• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm thở dài:

- Ừ, tao hiểu, tao cũng không làm khó mày nữa. Tao cúp máy đây.

Cuộc gọi kết thúc, Việt nhìn tập hồ sơ trong tay mà nhếch mép cười khẩy: “Hoạ vô đơn chí, ha ha, Tuấn à, tao muốn xem thử mày sẽ vượt qua kiếp nạn này như thế.” Sáng nay, sau khi từ chỗ hiện trường án mạng của tên Thiên về công ty của tên Tuấn, tên Tuấn đã giao cho Việt toàn bộ tài liệu của phi vụ xe lậu. Vốn dĩ cái này do Vinh chịu trách nhiệm, nhưng tên Vinh lẫn Thiên đều đã bỏ mạng thì chỉ còn “Lâm” có đủ khả năng được Tuấn cử đi làm. Chắc chắn anh sẽ khiến hắn ta mất thêm tiền trong chuyện xe lậu này.

Việt mở tập tài liệu ra để đọc. Mọi thông tin, chứng cứ phạm tội xe lậu của băng đảng do Tuấn cầm đầu đều ở trong này, anh tiếp tục mở máy tính lên và gõ toàn bộ số tài liệu này vào máy. Anh lưu nó thành một ra một bản, sau đó anh gửi phiên bản số của nó vào email của ông Phương. Ông ấy sẽ biết làm gì với những chứng cứ này.

Đáng ngạc nhiên hơn là mail ông Phương gửi lại vô tình tiết lộ thông tin khá quan trọng: trong mail ghi là ông sẽ xem xét hồ sơ này sau bởi ông sắp đi bắt một sòng bạc mở chui. Điều này khiến Việt lập tức liên tưởng đến sòng bạc mà tên Năm đang mắc nợ, cái này sao trùng hợp quá vậy, nhưng nếu như thật sự là vậy thì... nghĩ tới đây, Việt không khỏi cười to đầy sảng khoái. Tên Tuấn hết thua lỗ tiền tỷ vì giao dịch với bọn Bạch Hổ thất bại, đến bạc tỷ vì xe lậu, bây giờ mà hắn biết thêm em trai hắn lại dính vào cờ bạc đỏ đen, Việt thật muốn xem khuôn mặt của tên Tuấn lúc đó.

Việt ngẩng lên nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ tới bệnh viện tiếp tục việc chữa trị cho ông Tâm. Tối nay đến lượt phiên hai anh em Ngọc trông chừng ba mình. Ngọc biết Việt sắp đến nên kiếm cớ đẩy anh trai đi chỗ khác để Việt thuận lợi chữa trị.

Khi Việt xong việc, anh trai Ngọc vẫn chưa quay lại nên Việt nhân cơ hội rời đi ngay. Giờ công việc đã giảm đi nhiều, Việt cũng muốn tận dụng thời gian rãnh rỗi đi dạo một lát nên anh bước đi lững thững trong hành lang bệnh viện. Bỗng anh giật mình khựng lại, đôi mắt hướng về một bóng dáng một người con gái đang đi tới từ đằng xa và dường như cô ấy đang hướng về chỗ anh đang đứng.

“Sao giờ này Quỳnh lại đến đây chứ?” Việt không mang mặt nạ da nên trở nên hoảng hốt, người con gái ngày nhớ đêm mong ở ngay phía trước nhưng hiện tại lại không thể gặp khiến trong lòng anh vô cùng đau khổ. “Không xong, dù thế nào cũng tuyệt đối không thể để cô ấy nhìn thấy mình.” Việt lập tức nghĩ cách lánh xa, anh bèn kéo mũ lưỡi trai sụp xuống, sau đó thò tay vào túi quần lôi điện thoại ra, cúi đầu cắm mắt vào điện thoại giả vờ bấm bấm, tay kia đưa lên trán che đi khuôn mặt đang trở nên méo mó. Việt ngang qua Quỳnh như một người xa lạ, đi thẳng một mạch đến khi gần cổng bệnh viện, Việt mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên bước tiếp, chẳng qua Việt không hề biết rằng Quỳnh đang đứng nhìn theo bóng lưng anh với ánh mắt vui buồn, yêu hận lẫn lộn.

Đầu óc chưa được thảnh thơi bao lâu lại chìm trong cảm xúc nặng nề. Việt không còn tâm trạng đi dạo nữa mà trở về phòng. Anh trằn trọc, lăn qua lăn lại trên giường mà vẫn không sao ngủ được, mãi cho đến khi mệt tới nỗi cơ thể không chịu nổi nữa mới thiếp đi.

Sáng hôm sau, tại công ty Thanh Long, một trong những công ty danh tiếng nhất ở thành phố D, mà Phong là cổ đông lớn, có thể nói nó trực thuộc băng Hắc Báo, tức là nền tảng kinh tế Hắc Báo. Hôm nay các cổ đông đang ngồi trong phòng họp của ban lãnh đạo công ty. Vì các cổ đông đều đã biết tin tức Phong bị cảnh sát bắt nên khi nghe được thông báo họp hội đồng quản trị, họ vô cùng ngạc nhiên. Các cổ đông tụ vào bàn tán nguyên nhân họp hội đồng là gì, ai cũng đoán chắc có liên quan đến vị trí và số cổ phần của Phong, thậm chí là liên quan đến một cổ đông mới đã mua số cổ phần công ty trước đây, ai cũng tò mò về người này.

Tất cả mọi người đã đông đủ ngoại trừ cổ đông mới chưa có mặt, các cổ đông bắt đầu cảm thấy bực bội. Đúng lúc này cửa phòng họp mở ra và một thanh niên bước vào trong. Nhìn thấy gương mặt người này, các cổ đông đều sửng sốt, có người bật thốt lên:

- Thằng ranh con, sao mày lại vào được đây? Bảo vệ đâu, mau tống cổ thằng này ra ngoài.

Thanh niên mới xuất hiện này không ai khác mà chính là Việt. Những người ở đây ít nhiều đều có liên quan đến băng Hắc Báo nên ai cũng biết Việt, kẻ thù xuất hiện ở đây đương nhiên tất cả tức giận, chỉ thiếu nước mở miệng thoá mạ mà thôi. Chẳng qua Việt vẫn điềm nhiên như không thèm quan tâm sắc thái của chúng, anh liếc mắt lướt khắp phòng họp một lượt rồi mở miệng nói:

- Tốt lắm, mọi người đều đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu họp.

Một cổ đông không nén nổi cơn tức nữa, quát lớn:

- Thằng ranh con, mày không là cái thá gì ở đây, mau cút ra.

Vẫn là thái độ dửng dưng, Việt chỉ nở nụ cười:

- Tôi là một cổ đông lớn, chả lẽ không có tiếng nói hay sao? Nếu ai còn không tin thì có thể xem cái này.

Việt vừa nói vừa mở bì tài liệu trong tay, lôi những giấy tờ quan trọng đưa ra cho các cổ đông, chữ ký, dấu đỏ đều có. Trước cuộc họp, Việt nhận được tin từ ông Phương là công ty Thanh Long vẫn được phép hoạt động, phần phạm pháp của Phong vẫn bị xử lý hình sự nhưng phần còn lại thì vẫn cho phép, dù phải nằm dưới sự điều tra của bên Kiểm Sát. Việt chỉ cần có vậy, lập tức đưa thông báo họp hội đồng quản trị để thực hiện ý đồ của mình.

Nghe Việt nói, các cổ đông vừa kinh hãi vừa giận dữ, họ không ngờ cổ đông mới là kẻ thù. Nhưng giấy tờ là thật, hoàn toàn hợp pháp nên họ không làm gì được, đành nén giận ngồi xuống tiếp tục cuộc họp. Việt lại nói:

- Hiện tại tôi đang nắm ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty, tức là một cổ đông lớn, dĩ nhiên có đủ khả năng triệu tập hội đồng quan trị. Không để mọi người chờ lâu nữa, tôi vào thẳng vấn đề luôn, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để thông báo một số việc. Đầu tiên là về số cổ phần của tôi.

Việt lấy ra thêm một bì tài liệu nữa, sau đó nói:

- Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao không thấy anh Tài đến họp, đó là bởi vì cái này. Trong đây là giấy chuyển nhượng số cổ phần anh Tài đang nắm chuyển sang cho tôi.

Lời vừa ra khỏi miệng lập tức làm các cổ đông ở đây kinh hoàng đến mức hai mắt trợn trừng lên vì việc này quá sức khủng khiếp. Trước đó, Việt cũng đã dùng cách ép cổ đông Tài chuyển cổ phần của ông ta cho anh bằng những chứng cứ phạm tội trong lĩnh vực kinh tế của ông ta. Để lấy được mấy tư liệu đó đã tốn không ít công sức lẫn tiền bạc của Việt. Những chứng cứ này nếu đưa ra thì ông ta chắc chắn sẽ ngồi tù mọt gông, ông ta còn có nhiều thứ không thể để mất nên không còn cách nào khác, bắt buộc phải thoả hiệp với Việt. Chuyện này Việt làm rất kín đáo nên chẳng một ai biết, kể cả ông Phương. Về sau ông ta có vào tù hay không thì phụ thuộc việc cảnh sát có nắm được chứng cứ phạm tội mấy khoản khác mà ông ta đã từng làm, cái này thì không liên quan đến thoả thuận giữa anh và hắn ta.

Nhắc lại cuộc họp, Việt thấy vẻ mặt của các cổ đông khác thì rất hài lòng trong bụng. Anh nói tiếp:

- Hiện tại trong tay tôi đang có năm mươi hai phần trăm tổng số cổ phần, dựa theo luật kinh tế thì tôi nghiễm nhiên trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, nắm toàn bộ quyền lãnh đạo công ty. Mọi người có dị nghị gì không?

Một cổ đông rít qua kẽ răng:

- Ranh con, mày đã dùng thủ đoạn gì để đoạt số cổ phần đó?

Việt đáp:

- Tôi không dùng thủ đoạn gì cả, chúng tôi chỉ hợp tác với nhau thôi, ông Tài chỉ muốn lui về vườn nên đã chuyển cho tôi thế thôi. Còn điều kiện hợp tác thế nào thì xin lỗi tôi không thể tiết lộ được.

Tất cả cổ đông từng lăn lộn bao nhiêu năm, điều kiện là gì thì họ cũng mường tượng ra phần nào. Vì thế sắc mặt của họ cực kỳ giận dữ, hận không thể lao đến xé xác Việt ra làm trăm mảnh, chỉ là việc đã rồi, họ cũng không thể làm gì được ở đây, chỉ biết gườm gườm nhìn Việt. Việt phớt lờ hết thảy, anh cười cười:

- Tốt lắm, sang vấn đề thứ hai là các vị trí của công ty. Các vị có muốn thay đổi vị nào trong công ty hay không?

Chủ tịch mới lên nhậm chức, thay đổi là đương nhiên, chỉ là các vị trí trong công ty đều là người của chúng, họ chả dại gì mà muốn thay đổi nên các cổ đông đều lắc đầu. Thấy vậy, Việt gật đầu:

- Tốt lắm, tôi cũng không có ý kiến gì. Hiện nay tôi rất bận, sẽ không can thiệp sâu vào chuyện công ty, chẳng qua tôi sẽ vẫn giám sát. Tôi biết mọi người là nhân viên có trách nhiệm, tôi tin tất cả đều làm tốt công việc của mình, đúng không nào?

Đây rõ ràng là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn, chỉ là Việt đang nắm toàn quyền lãnh đạo nên những người ở đây chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng. Việt thầm hài lòng, anh nhìn quanh phòng và nói tiếp:

- Phần tôi đã xong, trong các vị ai có ý kiến hay đề xuất nào thì có thể đưa ra trong cuộc họp này, chúng ta sẽ cùng bàn bạc.

“Tao có đưa ra thì cũng bị mày bác bỏ thôi, tốt nhất là im lặng.” Đây là suy nghĩ chung trong đầu các thành viên của công ty Thanh Long, bởi vậy ai cũng lắc lắc tỏ ý đều chấp nhận. Việt thấy ý định của mình đã đạt được thành công nhất định nên anh gập hết hồ sơ lại, sau đó đứng lên rồi nói:

- Nếu ai không có đề xuất nào thì chúng ta kết thúc cuộc họp tại đây. Mọi người có thể trở về tiếp tục công việc của mình.

Nói xong, Việt xoay người rời khỏi phòng. Mọi việc hôm nay tới đây là dừng, không phải anh không muốn thay máu nội bộ công ty Thanh Long mà chưa tới lúc đụng tới họ. Mấy ngày nữa anh còn một cuộc họp hội đồng quản trị của một công ty khác, khi giải quết xong vấn đề bên đó thì mới đến lúc xử lý toàn bộ công ty Thanh Long. Việc làm tiếp theo của Việt là nghĩ cách để kéo giá cổ phiếu của công ty Thanh Long lên cao.

Việt quay về công ty của tên Tuấn, anh hỏi cô thư ký của Tuấn:

- Anh Tuấn có ở trong phòng không? Tôi cần gặp anh ấy có vài việc cần nói:

Cô thư ký đáp:

- Không có, anh Tuấn bận gì đấy nên đi vắng suốt cả sáng nay, đến tận bây giờ anh Tuấn vẫn chưa đến công ty.

- Vẫn chưa đến công ty sao? Được rồi, thế tôi không ở đây nữa, cô nhớ khi nào anh Tuấn về thì gọi ngay cho tôi.

- Vâng, có gì tôi sẽ liên lạc ngay.

Việt rời khỏi công ty, trong lòng thắc mắc tên Tuấn bận làm gì mà không xuất hiện, chả lẽ liên quan đến xe lậu. Việt bèn gọi điện cho ông Phương để tìm hiểu tình hình:

- Alo chú Phương, chú đã giải quyết vấn đề xe lậu chưa ạ?

- Vẫn chưa, sáng hôm nay tôi đã bắt đầu cho người đi điều tra thực hư rồi. Kết quả sẽ có nhanh thôi. Mà việc này cậu khỏi quan tâm, tôi tự biết làm gì.

- Dạ vâng ạ, à chú, vụ bắt sòng bạc tối qua, chú có tóm được ai tên là Năm không ạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK