Rốt cuộc Hằng cũng chạy thoát, anh đã đã có thể yên tâm đối phó bọn du côn. Quốc Việt mỉm cười hài lòng: “Tốt lắm, mọi thứ đã thực hiện đúng theo kế hoạch.”
Ngay từ lúc đầu khi anh nhìn thấy bọn chúng từ xa thì biết tối nay sẽ gặp chuyện không hay. Vì thế khi tắt máy xuống xe, anh đã âm thầm xoay lại chìa khóa bật máy lên, để xe luôn mở. Đồng thời anh giữ nguyên ở số hai để thuận lợi cho việc chạy xe bất cứ lúc nào. Hành động hét lên và đột ngột vung chân đá tên đàn em của anh là để làm bất ngờ tất cả đám du côn kia. Mặt khác, Hằng đứng rất gần xe máy dựng ở phía sau, có thể ngồi lên chạy đi thuận lợi, đến khi đám lưu manh phát hiện thì tất cả đã quá muộn rồi, có muốn làm gì cũng vô ích. Mỗt kế hoạch đào thoát tuyệt vời.
Hắng đã chạy đi, Việt quay sang tập trung vào gã đại ca nọ. Anh biết chắc chắn bây giờ anh phải đối mặt với cơn tức giận của hắn ta vì lời nói khinh miệt hắn ban nãy. Huống hồ anh lại giúp cho một người đẹp như Hằng thoát đi. Đây có khác gì tát thẳng vào mặt hắn chứ.
Bảy thằng đàn em không đợi đại ca của chúng ra lệnh, đồng loạt thét lên, tay cầm vũ khí, lao về phía Quốc Việt. Việt nhảy lùi về phía sau. Nếu anh đánh tay đôi với từng thằng, tất nhiên anh không sợ. Nhưng nhiều thằng cùng tấp lên như vậy, tên nào cũng cầm gậy gộc, đâu phải tầm thường. Anh không thể không tránh né.
Anh nghĩ cách chống trả. Thông qua tư thế chạy tới, ra đòn của mấy tên côn đồ này thì anh biết chúng chỉ đánh bậy bạ, không có chút kỹ xảo, dễ đối phó. Anh cảm thấy đáng ngại nhất là thằng vai u thịt bắp đang đứng trước chiếc xe máy đen bóng thôi, à không, phải tính cả thằng Thiên đại ca nữa chứ.
Anh né người sang bên trái tránh một gậy rồi đấm vào mạng sườn đối phương. Tên đấy choáng váng, rên rỉ vì đau đớn, đánh rơi cả gậy xuống. Anh chớp thời cơ nhặt cây gậy lên, nhân lúc đối phương đang ôm hông, anh lập tức vung gậy tạt ngang ra, đập mạnh vào cẳng chân và đùi đối thủ. Tên đó đau đớn, cả người đổ ập xuống, thế là lỗ mũi ăn trầu, nằm thẳng cằng trên mặt đất mà kêu la.
Đây là hậu quả của tội lanh chanh xông lên trước để giành công đầu.
“Vút!” Âm thanh vang lên, gió thổi lạnh cả tai làm cả người Quốc Việt run lên. Cây gậy của tên thứ hai đã đập tới đầu. Quốc Việt bất cần thể diện, giữ mạng là trên hết, ngay lập tức khom người xuống lăn sang một bên mấy vòng, tránh được một kiếp. Đáng thương cho kẻ nằm trên mặt đất. Bởi vì Việt thoát khỏi đòn đánh, gậy theo đà đánh vụt lên phần rìa trên mông của thằng đó.
Tên đó trúng roi đau quá, kêu thét lên như heo bị chọc tiết. Sao không đau cho được khi gậy đánh từ trên xuống khi đánh xuống với toàn bộ sức lực chứ. Ôi, thật tội nghiệp quá, không biết nạn nhân đáng thương này sẽ được bác sĩ xác nhận là tổn thương bao nhiêu phần trăm đây.
Quốc Việt vừa lăn ra đã đứng dậy nhanh như chớp. Anh cầm chắc cây gậy trên tay, đánh mạnh vào khuỷu chân kẻ vừa tấn công mình. Thằng đó chưa thể thay đổi tư thế, lại đang rất bối rối vì đã đánh trúng đồng bọn, tất nhiên không kịp tránh. Khuỷu chân tê dại, quỳ một chân lên mặt đất. “Rốp!” Đầu gối đập mạnh xuống, có lẽ đã ảnh hưởng đến xương rồi. Thằng đấy chỉ “hự” một tiếng, hai tay ôm đầu gối bị đau, nghiến răng ken két, xem ra hắn ta khá hơn tên đầu tiên. Việt bồi thêm một cú nữa cho hắn ta gục luôn. Thấy thất bại của hai gã đàn em, tên Thiên gầm gừ:
- Đúng là hai kẻ vô dụng.
Hắn vốn đã cực kỳ tức tối giờ kết quả của hai thằng như đổ thêm dầu vào lửa. Hắn ra lệnh cho mấy thằng còn lại cùng xông lên đánh Việt.
Sau khi Việt đánh hai tên kia xong thì lùi về sau phòng thủ. Dù sao đối phương đông người, còn anh chỉ một mình, khó mà chống cự nổi. Anh đang đợi chúng xông lên, chia để trị là cách duy nhất mà anh có thể sử dụng để thắng chúng lúc này. Giờ trong tay anh đã có vũ khí rồi, lòng can tăng lên, vẻ tự tin hiện rõ trên khuôn mặt. Có điều hai tên đấy quá kém, anh mới chỉ vận dụng kỹ xảo chứ chưa dùng đến chiêu thức, tuy thế anh vẫn tốn không ít sức lực, cơ thể có hơi mỏi mệt. Bây giờ cả sáu bảy thằng cùng đánh một lúc, khó khăn càng tăng hơn nhiều lần. Bề ngoài anh tỏ vẻ bình thường, nhưng lòng thầm than khổ. Lần đầu tiên áp dụng vào thực tế không ngờ vất vả thế này.
Đám lưu manh kia không để cho Việt có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Kết quả thảm bại của ba kẻ đầu tiên vẫn còn hiện rõ trước mắt, không ai trong bọn chúng dám một mình xông tới. Chúng dàn thành một hàng, hò hét cùng ùa lên một lượt.
Để thắng được chúng, Quốc Việt bắt buộc phải thi triển Độc Lư Thương. Độc Lư Thương là thương pháp phổ biến nhất dưới thời Tây Sơn, là môn võ căn bản. Bộ thương pháp này bắt nguồn từ bộ thương pháp Linh Xà Thương. Nó được ba anh em nhà Tây Sơn nghiền ngẫm, đúc rút thành Độc Lư Thương để dạy cho binh sĩ đối phó với quân địch.
Bây giờ Việt sử dụng nó để đánh nhau với đám lưu manh. Sáu thằng cầm gây gộc, mã tấu tấn công anh bốn phương tám hướng. Anh đỡ gạt, tránh né rất vất vả. Anh nhờ vào sức vóc khoẻ mạnh, sự nhanh nhẹn nên chưa bị chém trúng nhát nào. Đồng thời anh cũng đã đánh gục hai thằng, một thằng vào gáy ngất xỉu, một thằng vào một bên mặt khiến đầu óc hắn ta choáng váng, chảy máu ròng ròng, không thể tiếp tục đánh đấm gì nữa.
Có điều anh biết bản thân không thể duy trì lâu hơn được nữa. Dẫu có nội lực bổ trợ, nhưng anh chỉ vừa mới luyện, chưa thể điều khiển được nó nên sau khi đánh tám chín phút, anh đã thấm mệt, chân tay tê nhức, hơi thở bắt đầu nặng nề. Chẳng qua, anh vẫn kiên cường, nghiến răng nghiến lợi chống đỡ.
“Chát!” Anh vung gậy đánh trúng huyệt Thái Dương một thằng làm hắn ta choáng váng, thêm một đòn nữa, loại một gã ra khỏi trận đấu. Tên Thiên đứng ngoài chứng kiến, trong lòng cực kỳ tức giận. Gã rít qua kẽ răng:
- Toàn là lũ vô dụng, chỉ có một đứa mà làm cũng không xong.
Thằng vai u thịt bắp quay sang nói nhỏ với hắn:
- Đại ca, thằng Việt hình này như biết chút võ vẽ, xin anh cho em ra đánh hắn một trận. Dạy hắn biết ba cái thứ võ mèo cào đó của hắn chỉ là rác rưởi.
Tên Thiên cũng đã mất hết kiên nhẫn với mấy tên đàn em kia rồi nên hắn gật đầu đồng ý:
- Ừ, tao giao thằng khốn kiếp đó cho mày đấy Cường, chăm sóc hắn thật tốt vào, nặng hơn yêu cầu của thằng Hiếu nữa.
- Vâng ạ!
Tên Thiên còn dặn gã:
- À, giải quyết thật nhanh gọn, con bé đã chạy thoát sẽ gọi cớm đến đấy.
- Vâng, đại ca cứ yên tâm.
Tên Cường cưới lớn. Mấy chuyện đấm đá thế này hắn đã không thể quen hơn được nữa.
Tên Thiên gật đầu hài lòng:
- Tốt, mày lên đi.
Tên Cường đi tới chỗ Quốc Việt. Hắn vừa đi vừa lúc lắc cổ để khởi động. Đang lúc trận đấu đến hồi ác liệt, Việt ép dần bốn tên cón lại vào thế yếu. Bỗng nhiên anh phát hiện gã đô con từ từ bước đến thì biết mình gặp tai họa. Ba tên còn thắng được chứ thêm gã này nữa thì thua là cái chắc. Anh thầm than khổ: “Xem ra hôm nay mình không thoát được kiếp nạn rồi.”
Một chút lơ là khiến anh gặp nguy hiểm. Một tên du côn vung mã tấu chém tới. May sao anh kịp thời ngả người ra và nhảy lùi về sau. Anh cảm giác vai mình đau rát. Anh liếc qua, thấy phần áo ở đó đã rách một mảng, để lộ ra da thịt tướm máu. Tuy vừa rồi anh tránh thoát được nhưng mã tấu cũng đã đánh sượt qua vai. Anh thở hắt ra một hơi, thể lực đã suy giảm nhiều, anh không rõ, mình có thể đánh được bao lâu nữa. Anh đưa gậy ngang ngực thủ thế chờ đối phương tấn công. Có gã đô con hỗ trợ, mấy gã kia lấy lại tinh thần, cầm vũ khí lên chuẩn bị tiếp tục đợt hai. Bất chợt tên Cường hét lớn:
- Tất cả dừng lại, lui về hết cho tao!
Đám đán em ngây người, không hiểu vì sao khi phe chúng đang thắng thế thì hắn lại ngăn cản bọn chúng đánh Quốc Việt. Tên Cường cười khinh miệt. Hắn nói:
- Sáu thằng mà đánh nãy giờ không thắng. Hừ, cút hết ra sau cho tao, tao sẽ tự mình ra tay.
- Nhưng mà anh Cường...
Tên Cường trợn mắt nhìn chúng, quát:
- Nhưng nhị con m* chúng mày, sáu đứa chúng mày là một lũ vô dụng, chỉ làm vướng chân vướng tay tao. Cút hết ra, nếu còn chần chừ làm mất thời gian của đại ca thì hậu quả ra sao chắc chúng mày đã rõ.
Ba thằng nghe gã nhắc đến đại ca mặt mày tái mét, lập tức lui lại, không dám nhiều lời nữa. Quốc Việt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như bốn thằng đều tấn công, anh sẽ xong đời. Tên Cướng bước đến đứng đối diện với anh. Hắn nói:
- Thằng khốn, mày khá lắm, có thể đánh gục bốn thằng đàn em của tao.
- Đó là lũ vô dụng thôi.
Việt chửi đồng bọn của hắn, thế mà hắn giơ hai ngón tay lên, gật đầu:
- Không sai, nhưng mày cũng đã kiệt sức. Thế này đi, tao chấp mày dùng gậy đấy. Tao chỉ cần dùng nắm đấm là có thể dễ dàng đánh mày nát nhừ.
Việt nghe thế bật cười nói đểu hắn ta:
- Ồ, thật như vậy sao! Mày làm tao bất ngờ đấy, không ngờ mày lại “quân tử” như vậy. Có thua thì đừng giở quẻ.
“Chấp cả gậy sao? Hay thật” Anh tự chế giễu mình. Hai tay anh đã rã rời, không còn đủ sức cầm nổi cây gậy lên. Anh vứt gậy sang bên và nói:
- Chẳng qua, tao chơi sòng phẳng, đấu tay không với mày.
Tên Cường giơ hai ngón tay và nói:
- Giỏi, tao sẽ đập mày trong hai phút.
Việt đáp:
- Dù sao tao cũng thua, mày nên cho tao chút thời gian nghỉ ngơi chứ nhỉ. Mày cũng muốn đánh một trận thật sảng khoái cơ mà.
Việt nhân lúc đối thoại với gã, âm thầm khôi phục chân khí, hi vọng duy trì được lâu. Có điều hai cánh tay vẫn còn tê dại, có lẽ không thể cầm gậy đánh được nữa. Tên Cường nghe thế thì cười rộ lên, nhìn anh đầy trào phúng. Hắn mỉa mai:
- Ha ha ha, mày định kéo dài thời gian để con bé đó đưa cớm đến giúp mày thoát sao. Tao thừa hiểu dụng ý đó của mày. Chút mưu kế nhỏ nhoi đó làm sao có thể qua mặt được tao chứ, mày ảo tưởng quá rồi đấy. Bọn cớm cách đây xa lắm, mày cứ yên tâm cầu kinh chờ chết, không có ai làm phiền đâu.
Mấy thằng phía sau không nhịn đã cười rộ lên theo. Việt cũng cười nhưng anh cười theo ý nghĩa khác, mưu kế câu giờ của anh đang rất thành công. Anh cũng biết kế này không giấu được chúng. Chúng là những tên xã hội đen đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề. Anh làm thế chỉ để đánh lạc hướng suy nghĩ của tên đô con, tranh thủ thời gian khôi phục thể lực. Thời gian với anh bây giờ còn quý hơn cả kim cương hay vàng bạc.
Tên Thiên từ nãy giờ vẫn giữ im lặng bỗng nói lên một câu đã phá tan toàn bộ kế hoạch của anh:
- Cường, mày đừng lãng phí thì giờ với thằng khốn đó nữa, giải quyết nhanh để còn đi lấy thù lao nữa.
Tên Cường gật đầu:
- Vâng đại ca. Thằng khốn kia, giờ chết của mày đã điểm, hãy chuẩn bị đi.
Gã từng bước tiến về phía Việt.
“Chết tiệt! Hai tay của mình vẫn chưa trở lại bình thường.” Quốc Việt vội lùi lại sau ba bước, trong lòng thầm rủa gã đại ca. Kế của anh đã bị gã nhìn thấu, đành phải đánh nhau với tên trâu bò đó thôi.