• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vừa vận khí lập tức thu được một niềm vui lớn. Anh vô cùng kinh ngạc khi phát hiện vị trí bị tắc nghẽn gần huyệt Bỉnh Phong trên Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh đã thông suốt. Chân khí chảy qua ào ạt thẳng một đường từ đầu ngón tay đến huyệt Đại Chùy của mạch Đốc thì chẻ ra làm hai, một hướng lên đầu và một hướng tiếp tục xuống bụng. Tất cả đều vận hành suôn sẻ

Mà không chỉ có thế, còn một tin vui lớn hơn nhiều, thần công anh tu luyện đã đột phá tầng đầu tiên của Thuần Dương Công. Chân khí bên trong kinh mạch mạnh hơn rất nhiều, nhưng nơi bế tắc trước đây giờ đã thông suốt. Nó lý giải những cảm giác khác lạ mà anh cảm nhận được khi nằm viện. Nhưng đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh lại đột phá một cách khó hiểu như vậy?

Nguyên do kể ra thì khá phức tạp, nếu Việt mà biết thì không khỏi bật cười lớn. Tất cả là do trận ác chiến giữa anh và đám du côn nọ vài ngày trước.

Anh đánh nhau với sáu thằng đàn em thì đã dùng toàn lực. Đến khi đấu với tên Cường, anh phải vận dùng trí lực lẫn sức lực tối đa, thậm chí có phần vượt qua giới hạn của bản thân. Chính điều đó là liều thuốc kích thích tiềm lực. Lúc đấy giống như quả bóng bị nén lại, và ngòi nổ là điều cuối cùng tên Cường miệt thị anh khiến nó bùng ra. Cơn giận ngút trời đã kích phát, thúc đẩy nội lực trong anh tăng lên mạnh mẽ làm cho cú đấm có uy lực kinh hồn.

Nhưng nếu chỉ như thế thì anh vẫn chưa đủ sức thắng gã Cường bởi anh không biết cách vận hành nội lực. Anh giận đến mức mất đi lý trí, nhưng kiến thức đã đọc vẫn còn và Ưng Quyền là thứ anh nhớ rõ nhất. Lúc điên cuồng, anh vô tình đánh ra chiêu đầu tiên trong Ưng Quyền, chân khí theo đó mà phát. Nó đã cứu mạng anh trong tích tắc sinh tử, anh gặp nguy hiểm nhưng may sao nhân họa đắc phúc. Anh cũng hiểu mình đã đột phá khi đánh nhau với tên Cường chứ không hiểu tận gốc rễ, chỉ biết hưởng mà thôi.

Niềm vui này mang theo niềm vui khác. Anh đã vượt qua tầng thứ nhất, tức là có thể luyện bài quyền độc môn đầu tiên, Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền, gọi tắt là Hổ Quyền.

Lai lịch của bài quyền này cũng khá hoành tráng. Nó được sáng tạo bởi cha của vua Quang Trung, Nguyễn Phi Phúc. Ông Nguyễn Phi Phúc là một nhân tài, được thừa hưởng võ học gia truyền, nên kiến thức uyên thâm; một lần chứng kiến cảnh hổ săn mồi đã sáng tạo ra nó. Bộ quyền pháp mạnh, nhanh và cực kỳ hiểm độc. Vô số cao thủ đã chịu thất bại dưới bài quyền. Đặc biệt, khi còn trong thời kỳ đỉnh cao, mỗi lần ông đánh quyền đều phát ra âm thanh vang to như tiếng hổ gầm. Địch nhân chưa kịp thấy chiêu thì đã sợ mất mật bởi âm thanh đấy. Cho nên bộ quyền mới có tên Hổ Cốt Khiếu. Đáng tiếc sau thất bại của nhà Tây Sơn, tên tuổi của bộ quyền pháp cũng bị mất theo, không ngờ ba trăm năm sau, nó đã có truyền nhân.

Quốc Việt với bản tính mê võ, luyện quyền quên cả thời gian. Anh vốn rất thích nó ngay từ khi nhìn thấy nó, một phần là vì sự lợi hại của nó, mà phần nhiều là bởi nó phù hợp với bản tính của anh - ngang tàng, thích bạo lực.

Từ bây giờ mới chính thức bước vào thần công thực sự. Anh tiếp tục tiến tới tầng thứ hai của Thuần Dương Công, đối mặt với những khó khăn mới, hung hiểm hơn nhiều.

Trong khi anh đang mải mê tu tập võ công thì nhóm Đình Hiếu vẫn chưa biết anh đã ra viện. Hiếu nói:

- Mấy bữa nay không thấy thằng Việt khốn kiếp đấy đi học, chắc hắn ta nằm viện dài hạn rồi.

Tân nói:

- Hay là để tao đến bệnh viện xem thế nào.

Trường chen vào:

- Tao nghĩ không nên, hiện giờ chắc chắn ở bệnh viện có cảnh sát, trong lớp lại không một ai biết hắn nằm viện, nếu chúng ta đến đấy không phải tự chui đầu vào lưới sao?

- Trường nói đúng, cứ đợi đi, dẫu sao chỉ nằm một hai ngày mà hắn đã đi học lại được đâu.

- Thôi thế cũng được, chờ khi nào sự việc lắng xuống đã.

Ba đứa đó cứ đinh ninh rằng bây giờ anh vẫn còn đang trong bệnh viện tỏ vẻ hỉ hả. Sang đến sáng hôm sau đi học, khi chúng tới lớp mà vẫn không thấy anh thì lại càng vui mừng. Có điều mấy khi vui mãi được, giữa lúc bọn chúng đang hí hửng cười đùa thì bóng dáng của Quốc Việt xuất hiện lù lù ở cửa làm chúng giật mình. Nhóm Đình Hiếu bắt gặp anh tới lớp học thì cả đám rất ngạc nhiên. Bởi chúng nghĩ rằng sau trận đánh hội đồng, dẫu không được như ý muốn nhưng chí ít cũng khiến anh phải nắm viện dăm ba tuần. Ngờ đâu, chưa đầy bốn ngày, anh đã đi học lại bình thường. Tên Tân nói:

- Hiếu, tao có nhìn lầm không? Thằng Việt đi học kìa.

Hiếu lắc đầu:

- Không lầm đầu, tao cũng giống mày thôi, grừ, khốn kiếp, hắn vẫn khoẻ mạnh bình như thường.

Tên Trường chen vào:

- Không thể nào, rõ ràng tao thấy tận mắt hắn bị đập máu me đầy người kia mà.

Tân gật gù:

- Đúng là quái dị, trước giờ anh Thiên chưa bao giờ thất bại khi làm những chuyện kiểu này cơ mà.

Hiếu rất bực mình khi thấy hai thằng toàn bàn lùi, hắn tằng hắng một tiếng rồi nói:

- Thôi đừng nhiều lời nữa, tao sẽ thử nghĩ có cái gì hay không, Tân, mày cũng nghĩ đi.

- Ừ

Trái ngược với tâm trạng của buồn bực của ba thằn bọn chúng. Hắng rất vui mừng khi thấy anh đi học trở lại. Quốc Việt cứ làm theo thói quen cũ lúc trước, anh ngồi xuống vị trí gần Thu Ngọc, phía sau lưng cô. Tên Đình Hiếu đã gọi tới xã hội đen xử anh thì anh cũng chả cần tỏ vẻ e dè gì nữa. Thu Ngọc quay xuống hỏi anh:

- Ba hôm nay sao bạn không đi học thế?

Việt ngẩng đầu lên đáp:

- À, mình bận việc ấy mà, cám ơn Ngọc đã quan tâm.

Anh trả lời qua loa rồi cúi đầu xuống và im lặng. Ngọc hơi ngạc nhiên vì thái độ kỳ lạ của anh, có điều cô chỉ thắc mắc thế thôi, sau đó cô quay lên. Cô bé Thu, bạn Ngọc cũng không trêu đùa như mọi khi, mà mải nhắn tin trên điện thoại, thỉnh thoảng lại bật cười khe khẽ.. Hắng quan tâm anh nên hỏi:

- Vết thương chưa lành hả Việt.

Anh mỉm cười, lắc đầu:

- Không, nó đã lành rồi, chỉ là giớ mình không muốn bị phân tán tư tưởng thôi.

- Ừ, mình hiểu ý bạn, hì hì.

Hằng không làm phiền Việt nữa. Còn anh thì nghiêng đầu chống lên một tay, còn tay kia thì gõ nhịp trên bàn, cặp lông mày nhíu lại. Các tiết học hôm nay đối với "họ" dường như trôi qua rất chậm, ai cũng đều mang tâm sự.

Hết giờ, Quốc Việt xuống dãy bàn dưới tụ tập với đám chiến hữu. Anh hỏi Việt Tiến:

- Mày với cô bé thế nào?

Tiến cười cười, đáp:

- Tao và Thu đã tiến thêm một bước nữa, nói thế nào đi nữa thì vẫn rất cám ơn mày vì đã giúp tao.

- Không có gì.

Hùng bỗng chen vào:

- Mày về quê mất ba ngày nay, giờ anh em tụ tập chơi đâu đó đi.

Việt từ chối:

- Không được rồi, giờ tao bận việc.

- Vậy hẹn lúc khác.

Việt đi theo hướng ngược lại với đám kia.

Ở trong lớp, Hằng đang thu dọn sách vở, chợt cô ngoảnh đầu ra cửa lớp thì bắt gặp cảnh Việt và nhóm Đình Hiếu gườm gườm nhìn nhau với vẻ bất thiện. Cô cảm thấy khó hiểu. Cô cũng biết việc Đình Hiếu theo đuổi Thu Ngọc nên cho rằng hắn tìm anh gây sự.

Nhưng cô đã đoán sai, lần này là Việt chủ động tìm Đình Hiếu. Việc này đã làm hắn ta hoàn toàn bị bất ngờ. Thấy ánh mắt dữ dằn của anh, hắn không khỏi ức chế. Đình Hiếu nghiến răng hỏi:

- Mày muốn làm gì?

Việt nghe thế thì bật cười:

- Ha ha, không phải câu đấy tao là người hay hỏi mày à? Mày cũng không nghĩ tới tao sẽ ra viện sớm như thế này đúng không?

Kể ra cũng thật tức cười, bây giờ vai diễn của hai người Quốc Việt và Đình Hiếu đã đảo ngược hoàn toàn. Việt chuyển vai sang làm kẻ đe dọa còn Đình Hiếu thì biến thành vai của Việt lúc trước. Việt gằn giong:

- Tao nhiều lần muốn dẹp cái vụ xung đột với mày nhưng chính mày là người xé toạc cái lỗ đấy ra rộng hơn. Hừ! Tao là người có ơn báo ơn, có thù trả thù, tao không để yên cho mày lẫn gã Thiên kia đâu.

- Mày...

Hai mắt Đình Hiếu như toé lửa. Việt không đợi hắn đáp trả câu gì, anh nói tiếp:

- Mày nghe cho rõ đây thằng khốn, mày chơi đểu thằng này thì thằng này sẽ không ngại trả lại mày những gì tao đã nhận đâu.

Hiếu cười khẩy:

- Hừ, đừng tưởng đánh được đám du côn mà kiêu ngạo, tao sẽ còn nhiều thứ dành cho mày đấy.

Thực lực bản thân đã tăng vọt khiến tự tin của Quốc Việt cũng vì đó mà dâng cao. Anh khiêu khích:

- Thằng này cóc sợ, nhiều lời vô ích, mày còn chiêu gì cứ dở ra hết đi, tao sẽ tiếp tất chứ không thừa hơi đứng đây đấu võ mồm với mày. Cứ chờ đấy, chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Việt nhếch mép cười khinh bỉ, rồi xoay người bước đi.

- Mày...

Đình Hiếu tái mặt, mãi không tuôn được một câu ra hồn. Quốc Việt đột nhiên như sực nhớ ra gì đấy nên dừng bước nói:

- À, tao quên một điều, tao đã khai một số thứ cho mấy chú cảnh sát biết. Trong đó hình như cũng liên quan tới mày thì phải, có lẽ nay mai họ sẽ đến thăm hỏi nhà mày đấy, lo mà chuẩn bị tinh thần đi, ha ha ha.

Anh cười lớn mấy tiếng rồi tiếp tục bước đi.

"Rắc!" Cây bút bi ở trong tay Đình Hiếu gãy đôi.

- M* nó!

Hắn ta gầm lên, ném mạnh hai nửa cây bút xuống. Hắn lôi điện thoại ra rất nhanh:

- Alo, anh Thiên, em là Đình Hiếu.

Thiên đáp lại với giọng bực bội:

- Sao, mày lại có chuyện gì à?

- Anh Thiên, em muốn nhờ anh việc thằng Quốc Việt khốn kiếp đó một lần nữa. Hắn...

Tên Thiên không để cho hắn nói hết câu, gã ta đã quát lớn vào điện thoại:

- Nhờ cái cmm, đừng bao giờ nhắc cái này với tao nữa. Vì giúp mày mà giờ bọn cớm đang theo dõi tao gắt gao, khiến tao không thể tự do hành động được. Tao chưa xử mày là may cho mày lắm rồi đấy, cút.

Điện thoại đột ngột vang lên một chuỗi "tút tút" dài. Tên Hiếu nghiến răng nói:

- Anh Thiên, alo, anh Thiên... M* nó, dập máy rồi, đúng là con rùa rụt cổ, chỉ như vậy mà sợ không dám làm gì nữa.

Tân hỏi:

- Anh ta không giúp nữa hả?

- Ừ, khốn kiếp thật.

Trường nói:

- Hắn không làm thì vẫn có những kẻ khác làm, chỉ cần bơm tiền cho chúng thì sợ quái gì. Chúng ta chấp nhận chịu thiệt một chút,

Hiếu đáp:

- Được rồi, tao thì quen khá nhiều nhưng phải xem xét thử bọn nào thích hợp nhất.

Ba thằng lại bắt đầu một kế âm hiểm khác. Kế mới của chúng thâm độc là gì và băng đảng lần này là ai? Thế lực của bọn chụng ra sao? Việt sẽ phải đối mặt với nguy hiểm nào nữa đây? Về sau sẽ rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK