Mục lục
[Dịch] Hồi Đáo Tam Quốc Đích Đặc Chủng Thư Kích Thủ (Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Xán vừa cười vừa nói: "ta biết bọn họ là ai, được lắm, Lưu Tân thật đúng là bá đạo ngang ngược, còn dám động thủ ở ngoài thành Tương Dương.

Thu thập Đỗ Tập ngay lúc này, chính là ở ngay đầu sóng ngọn gió! Có điều Lưu Tân ác độc một chút, lại cho chúng ta cơ hội, đến lúc đó cứu được Đỗ Tập, càng nắm chắc kéo được Đỗ Tập lên thuyền" .

Điển Vi thiếu hứng thú mà nói: "chủ công, dưới núi đều là mấy người trình độ thấp, tùy ý phái mấy binh sĩ liền có thể giải quyết. Không có chuyện ta, đi tuần núi đây" .

Đối với người dưới núi, Điển Vi không có nổi nửa điểm hứng thú, trực tiếp xoay người rời đi.

Sử A thấy vậy, trong lòng tự nhủ Điển Vi thật lợi hại.

Nếu người nói chuyện là hắn, chắc chắn không dám nói như vậy với Vương Xán.

Vương Xán nhìn về phía Sử A, căn dặn: "Sử A, binh sĩ nấp trong núi không nên bạo lộ, ngươi am hiểu kiếm thuật, liền giả bộ là kiếm khách du sơn ngoạn thủy, phát hiện Đỗ Tập bị vây, đánh đuổi những người kia đi, không nên đánh chết người, để tránh tạo ra phân tranh không cần thiết" .

" dạ! "

Sử A gật đầu đáp ứng, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang.

. . .

Sau khi Đỗ Tập rời khỏi thành Tương Dương, không đi bộ, mà lại mướn một chiếc xe ngựa.

Lúc Đỗ Tập ở lại thành Tương Dương, là ở trạm dịch miễn phí, hoặc là Lưu Biểu an bài chỗ ở, không cần về nhà. Nhưng Lưu Biểu trục xuất hắn ra khỏi thành Tương Dương, Đỗ Tập liền không thể không trở về.

Đỗ gia mới đến, không quyền không thế, cũng không có một chút căn cơ nào, không thể nào đặt chân ở thành Tương Dương.

Bởi vậy, chỗ đặt chân của Đỗ gia có hơi xa, đặt chân ở phía đôngLộc Môn sơn.

Lộc Môn sơn cách thành Tương Dương lộ trình chừng 15km, ngồi xe ngựa cần vài canh giờ. Hơn nữa lúc Đỗ Tập rời khỏi thành Tương Dương đã là buổi chiều, ngồi xe ngựa đến Lộc Môn sơn cũng đã là chạng vạng tối.

Trời dần tối, xa phu đánh xe biết thời gian cấp bách, cố gắng giơ roi thúc giục con ngựa đi đường.

Trong xe ngựa, Đỗ Tập ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Lưu Biểu vô tình vô nghĩa, đã trở thành quá khứ, hắn đang suy nghĩ nên đi nương tựa ai?

Tào Tháo, Tôn Kiên, hoặc là Vương Xán.

Ba người này là đối tượng Đỗ Tập sắp sửa lựa chọn, chỉ có thể trong ba chọn một.

Trong ba người, Tôn Kiên cách gần nhất, hơn nữa Tôn Kiên có chút thưởng thức đối với hắn. Tào Tháo và Vương Xán thì khá xa, nhất là Đỗ gia mới vừa đặt chân ở ngoài thành Tương Dương mà nói, lặn lội đường xa có chút khó khăn.

Cho dù thực lực của Vương Xán rất cường đại, rất khiến Đỗ Tập tâm động, nhưng Đỗ Tập không chỉ lo lắng là chư hầu nào mạnh thế hơn, mà còn phải nghĩ đến lão nhân trong gia tộc có nguyện ý lặn lội đường xa hay không, đây là việc Đỗ Tập cần suy nghĩ toàn diện. Đỗ Tập nghĩ một lát, trong lòng rất khó quyết định, chỉ có thể chờ về nhà thương lượng với bọn tộc lão một phen, rồi lại xác định đi phương nào.

Bánh xe lộc cộc chuyển động, xe ngựa nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Trong rừng cây ở chân núi Lộc Môn sơn, đột nhiên xông ra hai mươi hắc y nhân. Hai mươi người này đều cầm trường côn trong tay, hung thần ác sát, có vẻ rất bá đạo.

" hí hí hí! ! "

Con ngựa hí vang một tiếng, bỗng nhiên ngừng lại.

Phu xe phát ra thanh âm hoảng sợ, run giọng hỏi: "các người là ai, sao lại chặn đường đi? "

Ngoài xe ngựa, hai mươi người đem xe ngựa của Đỗ Tập bao vây lại, bọc kín đến độ nước cũng không lọt. Cho dù trong lòng phu xe muốn xông qua, cũng thật không có khả năng.

Trong núi rừng, ba ánh mắt nhìn chăm chú vào hết thảy xảy ra trên quan đạo.

Ba người này, chính là Điển Vi, Vương Xán và Sử A.

Tròng mắt Điển Vi quay tít một vòng, khẽ lên tiếng: "chủ công, bọn tạp chủng này đúng là muốn chết, mạt tướng đi quật ngã bọn họ" . Lúc nói, Điển Vi nhịn không được mà chà xát bàn tay, có chút nóng lòng muốn thử. Cho dù Điển Vi chướng mắt hai mươi người trên quan đạo, nhưng nhìn thấy bọn họ hành hung, trong xương lại muốn xông ra chém giết, giải trừ nguy hiểm của Đỗ Tập.

Vương Xán lắc đầu nói: "Sơn Quân, tướng mạo của ngươi quá rõ ràng, chờ một lát nữa để Sử A đi" .

Điển Vi thở dài, lén xoay người rời đi.

Nhắm mắt làm ngơ, không nhìn thấy tình huống trên quan đạo, tâm sẽ không phiền.

Lúc này, trên quan đạo đã hỗn loạn một mảnh.

" lão già kia, lập tức xuống cho lão tử, nếu không lão tử đánh luôn cả ngươi! " một tráng hán mặt đầy dữ tợn, mặc hắc y, xách trường côn lớn tiếng rít gào, khuôn mặt dữ tợn đều run bần bật.

" chúng ta cùng xông lên, đánh ngã lão già đánh xe kia đi" .

" các huynh đệ, ta nghe nói Sở Vương cho Đỗ Tập ba trăm kim, chúng ta đánh Đỗ Tập, liền có thể phát tài" .

. . .

Hai mươi gia đinh của Lưu phủ rống lớn, trong mắt lóe ra vẻ tham lam.

Bọn họ chỉ có hai mươi người, trong tay Đỗ Tập lại có ba trăm kim, một người tính trung bình cũng có được mười lăm kim, đây chính là một món tiền lớn. Cho dù trở về nộp lên một phần, cũng có thể được chút tiền tài. Hoặc là bọn họ cướp tiền đào tẩu, cũng có thể sống một thời gian sung sướng, cho nên hai mươi gia đinh lập tức biến thành ác lang hung ác.

Đối mặt với món tiền tài lớn, một người thành thật cũng có thể bộc phát ra mặt hung ác tàn bạo, huống chi là gia đinh ngày thường đi theo Lưu Tân tác oai tác quái chứ?

Hai mươi người, mắng cha chửi má, quả thực là khiến người ta chán ghét.

Đỗ Tập nghe thấy tiềng ồn ào, vén rèm cửa lên, nhìn thấy một đám người đứng trên đường, liền nhíu mày.

Thành Tương Dương trị an phi thường tốt, cơ hồ không hề nghe nói có tình huống giựt tiền, bây giờ có người cản đường, điều này làm cho Đỗ Tập có chút mơ hồ. Hắn cẩn thận suy ngẫm, cuối cùng đem mục tiêu xác định ở trên người Lưu Tân. Lúc ấy hắn nhận được trọng dụng của Lưu Biểu, cho nên không để Lưu Tân ở trong lòng, nhưng bây giờ bị Lưu Biểu trục xuất khỏi Tương Dương, mà Lưu Tân vẫn là một bá của Tương Dương, hai bên có chênh lệch rất lớn.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Đỗ Tập than vãn thời vận không tốt.

Nếu không có Lưu Biểu, hắn há có thể bị tiểu nhân khi dễ.

Bây giờ vừa rời khỏi Tương Dương, liền gặp phải sự trả thù của Lưu Tân, quả thực là không may. Đỗ Tập xách ba trăm kim chui ra khỏi xe ngựa, sau đó nhảy xuống xe, trên mặt lại giả vờ không biết chung quanh là ai, bình tĩnh nói: "các người bao vây ta, đơn giản là sống quá khổ mới cần tiền, nơi này là ba trăm kim, là tất cả tiền tài của ta, đều cho các ngươi hết, mời các ngươi thả ta đi" .

Sau khi nói xong, Đỗ Tập ném ba trăm kim ra.

Hành động như vậy, làm hai mươi gia đinh chung quanh đều sinh lòng kính nể.

Xem tiền tài như cặn bã, không hổ là danh sĩ.

Hai mươi gia đinh này kính ngưỡng Đỗ Tập, nhưng bọn họ đều đã nhận được mệnh lệnh, không dám vi phạm mệnh lệnh của Lưu Tân. Sau khi bọn họ nhặt tiền tài lên, vẫn vây Đỗ Tập cùng xa phu lại, không có ý thả người rời đi.

Trong đó tráng hán vẻ mặt dữ tợn nghiêm nghị quát: "Đỗ Tập, ngươi có cho tiền cũng sẽ bị đánh, nể mặt ngươi sảng khoái như vậy, chúng ta sẽ nhẹ tay một chút, sẽ không hạ tử thủ" . Người nọ là thủ lĩnh của gia đinh, hắn nói ra lời này, là đã cho Đỗ Tập mặt mũi nhất định, nếu không đem Đỗ Tập đánh chết, cũng phải đánh cho tàn phế.

Đỗ Tập thở dài một tiếng, nói: "Người các người muốn đánh chính là ta, xin các ngươi để ông ta rời đi, ông ta là người vô tội" .

Thủ lĩnh gia đinh nghe xong lời của Đỗ Tập, càng thêm kính trọng.

Lúc này còn nghĩ đến người khác, rất giỏi.

Tuy hắn là người lỗ mãng, nhưng trong xương cũng có tâm huyết, cũng có trung nghĩa.

Chỉ là hắn cũng phải xin cơm ăn, phải phục tùng mệnh lệnh của Lưu Tân. Thủ lĩnh gia đinh có cảm giác không tệ với Đỗ Tập, nhìn phu xe, quát: "mau cút, nếu không ngay cả ngươi cũng đánh đó" . Phu xe cảm kích nhìn Đỗ Tập một cái, lắc đầu thở dài một tiếng, đánh xe ngựa rời đi, biến mất trong tầm mắt.

Trong núi rừng, Sử A nhìn phu xe rời đi, vội nói: "chủ công, gần được rồi nhỉ" .

Vương Xán bấm đúng giờ, căn dặn: "đi thôi" .

Sử A đứng lên, đi xuống núi. Lúc này, thủ lĩnh chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh, mỗ gia cũng phụng mệnh làm việc, không thể trái lệnh, đắc tội" .

Đối với Đỗ Tập, thủ lĩnh rất bội phục.

Nhưng hắn lại không thể không ra tay, hắn vung tay lên, quát: "Lên! "

Mười chín người, tất cả đều ùa lên.

Đang lúc mười chín gia đinh xông lên, Sử A đi tới, lớn tiếng nói: "ôi, ban ngày ban mặt, các người lại bao vây người ta lại, chẳng lẽ là định cản đường giựt tiền sao? "

Thanh âm của Sử A lười biếng, rất uể oải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK