Thành Hưng trầm ngâm giây lái rồi đáp:
- Tốt, tôi chấp nhận.
Thành Hưng cũng biết việc này rất quan trọng, lợi nhiều mà hại ít, thế nên hắn đồng ý đề nghị của Mạnh Tuấn. Hai bên lệnh cho đám thuộc hạ ra ngoài hết, chỉ còn hai ông chủ đứng đầu hai băng đảng. Nhà hàng này nổi tiếng vào hàng bậc nhất, có uy tín rất lớn, nên sẽ không bên nào dám dùng quỷ kế ở đây. Hai người bắt đầu ngả giá.
Hai bên thương lượng rất lâu, cũng vô cùng gay gắt. Lợi ích bản thân bị đụng chạm, bất kỳ ai cũng đều khó lòng chấp nhận. Nhưng cuối cùng thoả thuận vẫn phải đi đến thống nhất. Mạnh Tuấn bắt tay với Thành Hưng, nói:
- Thoả thuận như thế là xong, mọi chuyện cứ theo đó mà làm.
- Ha ha ha, cứ quyết định như vậy đi. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp trong nửa năm này.
Thành Hưng cười lớn, bước ra khỏi phòng, sau đó cùng đám đàn em rời khỏi nhà hàng. Thiên nhìn theo đám người Thành Hưng đắc chí vào xe đi mất dạng, hắn quay sang hỏi Mạnh Tuấn:
- Anh Tuấn, sao anh lại cho hắn nhiều lợi ích như thế, số tiền quy ra không hề nhỏ chút nào.
Mặc dù hắn không tham gia cuộc thương lượng nhưng vẫn có thể đoán đúng một phần. Mạnh Tuấn cười khẩy:
- Thiên, anh hiểu được ý của chú mày. Có điều chú mày cần nghĩ kỹ, bọn chúng đã tẩy trắng gần như hoàn toàn, còn phía chúng ta mới chỉ được một nửa. Ngoài ra, chúng ta từ nơi khác đến, tuy trong thời gian qua, chúng ta phát triển mạnh. Nhưng mày từng nghe câu "cường long bất áp địa đầu xà" của người Trung Quốc chưa? Để thu lợi, chịu chút ít thiệt hại là điều đương nhiên.
- Dạ, em hiểu rồi.
- Hừ, mà chú mày còn đứng đây hỏi vớ hỏi vẩn làm cái gì?
- A! A! Em biết rồi, em đi lo chuyện đó ngay đây. Anh đừng lo, mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Tên Thiên hoảng sợ, hắn vội vàng rời đi, chạy nhanh như bị ma đuổi vậy. Ba người đứng ở sau lưng Mạnh Tuấn cũng đi theo hắn ta ra ngoài. Ra khỏi nhà hàng, hắn hỏi mấy người đi theo mình:
- Tình trạng sức khoẻ, thương thế của thằng Cường ra sao rồi?
Tên đàn em lắc đầu tỏ vẻ bất lực:
- Hai tay đã hoàn toàn bị tàn phế, nếu chỉ thực hiện các cử động bình thường thì không có vấn đề, còn muốn như trước đây thì khó hơn lên trời.
Thiên siết chặt nắm tay, rít qua kẽ răng:
- Thằng Quốc Việt chó chết!
Ba thằng giận dữ gầm lên theo:
- Đại ca, chúng ta đi tìm hắn để đòi món nợ này.
Thiên rất muốn, có điều hắn lắc đầu:
- Grừ, giờ không đi đâu cả, chuyện trả thù tạm gác lại, ba đứa chúng mày hiện tại đi làm việc của mình đi.
Mấy tên đàn em há hốc mồm khi nghe Thiên nói. Chúng đáp:
- Nhưng mà anh Thiên...
Hắn trợn mắt nhìn bọn chúng quát
- Đừng nhiều lời nữa, bọn mày cứ theo lời tao mà làm.
- Vâng bọn em biết rồi đại ca.
- Cứ vậy đi, xong việc đích thân tao sẽ đi tìm thằng ranh con đó tính toán sổ sách. Tao muốn xem hắn có thể chịu đựng nổi bao nhiêu chiêu Ngũ Hình Quyền của tao.
Thiên trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nghĩ thầm "Quốc Việt, hãy đợi đấy, rồi đây tao sẽ cho mày biết như thế nào là sống không bằng chết." Hắn vung tay, đấm mạnh vào bức tường một cái làm bụi sơn rơi lả tả.
Hai tên đàn em thấy thế thì sợ hãi tái mặt. Bọn chúng cứ tưởng hắn ta tức giận vì bọn chúng cứ đứng đây mãi. Hai thằng đánh mắt cho nhau vội vàng rời đi.
...
Một buổi chiều tối nọ, nhóm Đình Hiếu đang ngồi uống nước. Cả ba thằng đều đang buồn bực vì thời gian đã qua lâu rồi nhưng chúng vẫn chưa tìm ra được cách trả thù Quốc Việt, tên Trường mở miệng hỏi:
- Này Hiếu, anh Thiên vẫn không chịu giúp chúng ta nữa sao? Đã trôi qua hơn một tuần rồi, thế mà anh ta vẫn chưa trả lời đề nghị của chúng ta.
Nghe tên Trường hỏi, Đình Hiếu hừ một tiếng nói:
- Chúng mày đứng nhắc đến con rùa rụt cổ đó nữa, cảnh sát mới chỉ động nhẹ một cái đã chui vào mai ngay rồi. Chúng ta sẽ tự nghĩ cách đối phó thằng Quốc Việt.
Trường ngạc nhiên:
- Tự chúng ta sao?
Đình Hiếu gật đầu rồi quay sang nói với thằng Tân ngồi bên cạnh mình:
- Tân, mày là đứa lắm chiêu, mày thử nghĩ ra một cách đi.
Tân đáp:
- Cách thì có nhưng phải còn phải tùy vào mày muốn xử hắn thành cái gì.
Đình Hiếu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
- Tao thấy nếu dùng nắm đấm thì không xi nhê gì đâu, giờ cách tao cần là khiến hắn bị nhục nhã tới mức không thể ngẩng đầu lên được.
- Nếu mày muốn hành hắn như vậy thì tao có cách này, cách này rất tuyệt, một mũi tên trúng hai con chim.
Hiếu nghe nói có cách hay thì mắt sáng rực, bèn thúc giục tên Tân nói ra:
- Mày nói tao nghe thử, nhưng tao hi vọng rằng nó không thất bại như cái cách chết tiệt lúc trước của mày.
Tân cười đểu, hai mắt hiện lên vẻ đáng khinh. Hắn nói:
- Mày yên tâm, tao đảm bảo nó sẽ thành công hơn cả mong đợi, chúng ta thực hiện thế này, thế này...
Tên Tân hạ giọng thì thầm với hai thằng kia. Không biết hắn ta nói gì nhưng hai thằng kia gật đầu lia lịa. Đình Hiếu cười phá lên đầy khoái trá:
- Ha ha ha, cách này rất hay, kế lần này mày nghĩ ra tuyệt lắm. Nếu thằng Quốc Việt mà trúng kế thì... ha ha ha.
Vẻ tiểu nhân đắc chí hiện rõ trên mặt Đình Hiếu khi nghĩ kết quả thê thảm của Quốc Việt. Hắn cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, tự sướng trong bụng: "Quốc Việt, nếu bạo lực không thể làm gì được mày thì tao sẽ sử dụng âm kế với mày."
- Đùng! Đùng! Đùng
Bỗng nhiên trên trời vang lên một tiếng nổ cực lớn làm Hiếu giật mình phun hết nước trong miệng ra ngoài. Hai tên kia cũng sợ hãi đánh rơi cốc khiến nước trong đó văng lên hết quần áo. Mấy người khách ngồi trong quán tuy không đến nỗi như bọn chúng nhưng cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tiếng sấm nổ ở ngay phía trên cao đầu họ. Đình Hiếu phủi phủi mấy giọt nước dính trên quần, ngạc nhiên lẫn tức giận ngửa mặt nhìn bầu trời. Hắn chửi đổng một câu:
- M* kiếp, thời tiết đang nắng ráo thế này sao đột nhiên có tiếng sấm lớn vậy? Làm bẩn quần áo của tao hết cả rồi.
Việc này quá ư kỳ lạ. Nhưng sau đó hắn còn kinh ngạc hơn nữa. "Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!" hàng loạt những tiếng nổ lớn vang lên khắp bốn phương tám hướng. Về sau, tiếng sấm đi xa dần rồi mất hút. Đình Hiếu cùng nhiều người khách khác sững người, cùng bật thốt lên:
- Hả, sấm mà cũng biết chạy tới chạy lui nữa sao, đúng là quái lạ.
Ai nấy trố hai mắt kinh ngạc quan sát hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ này. Qua hồi lâu, có người khách đá đổ chai bia ở dưới đất thì tất cả mới tỉnh lại tiếp tục công việc. Một vài người tiếp tục bàn tàn về hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở trên trời ban nãy, mỗi người một ý loạn hết cả lên. Còn Đình Hiếu thì không quan tâm điều gì khác, hắn nhìn sang hai thằng kia, nói:
- Tính tiền rồi về thôi chúng mày, bây giờ như thế này thì còn có thể đi đâu được nữa, trời sắp mưa rồi.
- Ừ.
Bọn chúng đứng dậy, trước khi ra về, Đình Hiếu nói thêm:
- Tân, mày nhớ phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho kế hoạch đấy.
Tên Tân gật đầu
- Mày không cần lo cái đó, mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Cái gì chứ mấy đồ kia thì thằn Tân không thiếu, lúc nào muốn đều có. Cả ba đều cười to mấy tiếng rồi đi xe theo xe hướng quay về nhà. Không biết những kẻ này sắp sửa giở trò gì chơi xấu Quốc Việt đây?
Về phía Quốc Việt, anh bận đi dạy học cho Trung Nam nên không biết được loạt tiếng sấm đấy. Khi anh ra khỏi nhà cậu nhóc thì trời đã chuyển sang đêm. Anh đang đi đến chỗ bãi đất trống để luyện công. Bất chợt cảm giác bầu trời có gì hơi khác thường bèn ngẩng đầu lên, tức thì trợn mắt, há hốc miệng thốt lên:
- A! Đó là...
Trên bầu trời đêm, anh thấy một luồng sét màu lam từ giữa không trung đánh thẳng xuống mặt đất, làm sáng rực khoảng không gian rộng lớn xung quanh nó. Tiếp theo sau đó là hàng loạt tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Thấy vậy, anh tự nhủ: "Sấm sét dữ dội, vậy mà không thấy mưa to nhỉ, thời tiết dạo này kỳ quái thật. Có lẽ mình không nên đi tiếp hướng đó nữa, nguy hiểm quá." Lúc còn rất nhỏ, anh từng chứng kiến cảnh luồng sét màu đỏ rực đánh chết con trâu mộng và thiêu rụi một cây lớn nên đã lưu lại ấn tượng không thể nào quên. Trong lòng anh tự dưng run sợ khi lại bắt gặp khung cảnh như thế, lập tức xoay người rời đi. Anh quyết định về phòng trọ, hôm nay tạm bỏ buổi luyện công.
Ở khu vực sét đánh, đất đá trên mặt đường nơi tia sét đánh trực tiếp xuống đã bị nát bấy, khói bụi bay lên mù mịt. Cửa sổ của các ngôi nhà gần đó bị những mảnh đá vụn văng ra làm vỡ.
Cách đó khá xa có một người đàn ông nằm bất động, quần áo mặc trên người đã bị cháy gần hết, lòi hết cả da thịt, nhưng không ngờ thân thể lại chỉ bị phỏng nhẹ. Lâu sau, người đàn ông bắt đầu cử động. Người này còn sống, đúng là kỳ tích. Khuôn mặt người đàn ông nọ hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi. Dĩ nhiên rồi, vừa phải trải qua chuyện như vậy, ai không có tâm trạng như vậy chứ. Miệng người đấy lẩm bẩm liên tục:
- Hic hic, khủng khiếp quá, suýt chút nữa là mình ngủm củ tỏi rồi. May sao khi nãy mình đứng khá xa nơi sét đánh, nếu không thì giống như những người kia, phải đi gặp Diêm Vương rồi. Mình mau chóng rời khỏi nơi này thôi, quá ư nguy hiểm, sấm sét có thể vẫn còn đánh xuống tiếp.
Người này gắng gượng đứng dậy, men theo những nơi ánh sáng yếu, ẩn mình và từ từ bước đi, tránh người khác không phát hiện ra. Hiện tại mọi người ai cũng lo lắng sấm sét vẫn chưa kết thúc, đều nấp trong nhà nên không ai thấy được người đó, đây âu cũng là một sự may mắn.
"Húú! Húú!" Âm thanh do gió thổi mạnh qua những lỗ hổng trên cửa sổ giữa không gian tĩnh mịch nghe thật rợn người.
- ÁÁÁÁ! Ma! Cứu tôi với!
Người đó sợ hãi hét lên, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Vốn tinh thần đang trong tình trạng hoảng loạn cực độ, khi nghe được những âm thanh như thế, không khỏi thần hồn nát thần tính mà bỏ chạy.
Quốc Việt cũng vì lo lắng sấm sét, không dám về nhà quá nhanh. Anh cứ men theo những đường nào có nhiều nhà cao tầng mà trở về. Anh phải mất gần bốn mươi lăm phút sau, mới quay về được đúng đường dẫn tới dãy phòng trọ.
Trong khi đi lung tung trên đường, anh bắt gặp một ông lão tóc đã bạc trắng; người dính đầy máu đã khô; quần áo rách nát; bước đi khó nhọc trên đường tối. Những người đi trên đường thấy thế đều tránh ra xa. Giống như họ sợ gặp phải xui xẻo vậy. Ông lão cũng không quan tâm đến những người đó nghĩ gì, vẫn cố sức tới phía trước.
Chỉ mình Quốc Việt khác biệt. Nhìn theo bóng dáng cô đơn của ông lão, anh không khỏi chạnh lòng nhớ tới ông ngoại của mình ở quê, dẫu đỡ hơn ông lão này bây giờ. Vừa nghĩ tới đây, lòng anh xuất hiện cảm xúc đau thương khó diễn tả thành lời.
Vì không chú ý, nên chân ông lão vấp phải chỗ xấu trên mặt đường, mất đà ngã úp xuống. Quốc Việt lao tới nhanh như cắt đỡ lấy ông lão. Võ công của anh đã đạt được bước tiến dài, đồng thời anh cũng đang luyện tuyệt kỹ khinh công ghi trong quyển bí kíp của vua, khoảng cách chín mười mét không tạo khó khăn gì với anh.