Không thể không nói, tốc độ rút lui của người Hồ vô cùng nhanh.
Tất cả kỵ binh người Hồ phân tán ra, nhanh chóng mở rộng diện tích giống như hình quạt, càng ngày càng phân tán. Đến cuối cùng, mấy ngàn người Hồ phân tán toàn bộ, tạo thành nhóm kỵ binh nhỏ, chạy về các hướng khác nhau.
Kết quả như vậy, khiến Triệu Vân, Trần Đáo cùng Trương Nhậm đều có chút bất đắc dĩ.
Ba người suất lĩnh Phá Quân doanh đuổi giết kỵ binh người Hồ, lúc mới đầu có thể giết chết rất nhiều người Hồ, nhưng vì người Hồ càng ngày càng phân tán, khó có thể đuổi giết, cuối cùng không thể giải quyết được gì. Bởi vì nếu đuổi tiếp, Phá Quân doanh cũng sẽ phải phân tán ra để truy kích, đến lúc đó nói không chừng còn bị người Hồ quen thuộc địa hình phục kích, cũng chỉ có thể thu binh.
Một lúc lâu sau, đại quân quét sạch hết chiến trường, cũng đã kiểm kê xong nhân số.
Chiến dịch lần này, Phá Quân doanh chết hơn hai trăm người.
Nhưng kỵ binh người Hồ chết nhiều hơn, chết hơn một ngàn năm trăm người, tỉ lệ tử thương như vậy đối với Phá Quân doanh mà nói, mặc dù đã rất rất giỏi, nhưng chết một binh sĩ cũng đáng tiếc, cần phải bồi dưỡng một lần nữa.
Đại quân lên đường, hành quân về phía huyện Hán Hưng.
Thời gian từ từ trôi qua, trời ngã về tây, màn đêm buông xuống, đại quân dừng lại an doanh đóng trại.
Trong trướng bồng dựng tạm thời, Vương Xán cùng Quách Gia cùng ngồi xuống.
Do ban ngày bị kỵ binh người Hồ công kích, nhưng người Hồ sau khi phát hiện không địch lại liền lui binh, phương thức tác chiến như vậy mặc dù phù hợp với tác phong nhất quán của người Hồ, nhưng Quách Gia lại cảm giác có vấn đề.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “chủ công, mặc dù chúng ta đoán ra người Hồ có thể là được Mã Đằng mời đến, nhưng không biết mục đích của người Hồ là gì? Là vì ngăn cản chúng ta? Hay là đánh bại chúng ta? Vì không biết rõ tình huống, ty chức cho rằng buổi tối nên gia tăng đề phòng, còn phải phân phối một bộ phận binh sĩ gác đêm trong doanh, để tránh có chuyện xảy ra”.
Vương Xán gật đầu nói: “Nếu người Hồ đúng là được Mã Đằng tìm tới, ta đoán buổi tối rất có thể sẽ lại tới. Có điều, đúng như ngươi nói, chúng ta không biết người Hồ là định tấn công doanh địa, hay là quấy rầy binh sĩ, cho nên phải chuẩn bị sẵn sàng”.
Quách Gia ôm quyền nói: “chủ công anh minh! "
Vương Xán lắc đầu cười, căn dặn: “Phụng Hiếu, chuyện này do ngươi đi an bài, cần phải bảo đảm sự an toàn của doanh địa”.
" dạ! "
Quách Gia ôm quyền đáp dạ một tiếng, sau đó rời khỏi doanh trướng đi tìm Triệu Vân. Triệu Vân là đại tướng trong quân, tìm Triệu Vân thương nghị chuyện phòng thủ doanh địa không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
Một mình Vương Xán ngồi ở trong doanh trướng, lo lắng về vấn đề người Hồ.
Đến bây giờ, Vương Xán lại đột nhiên cảm giác được cần một người sinh hoạt hàng năm ở Tây Lương làm người dẫn đường.
Vương Xán suất lĩnh đại quân dựa theo bản đồ mà đi, cuối cùng nhất định có thể đến huyện Hán Hưng. Nhưng mà, ven đường nếu lọt vào công kích của người Hồ, nhưng lại không cách nào truy kích, không cách nào biết chỗ đặt chân của người Hồ, đây là bất lợi vô cùng đối với Vương Xán. Vì vậy, nhất định phải tìm kiếm một người hiểu được tình huống địa phương, vậy mới phải.
Đây là chuyện trước mắt Vương Xán đang cần.
Vương Xán hạ quyết tâm, lập tức phái người tìm Chu Thương, bảo Chu Thương phụ trách chuyện này.
Sau đó, Vương Xán mới yên lòng.
Sau khi vào đêm, trong doanh địa ngoại trừ tiếng đuốc cháy lách tách, cùng với tiếng bước chân của binh sĩ tuần tra. Chung quanh doanh địa đều im ắng, không có chút động tĩnh.
Một mình Vương Xán ngồi ở trong doanh trướng xử lý công vụ, sau khi cảm giác tinh thần mệt mỏi, liền nghỉ ngơi.
Ngọn đèn, bỗng dưng thổi tắt.
Trong đại trướng, truyền đến tiếng hô hấp nhè nhẹ.
Không biết là lúc nào, ngoài doanh địa đột nhiên truyền đến tiếng kèn, đây là tiếng kèn đặc biệt thuộc về kỵ binh người Hồ. Tiếng kèn cao vút bén nhọn kia, không ngừng truyền đến. Vương Xán vốn đã tỉnh ngủ, sau khi tiếng kèn truyền vào doanh trướng, thoáng cái mở mắt, vội vàng bật dậy. Hắn vội mặc áo giáp, mũ giáp, lại xách theo vũ khí, chạy ra ngoài đại trướng.
Tốc độ Điển Vi cực nhanh, lúc Vương Xán vừa đi ra khỏi đại trướng, đã chờ ở cửa doanh trướng.
Vương Xán khẽ gật đầu với Điển Vi, hai người một trước một sau bước tới giữa doanh địa.
Lúc này, do tiếng kèn phía xa truyền đến, binh sĩ đang nghỉ ngơi ở trong trướng bồng đều tỉnh lại, tất cả binh sĩ vội mặc quần áo, cầm vũ khí chạy ra.
Binh sĩ đứng xiêu xiêu, còn không ngừng đưa tay sửa sang lại quần áo trên người.
Bởi vì tiếng kèn liên tục không ngừng, trong doanh địa đầy binh sĩ tán loạn, đều lao nhanh ra để tập hợp. Ước chừng một phút đồng hồ, mấy vạn binh sĩ tập hợp xong, Phá Quân doanh dưới trướng Triệu Vân cũng đã tập hợp xong.
Nhưng mà, tiếng kèn liên tiếp kia ở sau khi binh sĩ tập hợp xong, lại đột nhiên ngừng lại.
Trong doanh địa, chỉ có tiếng binh sĩ xì xào bàn tán, ngoài doanh địa không còn tiếng kèn truyền đến nữa. Trong khoảnh khắc, tất cả binh sĩ đều phát giác không ổn, tiếng xì xào bàn tán cũng bỗng nhiên biến mất. Chân mày Vương Xán nhăn lại, biết đây là kế quấy rầy của người Hồ, cố ý khiến binh sĩ trong doanh địa không cách nào nghỉ ngơi.
Quách Gia đi tới, trầm giọng nói: “chủ công, ty chức cho rằng đây là kế nhiễu địch của người Hồ, muốn làm cho bọn binh sĩ không được nghỉ ngơi, vì vậy mới cố ý quấy rầy”.
Vương Xán không trả lời, trực tiếp hỏi: “Phụng Hiếu, ngươi an bài binh sĩ thủ doanh, đã an bài xong chưa”.
Quách Gia trả lời: “đã an bài xong xuôi, tổng cộng có ba nghìn binh sĩ phòng thủ. Ba nghìn binh sĩ này sẽ canh gác cả buổi tối, đổi ca cho nhau, phụ trách sự an toàn của doanh địa. Không chỉ như thế, trong doanh địa còn có rất nhiều binh sĩ tuần tra, hơn nữa ngoài doanh địa an bài hàng loạt cự mã, cho dù binh Hồ đột ngột khởi xướng công kích, cũng có thể ngăn cản một lúc. Trong khoảng thời gian này, đã đủ để cho bọn binh sĩ đang nghỉ ngơi tập hợp, sẽ không tự loạn trận cước”.
Vương Xán nói: “nếu như thế, an bài cho binh sĩ nghỉ ngơi đi, chỉ cần binh Hồ không chạy tới tấn công doanh trại, cũng không cần tập hợp”.
" dạ! "
Quách Gia đáp dạ một tiếng, lập tức truyền mệnh lệnh xuống.
Vương Xán xoay người trở về doanh trướng, mà tướng lãnh như Triệu Vân, Trương Nhậm, Trần Đáo cũng đều trở về tiếp tục nghỉ ngơi. Lúc này, trong doanh địa lại trống rỗng, chỉ còn lại có binh sĩ tuần tra cùng binh sĩ phòng thủ.
Đêm đã khuya, bóng tối càng lúc càng đậm.
Binh sĩ tuần tra thay hết đám này tới đám khác, đổi binh sĩ không ngừng.
" lộc cộc! Lộc cộc!..”.
Đột nhiên, ngoài doanh địa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa mà đến gần, không ngừng truyền đến. Binh sĩ tuần tra trong doanh địa sau khi nghe thấy, tất cả đều khựng lại, dừng chân quan sát. Khuôn mặt bọn binh sĩ trở nên ngưng trọng lên, một ngàn binh sĩ phụ trách phòng thủ cũng tùy thời chuẩn bị giết ra, bảo vệ an toàn của doanh địa.
Có điều, lại không có một binh sĩ nào hô địch tập kích.
Chuyện này, lúc trước đã nói rõ, chỉ cần không có quân địch tấn công doanh trại, cũng không cần để ý đến. Bây giờ chỉ có tiếng truyền đến, bọn binh sĩ đều đang chờ quân địch xuất hiện.
Tiếng vó ngựa truyền tới liên tục không ngừng, binh sĩ đang nghỉ ngơi ở trong doanh địa cũng đều tỉnh lại. Không chỉ có binh sĩ, bọn người Vương Xán, Điển Vi, Quách Gia, Triệu Vân cũng giật mình tỉnh lại.
Vương Xán đứng dậy thắp ngọn đèn doanh trướng, sau đó người cúi sát đất, dùng lỗ tai lắng nghe động tĩnh dưới mặt đất. Chiêu này là Vương Xán học từ Điển Vi, mặc dù cũ, nhưng có thể nghe ra động tĩnh từ phương xa. Lúc hắn cẩn thận lắng nghe, khóe miệng đột nhiên nhếch lên cười, bởi vì ban đầu tiếng vó ngựa không ngừng truyền đến, sau đó lại đột nhiên yếu dần, từ từ lui về phía sau.
Bởi vậy có thể thấy được, người Hồ chỉ là đang dùng kế nhiễu quân thôi.
Vương Xán yên lòng, lại nằm ở trên giường tiếp tục ngủ.
Lúc này, cả đám binh sĩ trong doanh trướng trợn tròn mắt vì không nhận được mệnh lệnh, lại bắt đầu nhắm mắt lại ngủ. Suốt cả đêm, có mấy lần tiếng động đánh thức binh sĩ doanh địa, nhưng tất cả binh sĩ cũng không có động tĩnh, tiếp tục ngủ. Do vậy, khiến người Hồ áp dụng kế nhiễu địch có chút bất đắc dĩ.
Bọn chúng quả thật sử dụng kế nhiễu địch, định kéo dài tốc độ đi đường của đại quân Vương Xán.
Nhưng Vương Xán không dính chiêu này, bảo binh sĩ tiếp tục ngủ ngon, hơn nữa ngoài doanh địa còn an bài vô số cự mã ngăn cản binh Hồ tấn công, khiến người Hồ không thể làm gì.
Sáng sớm ngày kế, đại quân tiếp tục lên đường.
Mặc dù lúc bọn binh sĩ ngủ thường xuyên bị đánh thức, nhưng bọn họ đều nằm ở trong chăn nghỉ ngơi, ảnh hưởng cũng không lớn.
Bất kể như thế nào, vẫn ngủ đủ.
Binh sĩ của Vương Xán không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng người Hồ lại thức cả đêm. Cả đám binh Hồ con mắt đỏ bừng, trên mặt cũng thêm một tầng dầu trơn. Đêm qua bọn họ vừa thổi kèn giác, vừa rống to kêu to, lại cỡi ngựa chạy qua chạy lại, vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà, hiệu quả lấy được cuối cùng lại không tốt, khiến binh Hồ này có chút uể oải.