Vinh không chịu kém:
- Mày cứ về đi, ba người đẹp tý bọn tao lai về!
- Éo! Tao cứ mang về để tụi mày qua đón lại!
Cô bạn của Thu Ngọc và Hằng thấy thế bèn “đốt thêm”:
- Có mang chỉ mang Hằng về thôi, ông có tải nổi tất cả ba tụi tui đâu mà đòi!
Hằng xấu hổ nhéo hông cô bạn, cười mắng:
- Thu, đừng nói linh tinh!
- Ái da, biết rồi nhá! hi hi hi...
Thu đùa giỡn cô bạn làm tất cả mọi người cười ầm lên, còn “nạn nhân” xấu hổ chẳng biết có cái hốc nào để chui vào không. Vinh tiếp lời:
- A! Vậy là tao có con tin rồi! Không uống thì tao để con tin uống, ha ha ha...
Dương chộp lấy và nói:
- Được rồi, được rồi, tao uống. Tý nữa tao cho mày say rồi chôm xe mày luôn cho mày biết mặt!
Vinh châm chọc:
- Chuốc say tao đi, tao năn nỉ đấy!
Dương vừa dựng ngón tay giữa lên vừa nói:
- Hừ! Hãy đợi đấy!
Anh cầm lấy cốc bia uống liền hai cốc liên tục. Bọn con trai vỗ tay hoan hô, riêng Việt lắc lắc đầu. Vinh giơ ngón cái tỏ ý hài lòng bảo:
- Rồi! Ngon! Bây giờ gọi món nào, mọi người thích ăn gì nào?
Cô bé Thu nhanh nhảu:
- Cho hai đĩa cá chỉ, năm phần phở cuốn, một két bia và mười gói nem chua..
Vinh mới vui đấy, giờ th sầu ngay. Cậu ta cười khổ:
- Năm phần phở cuốn á? Định cho tớ sạt nghiệp à?
Thu Ngọc giải vây cho cậu ta, cô nhẹ nhàng bảo:
- Kệ nó đi, cậu gọi món gì thì gọi, cậu là chủ trì cơ mà!
- Được rồi!
Khảo ý xong, Vinh đứng lên gọi món, mọi người bắt đầu vào tiệc. Đáng tiếc, bữa tiệc không diễn ra đúng ý muốn, bởi có đám lưu manh bàn bên thấy ba cô gái xinh đẹp ngồi ở bàn Việt bèn huýt sáo, buông lời trêu chọc đầy thô tục. Thu Ngọc vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, nhưng Hằng thì đỏ bừng hai má, càng lộ vẻ đáng yêu. Quốc Việt thấy bọn côn đồ quá quắt thì nổi giận, hùng hổ đi tới ngăn cản:
- Này, các anh đang làm gì vậy hả? Ăn hiếp đàn bà con gái, không biết xấu hổ hả?
Cả đám bạn sửng sốt, người đơ ra như khúc gỗ, nghĩ thầm: "Thằng này liều thật, không dưng gây sự với người ta, hay là vì có gái nên ra vẻ yêng hùng?!" Mấy thằng liếc nhìn nhau và khẽ gật đầu, ngầm ý đã hiểu. Họ đâu biết tính tình anh vốn ngang tàng từ nhỏ, ít khi sợ ai, thấy chướng mắt là bùng lên. Nhóm kia biểu hiện dữ dội hơn, thằng bị mắng tức giận hét lớn:
- A, cái thằng này dám quát ông, muốn chết phải không?
Quốc Việt đáp:
- Tôi không quát anh gì hết, chỉ muốn anh lịch sự một chút!
- Việt, bỏ qua đi, đừng đôi co với chúng.
Mạnh Hùng chạy ra can anh. Tên kia càng được nước lấn tới:
- Mày còn cãi?!
Hắn ta đang định xấn đến để động thủ, một gã đồng bọn của hắn chặn lại, không hiểu gã đó thì thầm vào tai hắn ta cái gì đấy khiến hắn ta nhìn vào trong quán bằng thái độ e dè, hắn tiếp tục nói:
- Hừ, mày liệu hồn đấy, tao không quên chuyện ngày hôm nay đâu!
Quốc Việt nhếch mép cười khẩy:
- Tao luôn đợi mày.
- Thôi Việt, đi!
Hùng dùng sức kéo anh đi. Ấn tượng về anh của Thu Ngọc càng thêm xấu, cho rằng anh là người thô bạo, hở một cái là động tay động chân. Mà cũng vì xảy ra chuyện như vậy mà bữa ăn không được vui cho lắm, một phần vì bọn bên kia cứ thỉnh thoảng tuôn những câu khích đểu, một phần vì lo sợ hai bên có thể xảy ra ẩu đả lớn, dẫu sao con trai bên này cũng gần bằng bên đấy. Bữa ăn nhanh chóng chấm dứt, mọi người cưỡi xe máy đi trên đường, vừa đi vừa bàn chỗ chơi tiếp, bỗng Vinh nói:
- Hay là đi hát karaoke đi!
Phải công nhận Thu bạo dạn nhất trong ba cô, nghe đến từ Karaoke là hai mắt sáng rực, vỗ tay hoan hô:
- Hát Karaoke á? Hay lắm, để tớ cho mọi người nghe giọng ca oanh vàng của tớ!
Hùng quay đầu lại hỏi Việt:
- Việt có đi không?
Anh gật đầu:
- Đang vui vầy không đi sao được!
- Vậy còn Ngọc?
- Ừ! Có đi.
...
Vinh cứ hỏi từng người một khiến ai cũng sốt ruột, giục Vinh dùng cách biểu quyết cho mau, cuối cùng mọi người dừng chân ở một quán karaoke tên Thế Giới cách đó không xa. Vinh thuê một phòng Vip khá rộng, đủ để tất cả cùng vào hát. Vừa chọn bài một cái là Thu đã lập tức nhảy lên tranh mic, muốn thể hiện tài năng cho mọi người xem. Được một lúc, bia trong bụng bắt đầu được lưu thông, Việt muốn đi WC, anh mở cửa đi “giải quyết nỗi buồn”.
Vừa ra khỏi WC, Việt vô tình đụng phải hai thằng trong nhóm “du côn” ở quán nhậu lúc nãy, chỗ karaoke này vốn có chất lượng tốt nhất khu phố nên chuyện gặp nhau cũng rất bình thường chứ éo phải thế giới thật nhỏ bé hay trái đất tròn gì cả. Bọn kia nhận ra anh, chúng bèn gây sự:
- Thằng kia, khi nãy mày nói gì? Ngon thử nhắc lại xem!
Quốc Việt không muốn xung đột ở đây, anh tìm cách đánh trống lảng:
- Các anh tìm nhầm người rồi, tôi vừa mới vào thôi!
Gã trêu ghẹo hai cô gái lúc nãy gằn giọng:
- Mày mau quên quá đấy!
Việt cười nhạt:
- Đâu có, chắc anh nhầm rồi!
Thấy anh vẫn chối quanh, gã bắt đầu nóng máu, chửi đổng một câu:
- Á! Cái @#$%, thằng ranh con, mày lờn mặt với tao à?
Việt nhíu mày khó chịu nhưng miệng vẫn tiếp tục chối:
- Không không, không phải đâu, anh nhầm rồi!
- ,,!,,(._.),,!,, còn chối á! Chối này! Chối này!
Vừa nói gã vừa lao lên, muốn đạp Việt một phát. Anh bèn nhảy tránh sang một bên. Thằng bên cạnh lập tức vớ lấy cây chổi lau nhà ở cạnh đó vụt thẳng xuống đầu anh. Anh đưa tay lên đỡ, phần đuôi nhựa của chổi vỡ tan, cánh tay anh bị mảnh vụn nhựa cắm vào, rỉ máu. Anh vẫn không quan tâm, lớn lên với bao trận đánh nhau cùng đám thanh niên trong và ngoài làng, từng hứng chịu cả gạch đá thì từng này nào có thấm tháp gì. Thấy xô nước lau nhà ngay sát một bên, anh bèn cầm nguyên cái xô nước bẩn ấy úp lên đầu tên côn đồ. Gã không kịp trở tay, hứng nguyên cả xô nước, nước văng tung tóe, gã loạng choạng.. Ngay tức thì Việt bồi thêm cho gã một cú đấm mạnh vào mạn sườn kèm một cú lên gối vào bụng. Chỉ thấy gã du côn kêu lên một tiếng, gập người xuống, miệng méo xệch, chảy cả nước dãi.
- Dm! Chết này!
Thằng thứ hai đứng bên cạnh vội lao ra, đấm ngay vào bên trái mặt anh, nổ đom đóm mắt. Tên đó tung chân đá, anh nghiêng người né, thế là khuôn mặt thằng đang ôm bụng rên đau kia hứng trọn. Cú đá mạnh tới mức làm gã đồng bọn bật ra, ngã ngửa xuống nền, bộ hàm văng hai chiếc răng tiền đạo.
- Chu choa! Tội quá!
Quốc Việt lắc đầu, tặc lưỡi suýt xoa, rồi giơ ngón cái với tên kia, ý bảo cú đá của mày lợi hại lắm. Gã đó sững sờ giây lát, anh không bỏ lỡ cơ hội, bồi cho gã mấy cú đấm làm gã lăn quay ra đất. Chúng lồm cồm bò dậy, không dám xông tới nữa, hai gã dìu nhau đi, gã mất răng cảnh cáo:
- Hừ, giỏi lắm! Chuyện xong chưa xong đâu con ạ!
Anh chẳng ngán bọn chúng, hừ một tiếng bỏ đi. Cùng lúc Mạnh Hùng cùng đi vệ sinh bèn hỏi anh:
- Mày gây lộn với chúng hả? Tao thấy có một thằng chảy máu mồm?
Quốc Việt gật đầu:
- Ừ, chúng gây tao trước, chúng cay cú vì cái vụ ở quán đấy mà!
- Tao đã bảo mày rồi mà còn ra vẻ ta đây, giờ thì lãnh đủ rồi đấy! Thôi đừng đứng đây nữa, đi vào!
Anh khoát tay nói:
- Mày vào trước đi, tao xoa nước lạnh cho tan máu bầm cái đã!
- Vậy cũng được, mày nhớ vào nhanh đấy!
- Ừ.
Vài phút sau, anh ra khỏi nhà vệ sinh, đang định mở cửa tiến vào phòng thì cánh cửa phòng cách đó không xa chợt mở ra, một đám người xuất hiện. Lại là bọn du côn anh gặp ở quán nhậu lúc nãy, có cả gã bầm mặt trong đó.
Anh thấy mặt tên nào tên nấy hầm hầm, hiện rõ sự tức giận thì hiểu ngay, bèn đổi hướng, không vào phòng nữa mà xuống tầng dưới để rời khỏi đây. Anh không muốn mấy đứa bạn bên trong dính vào rắc rối. Hơn nữa, bọn chúng kéo cả hội ra thế, ngu gì mà ở lại.
- Đại ca! Thằng khốn đó bỏ chạy kìa!
Đáng tiếc anh đi chưa được bao xa thì tên gãy răng đã phát hiện và thông báo cho tên đầu sỏ. Cả đám ngớ người giây lát rồi la ó đuổi theo.
- Thằng khốn, đứng lại mau!
Bọn du côn làm loạn thu hút sự chú ý của mọi người, khách trong quán karaoke nghe ồn ào đều kéo hết ra xem, bao gồm cả nhóm bạn của Quốc Việt, Việt Tiến nhíu mắt nhìn kỹ và khẽ trao đổi với Toàn:
- Ê, mày nhìn thử cái thằng đang chạy kia có phải là thằng Việt không?
Toàn nheo mắt nhìn rồi gật đầu:
- Hình như đúng là nó! Cái thằng… Sao nó cứ thích gây với người ta thế nhỉ?
Tiến hỏi:
- Chúng ta xuống giúp nó một tay chứ đông thế thì nó đánh không lại đâu!
Toàn lắc lắc đầu thở dài:
- Có lẽ không kịp rồi, bọn du côn bắt đầu rút mã tấu ra ra kìa! Mà cứ yên tâm đi, thằng Việt nó chạy nhanh lắm, lúc trước nó bị con chó becgie Đức rượt mà con chó chạy không kịp nó đấy.
Hùng chen một câu:
- Hay là chúng ta gọi cảnh sát?
- Khỏi, có bác kia gọi rồi kia kìa.
Trong lúc đó thì bọn du côn vẫn ráo riết đang đuổi theo Quốc Việt.
Tên đầu sỏ quay sang bảo đàn em:
- Mày gọi cho thằng “Sẹo” kéo thêm mấy đứa chặn phía trước không cho nó chạy thoát!
- Vâng, em gọi ngay!
Quốc Việt chạy được chừng hai mươi mét thì bỗng một đám bảy tám thằng côn đồ nhảy sổ ra, mắt thấy thằng nào cũng rút dao, mã tấu sáng loáng ra thì trong lòng hoảng sợ, vội vàng xoay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Con mồi bỏ chạy, bọn côn đồ tất nhiên đuổi theo, tiếng hò hét ầm ĩ cả một góc phố.
Những người dân trên đường chứng kiến cảnh đó nhanh chóng tránh xa, sợ họa dính vào mình. Cũng không trách họ vô tình để mặc Quốc Việt, đây là một đám du côn với vũ khí trên tay, dù là một người luyện võ chục năm đi nữa cũng chẳng dám dây vào. Một ông đứng tuổi ở trên lề đường âm thầm gọi cho cảnh sát.
Quốc Việt chạy bán sống bán chết, đây là lần đầu tiên anh bỏ chạy. Lúc còn ở quê, anh đánh nhau với người ta không ít, máu đổ cũng từng nhưng chưa có lần nào rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này, chủ yếu là anh có băng nhóm. Thằng du côn chạy đầu tiên hét:
- Thằng chó kia, mày mau đứng lại cho tao!
Quốc Việt quay đầu lại đốp chát:
- Cc@#$%, có giỏi thì lại đây bắt ông này!
Nói xong thì tăng tốc chạy. Gã kia sắc mặt tối sầm, tức giận chửi đổng một câu:
- Đ@#$%, dám chửi tao, tao mà tóm được mày thì chết thảm lắm con ạ!
Hai bên cứ vừa chửi vừa chạy một đoạn dài.
"Đệt, bọn nó ăn gì mà khoẻ thế!" Quốc Việt tưởng rằng chỉ cần duy trì thêm lúc lâu nữa đám lưu manh sẽ bỏ đi vì quá mệt, ngờ đâu chúng rất sung sức, chạy đuổi theo anh gần nửa cây số rồi mà vẫn kêu réo ầm ĩ. Thêm một đoạn hai ba trăm mét nữa thì tiếng chửi bới nhỏ dần rồi mất hẳn.
Anh thở một hơi nhẹ nhõm, giảm dần tốc độ xuống đi bộ, miệng không ngừng thở dốc, thoát rồi. Mừng rỡ chưa được bao lâu, bỗng anh nghe được tiếng rú ga, rồi tiếng hú tiếng chửi bới dữ dội. Anh ngoái đầu lại, thấy ánh đèn vàng chiếu chói cả mắt, tức thì kinh hãi, bật thốt lên:
- Cmn, chơi cả xe máy, phen này nguy rồi!
Thế là anh một lần nữa vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết, nhưng chạy bằng chân thì sao có thể nhanh hơn chạy bằng động cơ đây, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, hai trăm mét, rồi một trăm mét, chưa đầy một phút mà chúng chỉ còn cách anh mươi mét mà thôi, qua ba giây nữa, tên đầu sỏ đã sát ngay sau lưng. Tên đầu sỏ cười khằng khặc đầy vẻ độc ác, hắn gằn giọng nói:
- Thằng chó, để xem giờ mày chạy đâu!