Sau một hồi cò kè thương lượng, Dương Thanh đã đồng ý liên thủ với Lục Xuân Quyền. Tuy nhiên hắn cũng không ngu si đến mức tin vào việc lão sẽ nhận hắn làm đồ đệ, hay kế thừa y bát. Hắn và lão bây giờ chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Bất quá hắn không muốn gặp rắc rối với lão già này. Tuy nói lão đã mất hầu hết thần thông. Nhưng với tiên thức mạnh như hắn mà không phát hiện ra lão thì chắc chắn lão còn lưu lại hậu chiêu. Vừa nãy mà hắn cự tuyệt lão thì rất có thể giờ này đã hồn du địa phủ. Hơn nữa lão đã là chủ nhân nơi này tất có phương pháp vượt qua cấm chế cùng pháp trận, hắn càng đỡ một phen nguy hiểm. Đến lúc đó huơu chết về tay ai vẫn còn chưa biết được. Chỉ biết giờ đây hắn đang bao bọc lão trong một màn thanh quang cả hai vun vút phóng đi trong bí địa. Bên này hắn toan tính thì bên kia Ngũ Hành Chân Nhân cũng âm thầm cười lạnh " tiểu tử ngoan ngoãn. Chỉ cần ngươi đưa được lão phu đến được chỗ Đoạt Phách Đan, ta nhất định sẽ niệm tình ngươi có công mà cho ngươi tiến nhập luân hồi, hả hả".
Trong lúc này ở trên đỉnh núi kia, ba người Đặng Dung cũng chấp nhận cùng lão phân thần Hắc Sát kia giao dịch. Phân thần của Ngũ Hành Chân Nhân này cũng kể ra một câu truyện có phần lâm ly bi đát hơn cả truyện mà Dương Thanh nghe được. Cuối cùng sau khi hứa nhận cả ba làm để tử nhập thất, lão còn hào phóng ban cho Minh Đạo Hồng một viên Hồi Nguyên Đan, chớp mắt thương thế đã gần như khỏi hẳn. Có câu thấy lợi mờ mắt, rất nhanh ba người kia đã quyết định đưa lão đến tàng bảo các. Hắc Sát đạt được mục đích thì cũng âm thầm cười lạnh.
- Hừ bản tọa sẽ tạ ơn các ngươi vô cùng hậu hĩ. Ha ha ha
Ánh mắt lão liếc nhìn bọn Đặng Dung như thể bọn họ đã là ba cái xác không hồn.
Lại nói đúng như Dương Thanh nghĩ. Lão già Ngũ Hành Chân Nhân này không hổ là địa đầu xà nơi này, những nơi nào có cấm chế hoặc trận pháp lão đều nhất nhất chỉ ra, khiến cho hành trình vô cùng thuận lợi. Chỉ mất nữa ngày hai người đã đứng trước một tổ hợp cung điện khổng lồ, dùng từ khổng lồ còn chưa miêu tả hết sự hùng vĩ của nó. Đủ biết năm xưa Ngũ Hành Tông quả thật vô cùng cường đại. Chỉ thấy riêng Thần Vũ Môn trước mắt này Nơi nơi đều trạm khắc rồng phượng, lân giác. Mái lợp ngói lưu ly vàng khí thế tỏa ra thật là sâm nghiêm vô thượng. Thấy hắn trợn mắt há mồm Ngũ Hành Chân Nhân không khỏi cười ha hả:
- Chớ nói tiểu hữu. Ngay cả lão phu năm đó lần đầu được gia sư dẫn vào đây cũng phải một phen líu lưỡi. Nơi bế quan tu luyện của Tông Chủ và ba thái thượng trưởng lão đâu phải tầm thường.
Nhìn ngang nhìn ngửa một hồi cuối cùng lão và hắn đi vào Thần Vũ Môn. Bước trên cái sân rộng hàng trăm trượng hắn không khỏi thầm tặc lưỡi. Năm xưa hắn được diện kiến qua Cung Quỳnh Dao trên Cô Sơn Tiên Đảo. Tuy đã thập phần hoa lệ, nhưng cũng không thể so với nơi này. Vừa đi lão vừa giải thích như thể tăng thêm lòng tin của hắn thì ra quần thể kiến trúc này có tên là Cung Quảng Hàm gồm hơn hai trăm ngôi điện lớn nhỏ và 6666 phòng. Trong đó Quang Minh cung là nơi bế quan của Tông Chủ Các Đời. Điện Dưỡng Tâm, Điện Linh Tiêu và Điện Vũ Anh là nơi bế quan của ba Thái Thượng Trưởng Lão. Các phòng còn lại chính là để ban thưởng cho những đệ tử thiên tư vô cùng xuất sắc và những người lập được đại công. Rồi lão cảm khái thở dài.
Đến đời lão phu nơi này vẫn vô cùng nhộn nhịp, vậy mà không ngờ có mấy ngàn năm. Bọn tiểu bối lại để cho cơ nghiệp vạn năm tan nát, cũng may thù nhân còn chưa biết đến nơi này. Lão còn đang thở ngắn than dài thì một giọng cười lạnh như băng đã từ xa vọng tới:
- Hừ. Thân mình còn lo chưa xong mà lại hồi tưởng chuyện xưa ư. Thương hải tang điền. Đâu có gì là trường tồn mãi mãi.
Lam quang lấp lóe rồi hiện ra một đám bốn người ba người dương thanh liếc mắt đã nhận ra, đó chính là Bọn Đặng Dung, Ngô Hải cùng đạo lữ của lão Minh Đạo Hồng. Còn người đi cùng khi nhìn đến hắn không khỏi kinh hoàng biến sắc, ngoại trừ màu áo và bông sen dưới chân màu đen. Còn lại lão già này đến cả khi chất cũng giơng ngũ hành chân nhân như đúc. Chẳng lẽ đây lại là phân thân của lão.
Vừa thấy lão già áo đen kia. Ngũ Hành Chân Nhân hướng ánh mắt nhìn bọn họ thần sắc đột nhiên trở nên âm hàn. Đôi mắt lão trợn trừng lộ rõ hânn ý không cần che dấu. Lão hừ một tiếng rồi trực tiếp nói:
- Ngươi bất quá năm đó chỉ là một phân hồn của bản nhân, vậy mà lại dám ở đây khua môi mua mép. Ngươi cứ đợi xem lát nữa ta thu thập ngươi thế nào.
- Ha ha. Lục lão nhi chuyênn năm đó chỉ trách ngươi có mắt như mù mà thu nhân một tên khi sư diệt tổ, nào có thể trách bản ma tôn ta đây, ta với ngươi giống hệt nhau, ta nghĩ ngươi là phân hồn của ta thì đúng hơn. Lát nữa vào được tàng bảo các rồi ngươi hãy ngoan ngoan để cho bản ma tôn giúp ngươi tiến nhập luân hồi." Thần sắc Hắc Sát Ma Tôn lạnh nhạt nói. "Ngươi muốn giúp ta tiến nhập luân hồi. Khẩu khí thật lớn. Chỉ là một phân hồn mà cũng muốn thực hiện điều đó đối với bản nhân sao!"
Ngũ Hành Chân Nhân đã thống hận đến cực điểm, không phải còn phải giữ mình để đi vào trong này thì lão đã lao đến thôn phệ tên kia rồi. Phía bên kia Hắc Sát Ma Tôn cũng nghĩ y như vậy. Dù sao hai lão hành động không được thuận tiện. Tốt nhất là đợi vào được bên trong hãy đôngn thủ giết người rồi phân tranh cũng không muộn. Nhất thời hai lão gườm gườm nhìn nhau đến tóe lửa. Bọn Dương Thanh và Đặng Dung ở bên cạnh không nói gì. Ai cũng có những tính toán cho riêng mình. Đều chờ mong hai lão này lưỡng bại câu thương để mình làm ngư ông đắc lợi. Sau một lát thù địch nhìn nhau có vẻ như Hắc Sát Ma Tôn đã nhận ra ý đồ của bọn Dương Thanh, chỉ thấy lão cười khẩy rồi hướng về Ngũ Hành Chân Nhân nói lớn:
- Lục lão nhỉ. Ta với lão dù sao cũng cùng một cơ thể sinh ra. Có thể nói còn hơn huynh đệ ruột thịt. Ở ngoài này phân tranh cũng không có ích gì. Ta đề nghị cùng tiến vào. Chỉ cần vào được tàng bảo các rồi. Lúc đó phân tranh cũng không muộn.
Ngũ Hành Chân Nhân suy nghĩ một lát, bản thân lão bị giam ở đây mấy ngàn năm, nhưng trước kia cũng là tông chủ một phái, rất nhanh đã nhận ra ý đồ của bọn Dương Thanh, tên Hắc Sát này không ngờ sau ngàn năm, cũng có chút tâm cơ. Nghĩ đoạn lão thu lại ánh mắt thù địch rồi nói:
- Lời ngươi nói chính hợp ý của lão phu. Nhưng cùng đi với ngươi thì thứ cho lão phu không thể bồi tiếp.
- Ngươi.. Hắc Sát Ma Tôn trầm giọng nói.
- Hừ. Bản nhân không quen đi cùng kẻ thù. Lát nữa ai đến Tàng bảo các trước thì đan dược sẽ là của người đó.
Hắc Sát Ma Tôn này chính là kế thừa toàn bộ từ hắn. Nên việc có đan dược này cũng không cần phải giấu diếm gì, nghe Ngũ Hành Chân Nhân nói thế. Hắc Sát Ma Tôn cười nhạt:
- Hắc, Hắc được lắm, bản ma tôn lúc đó sẽ từ từ luyện hóa hồn phách của ngươi.
- Hắc Sát. Ngươi chớ vội khua môi múa mép, cứ đợi đến lúc đó xem sao cho biết.
Dứt lời lão quay sang ôn hòa nói với Dương Thanh:
- Dương tiểu hữu, chúng ta mau tiến vào thôi, trong đó có không ít chỗ tốt cho ngươi.
Dương Thanh gật đầu rồi phất tay, điều khiển quang tráo mang theo ngũ hành chân nhân đi qua hai cái sân gạch rồi tiến đến Quang Minh Cung ở cuối đường.