Rẹt rẹt..
Một đoàn âm thanh ghê rợn vang lên.
bầu không khí xung quanh chiến trường trở nên vặn vẹo, cả không gian dường như nóng lên, Linh khí tuôn ra như thủy triều mũi tên này nhanh chóng phá vỡ cương khí hộ thân của Dương Thanh, linh lực đã chạm vào đến lớp áo ngoài của hắn,kình khí hùng hồn tỏa ra, theo một ánh chớp nháng lên. Trịnh Phi Hoa bằng một tốc độ nhanh như điện xẹt vung trường kiếm chém tới trước mặt hắn.
ở vào thế lưỡng đầu thọ nạn, hắn cũng không mấy sợ hãi mà chỉ ngạc nhiên đôi chút, nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra:
-Mẹ kiếp. ngươi là Kết Đan trung kỳ
Trịnh Phi Hoa cất tiếng cười như chuông bạc
- Ha ha ha, ta mới thăng cấp không bao lâu, cáo lỗi, cáo lỗi
Tốc độ của Dương Thanh không hề chậm, trong phút chốc vô cực đao trong túi trữ vật của hắn bay ra, hai thanh đao hóa thành hai luồng hỏa diễm nhắm vào vai trái của Trịnh Phi Hoa phóng đến., không ngờ Dương Thanh lại nhanh đến vậy, Trịnh Phi Hoa chưa kịp né tránh thì vô cực đao đã xẻ một đường vào vai khiến tay của Trịnh Phi Hoa rời ra khỏi cơ thể
nhưng hắn nhìn lại thì không hề có máu chảy ra. Hóa ra đây chỉ là tàn ảnh
-Tốc độ nhanh quá
Dương Thanh hét to một tiếng:
- Âm Hồn Kiếm Giáp
toàn thân hắn nhanh chóng được phủ kín bởi lân giáp, cùng lúc đó, một tiếng răng rắc vang lên,. Từ hư không Trịnh Phi Hoa hiện ra, trường kiếm đâm thẳng vào ngực hắn,
Đây là Liệt Diễm Vân Tảo Kiếm một loại công pháp dùng kiếm độc đáo mà TRịnh Phi Hoa tu luyện, chỉ thấy kiếm khí lan tràn, uy lực kinh người, không gian dao động kịch liệt. không khí bị đốt cháy sạch sành sanh, khiến đám xung quanh cố gắng lắm mới hô hấp được.
Khí thế của Trịnh Phi Hoa đã hiển lộ hoàn toàn là một kết đan trung kỳ, nàng tin rằng chỉ bằng kiếm này, Dương Thanh sẽ bị cắt thành mười mấy mảnh, thế nhưng nàng đã đánh giá quá thấp Âm Hồn Kiếm Giáp
khi mũi kiếm vừa chạm vào áo giáp, ma khí trên áo giáp tự động chu lưu. Bảo vệ toàn thân, đồng thời nó hút chặt lấy kiếm, rất nhanh mắt thường cũng có thể thấy kiếm đang bị ăn mòn,
thấy tình hình không ổn Trịnh Phi Hoa nhanh chóng triệt thoái Liệt Diễm Vân Tảo kiếm, tay trai kết thủ ấn ra phía trước, tLam quang áo ạt tuôn ra. Chúng nhanh trong tụ tập thực chất trên mỗi đầu ngón tay của nàng tạo thành một trảo ấn khổng lồ
Bùm bùm bùm!
trảo ấn và ma khí, hai lực lượng cường đại va chạm, toàn bộ vùng này đều nghe thấy tiếng nổ rung trời, đất đá tan tác, trên mỗi ngọn núi đều lộ ra mấy cái rãnh lớn, ngôi đại điện đã bị san thành bình địa
-Hự
cả hai cùng nhanh chóng thụt lùi. Khóe miệng đầy máu, lùi được mấy thước đều đồng loạt ngồi xuống điều hòa hơi thở, Mặt Trịnh Phi Hoa tái xanh, xem ra sức lực đã gần cạn, Dương Thanh cũng không khá hơn gì, hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm được Âm Hồn Kiếm Giáp cho nên cũng bị thụ thương, máu ướt đẫm cả vạt áo đằng trước.
Cả hai không ngừng trợn mắt nhìn nhau
- Không ngờ ngươi chỉ là Kết Đan sơ kỳ mà cũng có khá nhiều chân tài thực học, chờ khi ta ẵm đạp ngươi dưới chân, ta muốn xem chưởng môn Thất Huyền Môn nhỏ nhoi như ngươi còn gì để nói
Trịnh Phi Hoa tuy là nói như vậy nhung cũng âm thầm sợ hãi trước chiến lực của Dương Thanh, nàng đã quyết định sử dụng đòn sát thủ
Nghe nàng nói hắn chỉ cười:
-Dẫm đạp, thôi thôi, ta thực ra thích nằm trên hơn.;
Đám đệ tử Thất Huyền Môn cười phá lên, còn đám đệ tử Hải Sa hội tức giận luôn mồm thóa mạ.
- Hạ lưu vô sỉ.
Trịnh Phi Hoa tuy đã sống nhiều năm, nhưng vẫn còn là xử nữ. những lời chợ búa này thực sự nàng không chịu nổi.
-Ngươi đã thực sự khiến ta nổi giận rồi đấy,
Một âm thanh bỗng vang lên:
-Nổi giận thì thế nào
Một bóng người thướt tha từ phía sau đi ra
mỹ nhân vừa đến mặc váy hồng, cả người tỏa ra khí chất siêu phàm thoát tục, là Tử Nguyệt vừa mới tới.
Lúc mới rồi nàng ẩn thân phía sau để quan sát toàn cục, nàng cảm thấy mình nên ra giải quyết cho nhanh, Dương Thanh có thắng được cũng khá mất thời gian,, tốt nhất là tránh đêm dài lắm mộng, nàng cho rằng, việc đối đầu với Hải Sa môn là việc đã rồi, tuy rằng không biết hắn có ý đồ gì khi làm vậy, nhưng chỉ cần là ý hắn thì nàng sẽ làm theo mà không thắc mắc
Tử Nguyệt, nheo mắt nhìn đám người trước mắt, hàn khí tỏa ra xung quanh, một cỗ áp lực to lớn từ người nàng phủ xuống
Trịnh Phi Hoa nhìn nhìn mỹ nhân trước mắt, giác quan cho nàng thấy đây chính là một mối nguy hiểm vô cùng, nàng biến hẳn sắc mặt
- Ngươi là kẻ nào?
