Mục lục
[Dịch] Lục Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc lòng Thẩm Thạch ngổn ngang trăm mối thì bên tai chợt truyền đến một tiếng nói nhỏ, là từ Hoàng Minh đang nằm trong lồng ngực hắn phát ra. Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vội cúi đầu nhìn thì phát hiện ra Hoàng Minh chẳng biết lúc nào đã xoay đầu nhìn lại mình, tuy rằng khí tức suy yếu, ánh mắt vẫn tan rã như trước, nhưng tựa hồ có chút thần thái cuối cùng dần hiện trở lại.

‘’Thạch Đầu?’’ Hoàng Minh nhẹ giọng mà kêu một chút, Thẩm Thạch trước cả kinh sau vui mừng, vội vàng gật đầu đáp ứng, đúng lúc định nói với Hoàng Minh cái gì đó, chỉ thấy Hoàng Minh lệch mồm méo miệng thấp giọng nói:

‘’Đi thôi…Ly khai nơi đây…’’

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, sau đó lại trầm mặc, một lát về sau nói: ‘’Tiền bối, ta hiểu được. Người đừng có gấp, ta sẽ mang người ra ngoài đấy.’’

Hoàng Minh khóe miệng giật giật, nhìn Thẩm Thạch nói: ‘’Người nhanh lên đi, nơi này có, có…’’ Lời nói được phân nữa, hắn bỗng thở dốc kịch liệt, dường như thực sự đến tình trạng dầu hết đèn tắt rồi, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, nói khẽ: ‘’Bàn Cổ.’’

Thân thể Hoàng Minh trong lồng ngực hắn đột nhiên cứng lại một chút, sau đó lại giương mắt hướng nhìn hắn.Thẩm Thạch cười cười, muốn nói lại thôi, chỉ cảm giác mình muốn đem chuyện này nói rõ ràng thì thật sự là rất dài dòng, hơn nữa trong đó có chỗ quỷ dị khó tả, quả thực nói cũng không rõ ràng.

Hắn không lên tiếng, nhìn Hoàng Minh tuy rằng rất khiếp sợ, nhưng tựa hồ cũng không có ý muốn hỏi thêm, có lẽ nguyên nhân vì hắn đã quá suy yếu rồi. Hắn chỉ là có chút chán nản, thất vọng lắc đầu, sau đó thấp giọng nói: ‘’Nếu như ngươi đã biết, đừng sính cường, chớ có đi.’’

Thẩm Thạch lắc đầu, nói: ‘’Không phải mình ta muốn đi,là…’’ Hắn cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, nói: ‘’Là thanh kiếm này muốn đi đấy.’’

&&&

Trong tay của hắn vẫn còn nắm lấy chuôi Lục Tiên cổ kiếm, ở bên trong thế giới u ám dưới lòng đất này, bạch sắc quang mang bên trên cổ kiếm vẫn nhẹ nhàng tỏa ra, sau đó giống như lúc trước, đạo tia sáng này thỉnh thoảng chỉ về phương hướng thần bí kia, kiên định vô cùng.

Lúc Hoàng Minh gặp được Thẩm Thạch, cũng đã là trạng thái suy yếu của người sắp chết, cho nên hắn vẫn luôn không chú ý đến chỗ tay Thẩm Thạch cầm lấy thanh trường kiếm kia. Cho tới giờ khắc này, ánh mắt của hắn có chút buông xuống, lúc này mới là lần đầu tiên thấy được chuôi Lục Tiên cổ kiêm này.

Sau đó, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên.

Đó là một loại ánh mắt cùng thần sắc kỳ dị, vốn đã tan rã, uể oải thất lạc, trong lúc đó lập tức biến mất, thay vào đó chính là ngạc nhiên rồi mừng rỡ,hưng phấn còn có chút ký ức không hiểu. Hắn giống như là hồi tưởng lại nhớ ra cái gì đó, môi hắn có chút động lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thạch, thấp giọng lẩm bẩm:

‘’Ngay từ đầu, ngươi mới là người hắn lựa chọn.’’

Thẩm Thạch có chút nghe không hiểu, ngạc nhiên nói: ‘’Tiền bối, người nói cái gì?’’

Hoàng Minh lắc đầu, cũng không có ý giải thích với Thẩm Thạch, chẳng qua trên mặt hắn xoẹt qua một tia thoải mái, dường như là một cái tiếc nuối lớn nhất hoặc là tâm nguyện cuối cùng qua nhiều năm chung quy đã nhận được lời giải đáp, hắn cười khẽ một cái,nói: ‘’Tùy ngươi a, nếu như đại ca tự hắn đã quyết định.’’

Nói xong câu đó, ánh mắt của hắn bắt đầu ảm đạm xuống, Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vội vàng ôm chặt Hoàng Minh, nhưng đối mặt với loại tình huống này của Hoàng Minh hắn thậm chí cũng không biết nên cứu chữa hắn như thế nào, một người toàn thân là khô lâu, hoàn toàn không giống nhân tộc, cứu chữa như thế nào đây?

Nam nhân bị vây khốn trong cái cung điện Yêu tộc dưới lòng đất này một vạn năm, cuối cùng cũng muốn đi đến bờ vực cái chết chứ?

Đúng lúc này, đầu Hoàng Minh bỗng lại có chút nhúc nhích, bờ môi nhúc nhích lại chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt, tựa hồ hướng tới Thẩm Thạch nhưng lại bị lệch ra, Thẩm Thạch vội vàng đưa tới, đem lỗ tai bám sát vào cái miệng của hắn. Sau một lúc lâu, hắn dường như nghe rõ vấn đề cuối cùng của Hoàng Minh, về sau hít sâu một hơi,nhìn Hoàng Minh rồi dùng thanh âm vô cùng rõ ràng nói:

‘’Tiền bối, ta đã hoàn thành tâm nguyện tâm nguyện người nhắc nhở rồi.’’

‘’Long mạch tối hậu của Yêu giới kia, ta đã thay người hủy diệt rồi.’’

‘’Đợi một thời gian, cuối cùng có một ngày như mong muốn của người, Yêu tộc trong Hồng Mông chư giới sẽ hoàn toàn biến mất!’’

Hoàng minh kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch, một lát về sau, hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười cười , sau đó đầu hắn lệch hẳn sang một bên.

&&&

Trên Thanh Long Sơn, bên cạnh Trấn Yêu Trụ.

Trên mặt đất có hai con vật đứng đấy, một con Hắc trư, một con bạch hồ.

Một thân da lông trắng như tuyết của hò ly vô luận nhìn từ bên ngoài hay khí chất bên trong đều hơn hẳn mảnh da heo màu đen dày cộm, thế nhưng không biết vì cái gì, con hồ ly này dường như giống một kẻ yếu đang sợ hãi, một ngồi xổm nguyên tại chỗ bất động, nhìn con Hắc Trư phía trước kia với ánh mắt kính sợ ngưỡng mộ; mà con Hắc Trư thoạt nhìn lại có bộ dáng vênh váo tự đắc, đi tới đi lui phía sau Trấn Yêu Trụ, giống như một con Thú Vương đang dò xét lãnh địa của mình, hoặc là có phần thâm ý ra uy với thần dân duy nhất này.

Mỗi lúc Hắc Trư nhìn qua, hồ ly lập tức dốc sức liều mạng lay động cái đuôi, biểu thị thái độ ngưỡng mộ với kính cẩn cẩn nghe lời, dù là lúc Hắc Trư đi qua đi lại mà không thấy nó, ánh mắt hồ ly vẫn một mực nhìn theo thân ảnh Hắc Trư, dường như hận không thể dán lên đấy vậy, không có xấu hổ nào cả.

Tâm tình Hắc Trư dường như có chút xao động vội vàng, càng không ngừng đi qua đi lại, ngoại trừ nhìn về phía hồ ly bên ngoài,nó luôn nhìn về phía mảnh phế tích kia bên trên Trấn Yêu Trụ Thanh Long Sơn, nhưng không biết tại sao nó thủy chung đều không bước qua giới hạn đó.

Hồ ly nhẹ giọng kêu ô ô một tiếng, Hắc Trư có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại trừng mắt với hồ ly, hồ ly lập tức liền ngoan ngoãn trở lại.

Nhưng cũng chính là cái nhìn này, ánh mắt Hắc Trư bỗng nhiên ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm vào hồ ly một lúc lâu sau cũng không có dời đi. Hồ ly lại càng hoảng sợ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, thoáng cái lùi lại mấy bước sau đó cúi đầu nhìn khắp mình, cũng không phát hiện ra cái gì.

Đang thấy kỳ quái thì bỗng nhiên trước mắt Hắc Ảnh lóe lên, hồ ly không còn có ngẩng đầu, thân thể đột nhiên mềm nhũn, bị một cái móng heo trực tiếp giẫm xuống mặt đất. Hồ ly lập tức gào thét, nhưng mà Hắc Trư chỉ tức giận hừ một tiếng, hồ ly lập tức câm như hến.

Hắc Trư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hồ ly, tưởng như muốn dùng một chân mà giẫm nát óc nó, khiến hồ ly sợ tới mức toàn thân lạnh run. Nhưng mà sau một lúc lâu, trong hai cái đồng tử Hắc Trư kia đột nhiên xảy ra một lại dị biến, riêng phần mình biến thành hai loại sáng bóng khác nhau, một loại màu xám, một loại thì ba màu vòng tròn.

Hai luồng sáng từ trong mắt ra, trực tiếp chiếu vào đầu hồ ly, hồ ly bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, đầu nó dốc sức liều mạng thoát ra, nhưng bị Hắc Trư dẫm chặt không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể liên tục gào thét.

Nhưng mà cứ như thế sau một lúc lâu, ở chỗ bị hai luồng sáng kỳ dị chiếu xuống, đột nhiên có tiếng ai oán từ bên trong hồ ly, rồi lại truyền đến một tiếng kêu rên quỷ dị.

Một tiểu quỷ màu đen chỉ cỡ bàn tay, như là bị hai đạo quang mang kia trực tiếp bắt được, cứng rắn bị lôi ra từ trong não của hồ ly,mặc cho tiểu quỷ màu đen này gào rú lên trong bất lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK