Hắn cầm chiếc hộp lên ngắm nghía. Hắn đã thử đủ mọi cách, kiểm tra kĩ càng từng phân của chiếc hộp này. Nhưng vẫn không tìm ra cách mở. Tiên thức của hắn chỉ cần chạm đến chiếc hộp là bị bật lại. Hắn trầm ngâm rồi vỗ vào túi trữ vật lấy ra một Thanh Vô Cực đao, vận linh lức đến cực hanh rồi chém thật mạnh vào chiếc hộp. Một tiếng vang chát chúa vang lên, nhưng chiếc hộp vẫn không hề sút mẻ dù chỉ một góc. Phải biết rằng Vô Cực Đao được luyện từ sừng của Thượng Cổ thần thú Xích Diệm Hỏa Lân vô cùng cứng rắn, lại có Vô Cực Chân Hỏa có thể chém đứt vô số tài liệu cứng rắn, vậy mà đụng phải chiếc hộp này lại phải đầu hàng. Chỉ là một cái hộp đựng mà đã trân quý như vậy đủ biết vật bên trong còn quý giá thế nào. Nhưng dù biết vậy, muốn mở cái hộp này cũng không phải dễ, mặc cho hắn dùng mọi cách mà hắn biết cũng không có tác dụng chút nào. Dù chưa tìm ra cách nhưng hắn cũng không nản lòng, xưa nay hắn luôn cố chấp, đã quyết định cái gì thì phải làm đến cùng. Bỏ cuộc giữa chừng không phải thói quen của hắn. Hắn tạm thời bỏ cái hộp xuống đất đem thần thức vào túi trữ vật tìm kiếm một bình đan dược phục hồi pháp lực, hắn định đưa mình về trạng thái đỉnh phong rồi thử lại một lần nữa xem sao. Đang phân vân giữa Hồi Thể Đan và Tục Mệnh Đan thì mắt hắn chợt chạm phải một thứ đó là lá thư mà năm xưa Thanh Hương viết cho hắn. Đến bây giờ hắn vẫn không hề trách nàng năm đó đã bỏ rơi hắn, tiên đạo vô tình, năm đó nàng có cơ hội theo tổ mẫu phi thăng, đó chính là cơ hội ngàn năm có một, nàng không hề muốn hắn phải đau khổ, nên đã viết cho hắn bức thư này, coi như cũng là ý tình vô hạn. Nếu không có lá thư đó làm sao hắn lại bước trên con đường tu tiên, rất có thể giờ này hăn đã là một nắm đất ở đâu đó rồi. Trong thư nàng đã nói sẽ đợi hắn ở trên tiên giới nếu có một ngày hắn độ kiếp phi thăng, tuy tiên giả vô tình nhưng hắn tin nàng sẽ không lừa hắn, trong trí óc hắn vẫn còn in đậm hình ảnh. Hắn và nàng gặp lại nhau trên Cô Sơn Tiên Đảo. Lúc đó.... A.
Trong đầu hắn chợt nổ đùng một tiếng minh ngộ. Lúc đó chẳng phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy đường vào Cung Quỳnh Giao của Ngụy Phu Nhân. Khắp nơi đều là trận pháp, cấm chế. Con đường đó, cây cầu đó, chính là dùng cơ quan của thế tục làm nên, vậy...
Hắn nhìn xuống chiếc hộp ở dưới chân, biết đâu chiếc hộp này được mở theo cách ở thế tục. Hắn chộp lấy chiếc hộp, đưa lên tay cẩn thận dò xét một cách kỹ lưỡng. Không có bản lề, không có khóa, không có cơ quan nào cả. Gần như là một khối vuông đặc ruột. Hắn thử gần như tất cả các cách của thế tục, nhưng chiếc hộp vẫn không hề suy chuyển. Không thể hiểu nổi là ai đã ăn no rỗi việc tạo ra cái hộp khó chơi này.
- Hử.
Đang sờ mó cái hộp bất chợt, tay hắn chạm phải một chi tiết thập phần không ăn nhập gì với vẻ tinh xảo của chiếc hộp này. Đó là một vùng nhỏ hơi lồi lên so với phần còn lại của chiếc hộp nếu không tinh tế sẽ không thể nào phát hiện ra được. Hắn giơ lên xem xét. Đây rõ ràng là một hình mũi tên hướng từ phải qua trái, vô cùng bé nhỏ. Ý của mũi tên này theo hắn suy đoán thì có lẽ là phải xoay chiếc hộp từ phải qua trái mới mở được. Hắn dứt khoát không nghĩ nữa. Cứ thử mở xem sao, vậy là hắn đưa hai tay nắm lấy hai đầu cuả chiếc hộp, xoay mạnh về hai hướng khác nhau. Và đúng như hắn dự đoán, chiếc hộp tuy hình vuông nhưng nắp lại thiết kế ren để mở như hộp tròn. Hắn vừa xoay nhẹ nó đã tách ra làm hai nửa. Thấy mở một cách đơn giản như vậy, hắn không khỏi cười khổ, ai mà ngờ chiếc hộp lại mở như thế này, làm lúc nãy hắn uổng phí một phen khí lực. Chiếc hộp tuy thiết kế lạ mắt nhưng bên trong lại chỉ có một miếng ngọc giản bị mẻ mất một miếng và hai viên châu một to một nhỏ. Viên to cỡ nắm tay còn viên nhỏ chỉ nhỉnh hơn đầu đũa một chút, hắn tò mò nhấc miếng ngọc giản lên áp vào trán. Trong đầu hắn là một mảnh sáng trắng hiện ra, rất nhanh trên mảnh sáng này có vài dòng chữ hiện ra. Vừa đọc dòng đầu tiên hắn đã vui mừng không ngớt. Thì ra hai viên châu này gọi là tử mẫu hồn châu. Cho phép hắn đứng bên trong không gian này quan sát ra bên ngoài qua viên mẫu châu. Hắn hưng phấn đọc tiếp cách sử dụng hai viên châu này. Khoảng hai dòng cuối là hướng dẫn cách đi vào và thoát ra khỏi không gian thần bí này. Thu hoạch bực này khiến hắn liên tục cười không khép miệng lại được. Hắn bỏ Ngọc giản xuống cầm lấy viên Tử châu nho như đầu đũa lên. Theo hướng dẫn quán chú linh lực vào rồi đưa tay xoay một vòng nhỏ. Một chiếc lỗ từ hư không hiện ra. Viên tử châu nhanh chóng chui qua chiếc lỗ nhỏ rồi biến mất, kế đến hắn lại cầm lấy viên Mẫu châu tung lên không rồi nhanh chóng đánh lên nó vài đạo pháp quyết, tay hắn hết thành một cái thủ ấn kỳ dị. Viên mẫu châu lập tức lớn dần lớn dần, cho đến khi có đường kính khoảng nửa trượng* thì dừng lại.
1 trượng = 3.33m
Giờ đây giống như thời hiện đại chúng ta đứng trước một chiếc ti vi màn hình cong vậy. Trên quả cầu khổng lồ này hiện ra không gian trước của tàng bảo đồ cánh cửa đã bị mở ra, ngọc giản viết rằng tử châu có thể đi xa khỏi mẫu châu nhưng không quá hai mươi trượng, vậy là hắn vôi vã dùng thần niệm điều khiển tử châu ở ngoài men theo mép tường đi vào trong. Sau khi tử châu bay vào được một quãng thì trước mắt hắn hiện ra một địa cung rộng lớn. Thiết kế công phu. Hai bên trái phải của địa cung là vô số cái giá lớn nhỏ, trên đó có vô số thẻ ngọc, mới nhìn qua cũng biết là toàn pháp môn tu luyện, ở giữa địa cung là một chiếc đỉnh làm bằng xương của Ô Long tỏa ra long khí hừng hực. Đứng ở hai bên Ô Long Đỉnh là Hắc Sát Ma Tôn và Ngũ Hành Chân Nhân. Cách đó khoảng mười thước Đặng Dung đang cẩn thận đứng đó xuôi tay cúi đầu, bộ dáng như một gia nô tin cẩn hộ chủ. Chỉ nghe Ngũ Hành Chân Nhân nói:
- Hắc sát. Bản nhân và ngươi đã thử đủ mọi cách nhưng chiếc đỉnh này thật quá tà môn. Dù cố gắng thế nào nó cũng chỉ hé ra một chút.
Hắc Sát Ma Tôn cũng âm trầm lên tiếng:
- Hừ. Chiếc đỉnh này năm đó do chính sư phụ chúng ta đoạt về, vì người không cần đoạt phách đan nên mới cất vào đây. Dì là người năm đó cũng chưa hề tìm ra cách mở.
Ngũ Hành chân nhân nghe thấy Hắc Sát nhắc đến sư phụ lão. Lại kêu bằng sư tôn nhất thời cơn tức giận lại dâng lên không kìm xuống được. Ngươi chẳng qua chỉ là một phân hồn của bản nhân mà cũng dám kêu sư tôn này nọ. Lại còn xem bản nhân như đồng môn của ngươi. Hừ. Lão đang định phát tác thì như nghĩ ra điều gì, tháy vì tức giận lão lại cười lên ha hả, rồi mấp máy truyền âm cho Hắc Sát Ma Tôn. Lão này nghe ngũ hành chân nhân nói xong thì sắc mặt đang u ám lập tức trở nên vui vẻ, lão không ngớt gật đầu rồi quay sang nói với Đặng Dung.
- Tiểu tử kia, xem như ngươi cũng đã tận tâm phục vụ. Giờ đây ngươi còn tâm nguyện gì có thể nói với lão phu. Ta sau này sẽ thành toàn cho ngươi ha hả.
Lão vừa nói vừa chỉ một ngón tay về phía Đặng Dung. Hắc khí từ tay lão biến thành một thanh lợi khí nhắm yết hầu của Đặng Dung mà đến. Đặng Dung thấy vậy thì thất kinh vội vã lắp bắp nói:
- Chủ nhân. Ta đâu có làm sai chuyện gì. Ta không hiểu....
Lời nói còn chưa dứt. Luồng hắc khí kia đã xuyên thủng cổ họng của lão. Chớp mắt lão đã hồn du địa phủ. Điều cuối cũng mà lão nghĩ đến trước khi chết đó chính là hối hận. Phi thường hối hận vì đã dấn thân vào chuyến tầm bảo này. Cứ ngỡ đã hiểu rõ cấm địa của bổn môn ai dè giữa đường lại mọc ra hai lão quái vật Ngưng Nguyên ký cơ chứ. Hắc Sát Ma Tôn không đợi cái xác Đặng Dung ngã xuống, liền nhẹ vẫy tay xác chết lập tức tiến về phía lão. Lão lại lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ. Thân người của Đặng Dung nhanh chóng khô quắt lại. Mãu tươi từ cổ hắn không ngừng chảy ra rồi bị chiếc Ô Long Đỉnh này hút cạn. Thấy đã đủ Hắc Sát Ma Tôn quăng cái xác qua một bên rồi nói với Ngũ Hành Chân Nhân:
- Lục lão nhi. Mau ra tay.
Ngũ hành chân nhân với Hắc Sát ma tôn lập tức đánh ra vô số đạo pháp quyết lên nắp đỉnh.