Trịnh Phi Hoa không chút cảm ứng được cảnh giới của Tử Nguyệt, điều này làm nàng lo lắng
Tử Nguyệt cất giọng trong như ngọc nói khẽ:
- Ta chính là một thành viên của Thất Huyền Môn, Hải Sa hội các ngươi là cái thứ gì mà lại dám to gan đến nơi này quấy phá. Hôm nay ta không dạy ngươi một bài học, ngươi lại nghĩ Thất Huyền Môn chúng ta dễ bắt nạt
Trịnh Phi Hoa trước khi đến đây cũng đã thám thính kỹ càng, môn phái này bất quả chỉ có chưởng môn là Kết Đan, còn lại toàn là phế vật, sao giờ tự nhiên lại lòi ra một người cảnh giới thâm khả bất trắc như vậy
Trịnh Phi Hoa mở miệng nói:
- Các ngươi đánh bị thương cháu ta, lại còn làm ăn trong địa bản của Hải Sa hội, hôm nay ta đến đây chính là đòi công đạo, cho dù các ngươi có mạnh hơn thì cũng không có lý
Tử Nguyệt hừ một tiếng
- Vậy à. Sao ta lại nghe nói đệ tử của ngươi rõ ràng là gây chuyện với đệ tử của ta trước,
Trịnh Phi Hoa đã bắt đầu không kiềm chế được, nàng gằn giọng:
Gây chuyện trước thì sao,. Các ngươi đi vào địa bàn người khác vậy àm còn muốn nói lý hay sao
Tử Nguyệt cất tiếng cười như chuông bạc:
-Thì đã sao, bản tiểu thư thấy các ngươi làm cũng đã lâu rồi có lẽ cần về hưu là vừa, công việc và địa bàn của các ngươi, Thất Huyền Môn chúng ta sẽ mua lại, Ngươi thấy thế nào
_ Hừ
Trịnh Phi Hoa thở hắt ra. Đám Thất Huyền Môn này hoàn toàn không nói lý lẽ, làm gì có chuyện mua lại địa bàn, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, nàng lờ mờ cảm thấy, hình như chúng cố tình xung đột với bản hội, Nàng bắt đầu tính toán rút lui trước, CHưởng môn của bọn chúng đã khó đối phó rồi, lại thêm cô gái này nữa, cảnh giới nhìn không thấu, cái mạng này không thể liều được, nàng bắt đầu nguyền rủa chuyến đi khinh xuất này,. Lẽ ra phải mang thêm nhiều người nữa mới phải, nhưng giờ có trách thì cũng không có tác dung gì, ai báo nàng thám thính không kỹ.
Nhìn thẳng vào Tử Nguyệt nàng nhẹ giọng nói:
Chuyện nhượng lại địa bản là một chuyện hệ trọng. ta chỉ là trưởng lão không quyết định được, đợi ta về hỏi ý hội chủ rồi sẽ trả lời các ngươi
Ầm ầm ầm!
một loạt âm thanh vận chuyển vang lên, mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nền trời, cả bầu trời bây giờ đã chuyển thành đen kịt, mây đen vần vũ, thỉnh thoảng lại có vô số tia chớp nháng lên. Dương Thanh cười ha hả:
-Quý phái vội đến xong cũng lại vội đi hay sao, hãy nến thử Cửu Khúc Âm Ma Đại Trận của chúng ta xem sao cho biết
Trịnh Phi Hoa nhìn Dương Thanh chằm chằm, nét mắt đã cau có lại:
- Tiểu tử, chỉ bằng cái trận rách này mà cũng mơ đối phó với ta
vừa lúc nàng dứt lời thì Tử Nguyệt đã nói
- hắn không đủ nhưng bản tiểu thư là đủ đối phó với ngươi.
rồi nàng quay sang bảo hắn:
-Giả quyết đám kia nhanh lên, ngươi không cảm thấy đùa cợt thế là vô vị sao
Dương Thanh tí thì sắc
- Khục khục, giọng điệu nàng đây thật cuồng ngạo, bất quá đúng như vậy đùa thế đủ rồi.
Hắn lập tức triển khai công kích ngay, trong phút chốc đã có hai tên TRúc Cơ bị Âm Phủ Ma Châm của hắn điểm trên người mấy cái lỗ máu, chết ngay tức khắc.
Thấy chưởng môn đích thân tham chiến, đám đệ tử máu nóng sôi trào, nhao nhao rút pháp bảo, gào thét vàng trời:
-Xông lên anh em
-Thất Huyền Môn vô địch
-Giết hết đám cẩu tặc này
Nhất thời chiến trường loạn thành một đoàn, lam quang, tử quang, hàn quang … bay rợp trời, tiếng lầ het vang lên cả một vùng.
Tử Nguyệt k không để ý đến đám đó, nàng chậm rãi đến trước mắt TRịnh Phi Hoa,:
-Chỉ là Kết Đan Sơ kỳ, cho dù có ba đầu sáu tay, hôm nay ngươi vẫn phải để cái đầu lại.
Thấy Tử Nguyệt đến gần, Trịnh Phi Hoa không dám chậm trễ, nàng cảm nhận được rằng đây chính là thời khắc quyết định, chân khí tuôn ra từ người nàng cuồn cuộn, nàng hét lớn
- Khốn kiếp, không phải ngươi chết thì là ta vong
Nàng lăng không bay lên trên lưng trời
- Ngươi hãy nến thử Liệt Diễm Quang Ảnh Kiếm
chân khí hùng hồn bộc phát. Những đám mây đỏ cuồn cuộn trào ra, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn bốn hóa thành tám, chẳng mấy chốc lẫn trong vầng mây đỏ là ước chừng vài ngàn cây kiếm, hư hư thật thật. khsi lạnh đầy trời, hàn qang lấp lánh, trong đám mây còn mơ hồ phát ra tiếng rít gào
Tử Nguyệt vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía Liệt Diễm Quang Ảnh kiếm. Kiếm này đói phó với cùng cấp còn tạm được, chứ đối với nàng, chỉ nhìn qua đã nhận ra vô số điểm sơ hở, Nàng phi thân về phía trước, hai tay kết thủ ấn lập tức bày ra một bộ công pháp kỳ dị. mặt nàng đang từ màu trắng chuyển sang màu đen, trông ghê rợn vô cùng, hai cánh tay nàng vốn nõn nà đẹp không tỳ vết, giờ cũng nhanh chóng phủ một màu đen, toàn thân nàng hắc khí lượn lờ, đâu đó còn vang lên tiếng rít gào như âm hồn bất tán. Nàng đang thi triển một môn pháp quyết mà năm xưa khi hồi sinh Triệu Phong cho nàng, chính là Thiên Ma Quyết.
nàng vận động linh khí trong nháy mắt đã lao vào vùng ảnh hưởng của mấy ngàn cây kiếm kia. Bất kể thanh kiếm nào động vào lớp hắc khí trên người nàng đều tàn thành tro bụi.
nàng lạnh nhạt nói:
- Chỉ có thế thôi sao, Ngươi chết được rồi
Trịnh Phi Hoa vô cùng sợ hãi, nàng hoàn toàn không thể nào đối phương lại có pháp quyết quái dị như vậy. Liệt Diễm Quang Ảnh Kiếm này, cho dù Ngưng Nguyên lão tổ cũng không ứng phó thong dong như vậy được Trông thấy làn hắc khí từ người Tử Nguyệt, cộng thêm cái dung mạo ghee rợn kia
Trịnh Phi Hoa thì thào:
- Không ngờ ngươi lại là ma tu?
Tử Nguyệt lạnh lùng cười,
-Đây chính là điểm khiến các ngươi khó có thể tu hành, cái gì ma tu cái gì nhân tu, đại đạo ba ngàn nhánh, nhánh nào lại không dẫn đến đỉnh tiêm, tu tiên ai lại chưa từng giết người, các ngươi không tu ma công vị chắc đã tốt hơn ta hay sao. Chấp niệm như vậy. sao có thể thành đại đạo
- đại đạo ba ngàn nhánh, nhánh nào lại không dẫn đến đỉnh tiêm
-Trịnh Phi Hoa như hiểu ra điều gì đó, điều gì rất có lợi cho sự tu hành của nàng, nhưng đã quá muộn, ta thủ của Tử Nguyệt đã vươn đến, cắm thẳng vào đan điền của nàng. Mà khí nhanh chóng khóa chặt lấy kin đam của nàng rồi luyện hóa nó thành tro bụi,
-aaaaaaaaaaaaaaa
Trịnh Phi Hoa hét lên một tiếng đau đớn, chân khí linh khí trong cơ thể ào ạt thoát ra, nàng không còn kim đan đồng nghĩa với việc, nàng chỉ là một người bình thường, cái lỗ ở bụng nàng đang rì máu, nàng lịm dần đi, đến khi chết nàng vẫn thì thào hai câu:
- đại đạo ba ngàn nhánh, nhánh nào lại không dẫn đến đỉnh tiêm
Tử Nguyệt thu hồi Thiên Ma Quyết rồi biến từ hư không ra một chiếc khăn, nàng lau tay rồi nói nhỏ:
- Chỉ tiếc ngươi hiểu ra quá muộn
đám đệ tử Hải Sa môn thấy trưởng lão đã chết lập tức sa sút tinh thần, quay đầu bỏ chạy. chúng hét lên ầm ĩ:
-Mau rút, mau rút
-Á sao ta không ra được
-Có cái gì đó cản ta lại.
-Mau giúp ta, cứu ta
Dương Thanh ở trên không trung lạnh lùng nói:
-Các ngươi muốn thoát khỏi Cửu Khúc Âm Ma Đại Trận, nằm mơ đi
Đám đệ tử Thất Huyền Môn lần đầu thấy Tử Nguyệt hộ pháp ra tay, ai nấy đều kinh ngạc
-Tử Hộ Pháp quả thật không hổ danh là hộ pháp, chỉ một chiêu đã giết một trưởng lão kết đan
Lại có kẻ khác nói:
- Chưởng môn cũng không tầm thường người đi đến đâu, xác người đến đó
Đám đệ tử còn lạ của Hải Sa hội, không ra được sợ hãi kêu thét rầm trời, có kẻ còn quăng cả pháp khí đầu hàng.
Nhưng Dương Thanh hiểu, lúc như này không phải lúc nhân từ, hắn hạ lệnh:
- Giết
Tức thì đám để tử đều ứng thanh hô hoán ấm ỹ.
Ánh sáng từ pháp bảo lấp lóe trên trời, dưới đất. Dương Thanh cũng từ trên nền trời lao xuống, hắn thò tay vào Âm Dương Giới, móc ra Âm Giới Kiếm:
Hắn gào lên để trợ uy cho đám để tử, trận đánh đầu tiên không nên để mất sỹ khí:
-Âm Giới Vô Phong
Theo thế kiếm của hắn, ba tên trúc cơ trung kỳ bị quét phải mặc dù có cương khí hộ thận nhưng vẫn bị thổi bay ra sau có đến hai mươi mấy thước, pháp bảo bản mệnh bị chấn vỡ vụn.
Dương Thanh như hồn ma xuất hiện sau lưng chúng, đưa thủ chưởng ra phía trước, một đoàn tử quang theo chưởng phong phòng ra, sắc mặt hắn vô cùng lạnh lùng
hắn quát to:
- CHết đi
Năng lượngngũ sắc nhanh như tia chớp bay ra, hư không chấn động. ba tên Trúc Cơ bị uy áp của chưởng phong đánh cho chết không kịp ngáp
Có hắn tham gia, đám đệ tử Hải Sa hội đã bị giết sạch, Về phía Thất Huyền Môn, cũng có khoảng hơn chục tên đệ tự vẫn lạc, khoảng vài chục tên bị thương, nhưng hắn hiểu rằng, chỉ có như vậy đám đệ tử mới trưởng thành, đối mặt với máu à cái chết, chính là cách tốt nhất để rèn luyện
Đám đệ tử không ngừng bàn tán:
- Chưởng môn chiến lực kinh người
-Chẳng mấy chốc có thể đưa môn phái ta phát dương quang đại.
Dương Thanh lau đi vệt máu trên mặt rồi nói lớn:
- Đệ tử Thất Huyền Môn nghe lệnh
-Có chúng đệ tử
Cảm đám gào thét vang trời
-Theo bản chưởng môn san phẳng Hải Sa hội,
Phía sau hắn TỬ Nguyệt nhìn bóng lưng hùng dũng này
, tên này rất khá, ta càng ngày càng thích ngươi rồi đó