Đại quân tiếp tục lên đường, đi về phía huyện Hán Hưng.
Nhưng mà, đại quân đi được hai canh giờ, liền không thể không dừng lại.
Nguyên nhân trong đó, là vì trên đường không ngờ rải chông sắt lẻ tẻ. Những vật này đối với bộ binh mà nói, nếu cẩn thận liền có thể đi qua, tránh được việc giẫm lên chông sắt, nhưng đối với Phá Quân doanh do Triệu Vân suất lĩnh mà nói, không thể nghi ngờ là đại sát khí, chặn đường Phá Quân doanh đi lên, khiến Phá Quân doanh phải dừng lại.
Sau khi Vương Xán thấy chông sắt trên mặt đất, chau mày, trong mắt lóe ra lửa giận hừng hực.
Không cần nghĩ, những chông sắt này hiển nhiên là người Hồ làm ra để ngăn cản đại quân.
Vương Xán nhìn chông sắt đầy đất, không ngừng tự hỏi. Dựa theo tình huống trước mắt mà xem, đã tới mức phải giải quyết người Hồ mà Mã Đằng tìm đến rồi, nếu không lúc đại quân đi tới huyện Hán Hưng, hoa cúc vàng cũng héo cả rồi.
Vì vậy, Vương Xán lại thúc giục Chu Thương, bảo hắn nhanh chóng tìm một người quen thuộc tình hình địa phương.
Nhưng đại quân lên đường, trước không có thôn, sau không có điếm, Chu Thương chỉ có thể lo lắng suông.
Chông sắt trên đường tuy nhiều, nhưng Vương Xán có mấy vạn đại quân, nên quét sạch chông sắt rất dễ dàng. Cả đám bộ binh sau khi nhặt chông sắt lên, đại quân tiếp tục đi tới.
Nhưng mà, trong lòng Vương Xán cũng rất mất bình tĩnh.
Chịu ảnh hưởng bị động như vậy, hắn rất khó thích ứng.
Nhưng tình huống trước mắt lại không dò xét được chỗ đặt chân của người Hồ, không biết tình huống cụ thể nơi này. Vương Xán chỉ có thể nhịn, đợi sau khi tìm được người dẫn đường quen thuộc tình huống, mới có thể ổn định cục diện.
Sau khi ăn cơm trưa xong, binh sĩ nghỉ ngơi nửa canh giờ, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Buổi chiều, lại lục tục lọt vào chông sắt do người Hồ rải ra, hoặc là dùng những biện pháp khác để ngăn cản.
Tóm lại, tốc độ đi đường vô cùng chậm.
Vương Xán ngập đầy lửa giận, lại không có chỗ phát tiết, hắn đã sắp đến giới hạn bộc phát rồi. Cả ngày, sắc mặt Vương Xán đều âm trầm, không nói một lời. Chu Thương trông thấy biểu lộ của Vương Xán, trong lòng đầy áy náy, lại không thể nói gì. Hắn đã phái ra gần trăm binh sĩ đi tìm người, nhưng muốn tìm một người quen thuộc tình huống, quả thật quá khó khăn.
Bởi vì người dẫn đường cần tìm phải quen thuộc tình huống Tây Lương, chứ không phải cứ tùy tiện moi một bách tính trong xó nào đó ra là được.
Nếu hỏi đường, tùy tiện tìm một người là được.
Nhưng mà, thứ Vương Xán cần là người dẫn đường trong thời gian dài, cho nên rất khó kiếm ra. Điều này làm cho Chu Thương vò đầu bứt tóc, cả đầu đều trắng không còn mấy cọng đen.
Thời gian một ngàn, cứ trôi qua như vậy.
Màn đêm buông xuống, đại quân an doanh đóng trại ở một khu vực trống trải.
Do có tình huống đêm qua, an bài trong doanh địa càng có vẻ thong dong, đã sắp xếp xong xuôi rất dễ dàng. Cả đám binh sĩ tuần tra ở trong doanh địa, phụ trách sự an toàn của doanh địa.
Lúc này, ngoài doanh địa trăm mét, hơn một trăm người Hồ lén lút đi về phía doanh địa.
Mục đích của bọn họ, lại là nhiễu loạn doanh địa của Vương Xán.
Đêm qua, người Hồ xuất động toàn quân, không lấy được hiệu quả mấy. Lúc này, người Hồ đã có kinh nghiệm, chỉ phái ra một số người đi quấy rối. Bởi như vậy, ban ngày có thể để người hành động buổi tối nghỉ ngơi, còn người nghỉ ngơi buổi tối thì lại có thể hành động vào ban ngày, đại thống lĩnh người Hồ nghĩ ra cách làm như vậy, trong lòng có chút tự đắc.
Đoàn người, chậm rãi đi về phía trước.
" a!! "
Đột nhiên, trong người Hồ vang lên tiếng gào hét.
Tiếng gào hét kia thê thảm chói tai, cực kỳ bi ai thương tâm giống như là chết cha chết mẹ, lại giống như là bị đá vào của quý, thanh âm kia quả thực là rống to, khiến người ta nghe mà sợ.
Tiếp theo, lại có thanh âm này nối thanh âm khác vang lên.
Tiếng kêu thảm liên tiếp truyền đến, cả đám người Hồ mặt như màu đất, sắc mặt thống khổ.
Người Hồ lớn tiếng kêu thảm đều là vì đau đớn từ dưới chân truyền đến, lúc bọn họ giẫm xuống mặt đất, lập tức cảm giác thiết khí bén nhọn đâm xuyên qua lòng bàn chân.
Người Hồ đột nhiên bị đâm không chỉ một hai người, mà là rất nhiều người.
Bởi vì trời tối, mà người Hồ lại tới quấy rối, không dám dùng đuốc, khiến bọn họ không cách nào thấy thứ đặt dưới đất. Lúc người Hồ bị thương đứng không vững, co quắp ngã xuống đất, lại truyền đến sự đau đớn tê tâm liệt phế, có thiết khí bén nhọn đâm vào mông, đau đớn không thôi.
Tiếng kêu thảm truyền đến liên tiếp không ngừng, người Hồ mới cúi đầu xuống sát đất, dò xét thứ rải trên mặt đất.
Nhưng mà, bọn họ lại phát hiện trên mặt đất rải đầy chông sắt.
Giờ khắc này, tất cả người Hồ mở to hai mắt nhìn, trong cổ họng run bần bậc.
Tất cả những chông sắt này đều là thứ ban ngày bọn họ ném xuống đất, dùng để ngăn cản đại quân Vương Xán. Nhưng mà, bây giờ lại thành lợi khí của Vương Xán, đâm bị thương mấy chục người Hồ.
Nếu quan sát cẩn thận một phen, sẽ phát hiện chông sắt xếp thành một vòng tròn trên mặt đất, đặt ở chỗ cách doanh chừng trăm mét. Chỉ cần người Hồ đi vào bên trong, mà người Hồ vừa khéo lại không dùng đuốc, không thấy rõ thứ rải trên đất, rất dễ dính chiêu, rất nhiều người đều bị chông sắt đâm xuyên qua bàn chân.
Một trăm người, vì chông sắt mà nhảy loạn cả lên.
Lúc này, trong lòng tất cả người Hồ vô cùng hối hận, sớm biết như vậy liền không dùng chông sắt.
Thống lĩnh người Hồ sau khi biết trúng chiêu, lập tức hạ lệnh rút lui.
Nhưng mà, trong trăm cá nhân có hàng chục cá nhân đã bị thương, đi không nổi, rất khó lui lại. Hơn nữa lúc hắn hạ lệnh, chung quanh đột nhiên xuất hiện cả đám binh sĩ.
Những binh sĩ này cầm đuốc trong tay, bao vây hơn trăm người Hồ lại.
Dưới sự chiếu rọi của đuốc, cả đám binh sĩ giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, khiến lòng người Hồ trầm xuống.
Bọn họ giống như chết cha mẹ, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mà trong đám binh sĩ, người lãnh binh là Trần Đáo cùng Trương Nhậm. Trần Đáo nhìn chằm chằm người Hồ thần sắc ngỡ ngàng, đã đau đến liêu xiêu, nhe răng trợn mắt, lạnh giọng quát: “Quách quân sư đã sớm ngờ tới buổi tối các người có thể sẽ có hành động, hừ, một lũ ngốc, rốt cuộc tự đưa thân tới cửa rồi”.
Hắn vung tay lên, lập tức có binh sĩ từ từ bức lên.
Tất cả xung quanh đều là binh sĩ quân Hán, phía sau lại là chông sắt, người Hồ không còn đường để trốn.
Huống hồ, rất nhiều người Hồ đều bị thương, không còn lực lượng chiến đấu, bị đánh bại rất dễ dàng. Mặc dù có một số người Hồ tính tình cương ngạnh, ra sức chống cự, nhưng cũng không phải là tất cả người Hồ đều có dũng khí để chém giết. Cuối cùng, binh sĩ đã chém chết hơn ba mươi người Hồ, lại bắt làm tù binh mấy chục người Hồ còn lại, lấy được thắng lợi.
Như vậy, cái bẫy do Quách Gia bố trí rốt cuộc phát huy công dụng.
Trong doanh trướng, Vương Xán nhìn người Hồ bị trói lại, trong mắt hiện lên vẻ dữ dằn. Sự mờ ám của những người Hồ này khiến hắn bực bội không thôi, đã áp lực đến độ muốn giết người. Vương Xán hít sâu một cái, nhìn về phía Chu Thương, căn dặn: “Chu Thương, những người Hồ này giao cho ngươi thẩm vấn, cẩn thận hỏi rõ tình huống. Nếu hỏi ra nơi dừng chân của người Hồ, lập tức tiến đến bẩm báo”.
" dạ! "
Chu Thương trả lời một tiếng, ra lệnh cho binh sĩ dẫn người Hồ xuống dưới.
Ánh mắt Vương Xán nhìn về phía bọn người Trần Đáo, Quách Gia, Triệu Vân, căn dặn: “các người đều xuống dưới nghỉ ngơi đi, chờ sau khi có tin tức truyền đến, ta sẽ phái người thông báo cho các người”.
Bọn người Triệu Vân nghe vậy, đều lui trở về.
Lúc này, Vương Xán đang ở trong đại trướng chờ tin tức.
Nửa canh giờ sau, Chu Thương vẫn chưa tới báo tin; một canh giờ, Chu Thương vẫn chưa phái người tới bẩm báo tin tức...
Vương Xán đợi hơn một canh giờ, vẫn không cách nào đợi nổi. Đến cuối cùng, Vương Xán dứt khoát nằm ở trên giường, chờ Chu Thương đến bẩm báo tin tức. Thật ra, Vương Xán có thể cho Chu Thương ngày mai lại vào bẩm báo tin tức, nhưng người Hồ ra ngoài quấy nhiễu không trở về nơi trú chân vào ban ngày, người Hồ lãnh binh chắc chắn sẽ nghi ngờ, rất có thể sẽ dời nơi dừng chân, cho nên Vương Xán mới một mực chờ tin tức.
Đến sau nửa đêm, Chu Thương rốt cuộc thẩm vấn ra chỗ đóng quân của người Hồ.
Lúc hắn chạy tới doanh trướng của Vương Xán, Vương Xán đang ngủ say. Nhưng mà, sự tình quan hệ trọng địa, chuyện vô cùng khẩn cấp, Chu Thương vẫn bảo Điển Vi đi thông báo cho Vương Xán.
Chờ giây lát, Chu Thương tiến vào trong doanh trướng.
Vương Xán trực tiếp hỏi: “Chu Thương, tin tức có đáng tin cậy không? "
Đây là vấn đề mà Vương Xán quan tâm nhất, một khi tin tức không đáng tin, coi như mất toi công. Chu Thương khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói: “chủ công yên tâm, mạt tướng thẩm vấn từng người Hồ một, cũng không phải thẩm vấn hết tất cả người Hồ cùng một chỗ. Cho nên mạt tướng so sánh đáp án thẩm vấn ra với nhau, liền đã xác định tin tức là đáng tin cậy”.
Vương Xán nghe xong, lúc này mới thả lỏng.
Hắn ***, bị người Hồ quấy nhiễu gần hai ngày, rốt cuộc có thể báo thù.