu mỗi con đường chính là ký hiệu kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
- Đây là nơi đâu, Ngô Hải ngó quanh rồi hỏi.
Hắc Sát Ma Tôn lành lạnh trả lời:
- Đây mới chính thức tiến vào mảnh đất thần bí.
- Sao, chẳng lẽ ở trên kia không phải.
Đặng Dung kinh hãi thốt lên.
Có lẽ bị tiếng hét của Đặng Dung làm cho giật mình. Ngũ Hành Chân Nhân khó chịu nói:
- Có gì mà ngạc nhiên, Ngũ Hành Tông chúng ta truyền thừa vô cùng xa xưa, bên trên kia bất quá chỉ là che mắt mà thôi, dưới này mới chính xác là nơi cất dấu thiên tài địa bảo. Tuy nhiên muốn đến được tàng bảo đồ phải trải qua một thử thách cuối cùng.
- Thử thách cuối cùng.; Dương Thanh khẽ nói.
Hắc Sát Ma Tôn cười lạnh:
- Đúng vậy. Năm con đường này lần lượt là Kim đạo, mộc đạo, thủy đạo... cho đến Thổ đạo. Mỗi nơi có một thuộc tính, chỉ cần trong ba ngày có thể đi qua liền an toàn tiến nhập nơi đây.
- Còn nếu không thì sao thưa tiền bối.- Minh Đạo Hồng run run hỏi.
- Còn làm sao nữa. Tất nhiên là hồn du địa phủ.
Hắc Sát Ma Tôn trực tiếp nói. Rồi lão quay sang hỏi Ngũ Hành Chân Nhân bằng một giọng khiêu khích không hề che giấu.
- Ngươi tính đi đường nào, bản ma tôn cũng chưa muốn ngươi chết sớm, hắc hắc.
Ngũ Hành Chân Nhân vẫn điềm tĩnh trả lời,
- Hừ. Không cần ngươi lo. Hãy cố mà giữ cái mạng của ngươi để cho ta thôn phệ.
- Ha ha. Được lắm, Lục lão nhi. Bản ma tôn đợi ngươi trong đó.
Dứt lời lão hướng về Đặng Dung truyền âm mấy câu, cả bọn bốn người tiến về Mộc đạo rồi biến mất.
Quảng trường này chỉ còn lại Dương Thanh và Ngũ Hành chân nhân. Hắn hỏi:
- Tiền bối, chúng ta nên đi lối nào.
Ngũ Hành Chân Nhân chỉ vào Hỏa đạo rồi nói:
- Năm xưa bản nhân từng đi qua đây, cũng có một chút quen thuộc, chúng ta đi lối đó.
Dương Thanh gật đầu. Giờ đây đã quyết định thì không nên hối hận, hắn mang theo Lục Xuân Quyền tiến vào Hỏa đạo. Vừa mới đi vào con đường này một đoạn cảnh vật đã thay đổi rõ rệt, từng luồng gió nóng bức vô cùng thổi tạt vào mặt hắn, cỏ cây hai bên đường dưới sức nóng đều héo úa. Hắn càng đi vào càng cảm thấy sức nóng ở đây thật kinh người, hỏa phong cuồn cuộn thổi tới, khiến tầng phòng hộ của hắn lung lay như sắp vỡ. Hắm vỗi vã khuếch trương linh lực rồi cắn răng bước tiếp. Ngũ Hành Chân Nhân chớp mắt nhìn về phía trước rồi nói:
- Đồng tiểu hữu cố gắng tri trì. Chỉ một quãng nữa là có thể vượt qua.
- Hừ.
Hắn không trả lời mà truyền linh lực vào hỏa lân bào. Tức thời áo choàng sau lưng hắn tung bay phần phật. Đem linh lực hộ vệ toàn thân. Hắn điểm nhẹ chân xuống lướt đi trong không khí. Chừng một canh giờ sau hắn xuất hiện tại một hạp cốc rộng chừng ngạn trượng, cỏ cây hoa lá chi đến cả bầu trời, đều là một vùng đỏ như lửa. Cách xa phía trước hắn là một ngọn núi lớn. Có một di tích bằng đá đổ nát ăn sâu vào lòng núi. Ngũ Hành Chân Nhân mở miệng chậm rãi giới thiệu:
- Đây là chân hỏa thần sơn. Vượt qua đây chúng ta sẽ tiến tới tàng bảo các.
Dương Thanh liếm mép. Âm trầm nhìn vào cánh cửa đá đen ngòm ở chân núi. Hồi lâu hắn cất giọng lạnh nhạt hỏi:
- Trong đó có nguy hiểm gì, xin tiền bối đừng dấu giếm.
Ngũ hành chân nhân cũng đưa mắt về phía đó rồi nói:
- trong đó có khá nhiều yêu thú hệ hỏa cấp 2. Tuy cảnh giới không cao nhưng lại thích đi theo bầy đàn khá khó chịu, nhưng với cảnh giới của tiểu hữu, miễn cưỡng có thể qua được. Lại thêm có ta trợ giúp đi qua cũng không khó khăn gì.
- Được, lần này vãn bối đặt cược ván này.
Vừa nói dứt lời hắn đang mang theo Ngũ Hành Chân nhân tiến nhập vào lòng núi.
Trong khí đó ở Mộc đạo. Bọn bốn người Đặng Dung và Hắc Sát Ma Tôn đang đứng trước một cái đầu quái thú hệ mộc, tuy nó đã chết nhưng cũng không ai có cảm giác vui mừng. Từ khi họ tiến vào Mộc đạo đến giờ yêu thú cấp thấp thì không kể, con này đã là con yêu thú cấp cao thứ tư mà họ gặp. Đặng Dung nhăn mày hướng về Hắc Sát Ma Tôn cung kính lên tiếng:.
- Hắc sát tiền bối. Yêu thú ở đây quá đông sợ là chúng ta khó mà đi được.
- Hừ. Chỉ là mấy con thú nhỏ mà thôi. Có gì đáng nói. Tuy đông nhưng cảnh giới không cao. Chỉ cần chúng ta đi qua Lâm Địa này. Bản ma tôn lấy được Đoạt Phách Đan, nhất định không thiếu chỗ tốt cho các ngươi.
Đặng Dung nghe vậy thì cũng âm thầm suy tính: quái thú tuy đúng là đông thật, nhưng cảnh giới không có gì đáng nói. Ngay như con yêu thú trước mắt họ đây chẳng qua cũng chỉ là cấp hai đỉnh phong. Mà Đặng Dụng tin rằng với sự liên thủ của ba người họ. Chỉ cần không gặp quái vật cấp năm. Còn lại dù đánh không được bỏ chạy là hoàn toàn có thể. Hơn nữa lần này tuy hung hiểm nhưng lợi ích đạt được có thể nói là nhiều vô cùng. Phía bên kia phu thê Ngô Hải cũng có ý nghĩ như vậy, sau vài giây suy nghĩ. Cuối cùng Đặng Dung nói:
- Tiền bối dậy rất phải. Chúng ta có lẽ nên tiếp tục lên đường. Sau này bọn vãn bố còn cần người chiếu cố thêm.
Thấy đã lung lạc được bọn này tiếp tục mang lão theo vào trong. Hắc Sát Ma Tôn trong lòng vui mừng nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc. Lão gật đầu rồi bảo.
- Cái đó là đương nhiên. Ba người ta đã hứa nhận làm đệ tử tất nhiên đối với các ngươi sẽ chua toàn. Chỉ cần có Đoạt Phách Đan, trọng tổ lại hồn phách. Bản Ma Tôn sẽ cho các ngưoi chỗ tốt mà các ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Sau một hồi hứa hẹn ủy lạo. Cuối cùng ba người vui vẻ mang theo Hắc Sát Ma Tôn tiếp tục tiến sâu vào Lâm Địa.
Hỏa Đạo.
Giờ đây Dương Thanh đang đứng trước một con quái thú vô cùng kì lạ. Toàn thân nó ngập trong biển lửa. Thân hình của nó như con thằn lằn. Nhưng lại không lồ vô cùng. Trên lưng nó là một đôi cánh lớn tỏa ra hỏa khí hừng hực. Từ đầu cho trên chót đuôi của nó là vô số gai nhọn. Nó đang hướng ánh mắt thèm thuồng về phía hai người. Ngũ Hành Chân Nhân trực tiếp lên tiếng:
- Đồng tiểu hữu. Đây là yêu thú Cự Hỏa, vào thời kì toàn thịnh lão phu chỉ dùng một ngón tay cũng diệt sát được. Tiếc là ta đã bán thân bất toại. Một thán thần thông măt gâng hết. Không thể di chuyển. Phải nhờ đạo hữu vậy.
Dương Thanh liếc nhìn Cự Hỏa. Toàn thân nó đều được bọc trong lửa vô cùng khó chơi. Hơn nữa vừa nhìn qua. Hắn đã phát hiện ra cái đuôi đầy gai nhọn của con Cự Hỏa này chính là như một món pháp bảo đỉnh cấp. Dạng quái thú như này, chính là lần đầu tiên hắn gặp. Tuy nó chỉ là cấp hai, nếu tính theo nhân tộc cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ như hắn. Nhưng toàn thân yêu thú đâu phải tầm thường, cơ hồ vô cùng cứng rắn, kim cương bất hoại. Hơn nữa nhìn qua cũng biết nó đã sống hàng ngàn năm luận về độ tinh thuần pháp lực. Dương Thanh hắn có xách hài chạy theo cũng không kịp.
Như nhận ra sự lo lắng của hắn Ngũ Hành Chân nhân lên tiếng:
- Đồng tiểu hữu không cần lo lắng. Tuy nó khá mạnh, nhưng không có thần thông đặc biệt gì, chỉ có thể thao túng viêm hkar mà thôi. Không khó để diệt sát.
Dương Thanh thầm hừ lạnh trọng lòng. Không có thần thông gì, chỉ có thể điều khiển viêm hỏa. Lão nói cũng hay nhỉ. Nguyên một cái hỏa thần thông tinh thuần đó chưa chắc hắn đã chống được. Nhưng may cho lão hay chính là may cho hắn. Năm xưa trong lúc hồ đồ ở Cửu Khúc Huỳnh Hà đã may mắn thu được xác của Xích Diệm Hỏa Lân. Thần thú thời viễn cổ, hỏa lực của nó so với con cự hỏa này thì tinh thuần hơn không biết bao nhiêu lần. Dùng Vô Cực Đao chắc hẳn là có thể giết được nó. Hơn nữa hắn còn Hỏa Lân Bào đang mặc trên người, có nó thì chắc chắn bách hỏa bất xâm. Nhưng nói gì thì nói. Nếu còn đường khác hắn cũng không nguyện ý trêu trọc con yêu thú này. Nhưng đáng tiếc muôna đi tiếp thì đúng là phải vượt qua con Cự Hỏa này không còn cách nào khác. Hắn vừa lôi Vô Cực Đao ra vừa âm thầm nguyền rủa lão tổ tông của Ngũ Hành Môn. Trong bảo tàng của lão cất giấu cái thứ quái dị gì. Mà lão bày ra tầng tầng lớp lớp bảo hộ. Lát nữa vào được hắn phải hảo hảo thu hoạch một phen. Hắc hắc. Trong khi hắn còn đang ảo tưởng thì Cự Hỏa đã rống lên một tiếng. Có vẻ như nó đã hết kiên nhẫn. Nó vỗ mạnh đôi cánh bay vút lên không há miệng phun ra năm đạo hỏa diễm chia ra đánh vào toàn thân của hắn.
- Úy. Con yêu thú này có chút ta môn.
Thấy nó tấn công hắn không dám chậm trễ lập tức niệm pháp chú. Vô cực đạo lập tức bay ra đấu với năm luồng hỏa diễm. Từ Vô Cực Đạo một màn hỏa võng vô cùng hùng mạnh rít gào tiến ra. Chớp mắt hai luồng lửa va vào nhau bắt đầu điên cuồng thôn phệ.