Mục lục
[Dịch] Lục Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc bắt đầu là muội đã bị ngất” tiếng của Hứa Tuyết Ảnh có chút trầm thấp, Thẩm Thạch nhìn nàng với vẻ âu lo, nhưng thấy thần thái của nàng tựa hồ không có gì khác thường nên cũng không mở miệng ngắt lời nàng, chỉ lặng lẳng ở bên lắng nghe.

“Muội cũng không rõ tên ác nhân Trần Trung đã dung biện pháp gì để mê hoặc muội cùng mấy tên hộ vệ, chỉ là khi tỉnh lại thì thấy chân tay bị trói chặt, miệng cũng bị bịt lại, rồi bị bỏ lên xe ngựa, về phần bọn chúng thì không ngừng chạy thục mạng về phía trước, đi qua mấy cái truyền tống trận để đến Lam Châu.”

Nói đến đây vẻ mặt của Hứa Tuyết Ảnh ảm đạm xuống một chút, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, nàng nói khẽ: “Lúc đó trong nội tâm của muội đã rất sợ, nhất là mỗi khi muội đi qua một cái truyền tống trận, thì muội biết muội lại xa nhà cả nghìn dặm, vạn dặm hi vọng thân gia đến cứu lại bớt đi một phần.” Kể đến đây sắc mặt nàng trắng bệch, Thẩm Thạch thở dài trong lòng, thầm nghĩ cô bé này là thiên chi kiêu nữ từ nhỏ đến lớn đã được mọi người nâng niu, được Hứa gia sủng ái nhất, một chút trách phạt quở mắng sợ còn không có nói chi đến việc bị thương nặng như vậy.

Không cần nghĩ cũng biết, Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên bị người ta bắt đi lại còn bị trọng thương thì đây đúng là đả kích, kinh hãi rất lớn với nàng, có một sự ngoài dự liệu của hắn là Hứa Tuyết Ảnh không lớn tiếng khóc lóc, nổi điên lên thậm chi trong lúc này lại còn có thể bảo trì được sự trấn tĩnh. Xem ra trời sinh nàng ra có được sự bình tĩnh và cũng có lá gan không nhỏ cộng thêm một chút thiên phú nữa thì con đường tu đạo của nàng có thể nói là không thể hạn lượng được, cũng khó trách vì sao toàn bộ Hứa gia lại coi trọng thiếu nữ này đến như thế.

“Sau đó thế nào?” Thấy Hứa Tuyết Ảnh trầm mặc hồi lâu, Thẩm Thạch nhịn không được lên tiếng hỏi.

Hứa Tuyết Ảnh ánh mắt đảo qua một cái, nói: “Về sau muội nghĩ chỉ sợ là không có ai đến cứu muội, hang ngày ở cùng với ba tên đạo tặc muội có nghe bọn chúng nói là muốn đem muội cung phụng cho một lão quái vật nào đó, hơn nữa nữ nhân tên A Hồng còn nói với muội với một sự hả hê là nàng ta từng dâng lên những thiếu nữ khác cho lão quái vật hành hạ, làm trò biến thái sau đó vài ngày sẽ chết rất thê thảm, sau đó quần áo bị lột sạch người trần như nhộng ném vào rừng sâu cho yêu thú ăn thịt.”

Khi nói đến câu cuối cùng thanh âm của Hứa Tuyết Ảnh có chút run rẩy, sắc mặt Thẩm Thạch trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia phẫn nộ, hắn lập tức nhận ra bàn tay trắng muốt của Hứa Tuyết Ảnh đang run lên, hiển nhiên lúc này nàng đang cực kì khẩn trương giống như là nhớ lại những chuyện đáng sợ đó.

Thẩm Thạch khẽ thở dài, lắc đầu, hắn vươn tay ra nắm lấy tay nàng, rồi nhẹ nhàng nói: “Tốt rồi, muội đừng kể nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”

Những lời nói của Thẩm Thạch phần nào an ủi được nàng hay là bàn tay lạnh như bang của nàng được nằm trong lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thạch mà làm cho tâm trạng đang kích đông của nàng dần dần an tĩnh lại.

Thẩm Thạch còn chưa biết tối qua làm thế nào mà nàng có thể trốn thoát nhưng lúc này hắn cũng chẳng muốn truy vấn làm gì, căn bản việc này không trọng yếu, quan trọng nhất là người trước mắt không phải đang khoẻ mạnh sao?

Chỉ là lúc hắn đang có ý định lãng tránh vấn đề này, rồi nói với Hứa Tuyết Ảnh là nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt thì bỗng nhiên Hứa Tuyết Ảnh quay đầu lại, yên lặng nhìn hắn, tay hắn cũng đang trong tay nàng, đột nhiên những ngón tay mềm mại của nàng mở ra nhưng rất nhanh tay nàng cầm chặt tay Thẩm Thạch.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thạch nhìn nàng có chút khó hiểu.

Hứa Tuyết Ảnh vẫn một mực nhìn hắn, trong đôi mắt như có sóng nước lưu chuyển, một lát sau nàng mới mở miệng nói: “Thẩm đại ca, huynh có biết không trong những ngày qua có nhiều khi muội đã rất rất sợ hãi.”

Thẩm Thạch đau lòng vừa định an ủi nàng thì nghe Hứa Tuyết Ảnh nói tiếp:

“ Muội sợ cứ như vậy mà chết đi. Muội sợ cả đời này, thật sự không thể sống đến bây giờ. Muội sợ từ nay về sau khôn thể gặp lại phụ mẫu. Muội sợ muội còn nhiều chuyện chưa làm mà không thể làm. Muội còn nhiều điều muốn nói giấu sâu tận trong đáy lòng sợ không còn cơ hội được nói.”

“Muội tưởng rằng muội đã chết rồi.” Tiếng của nàng dần dần nghẹn lại, một giọt nước mắt lóng lánh từ khoé mắt nàng chảy xuống gò má. Thẩm Thạch cứ để cho nàng cầm tay mình, nhất thời hắn cũng không biết nói gì bây giờ.

Có lẽ một số đạo lý con người ta phải kinh qua mới có thể hiểu được, chỉ là cái giá này quá lớn không phải ai cũng có thể gánh chịu được.

Tiếng nàng nghẹn ngào, giọng nàng run rẩy, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nàng đẫm lệ càng làm cho dung nhan càng trở nên xinh đẹp, nhìn nàng phảng phất như đã trưởng thành hơn trước mắt Thẩm Thạch, bên trong làn nước mắt bỗng nhiên có tiếng cười, một nét vui mừng hiện lên trên gương mặt, nàng nói khẽ:

“Thẩm đại ca, muội cũng rất sợ, rất sợ sẽ không được thấy huynh, sợ là trước khi chết sẽ không có cơ hội nói với huynh một số chuyện muội giấu sâu tận đáy lòng.”

Nàng cầm lấy tay Thẩm Thạch, sự kiên định, dũng cảm của nàng cùng với đó là là nụ cười phảng phất, nàng như muốn mình lúc này là đẹp nhất, là ôn nhu nhất để nàng có thể nói ra tâm ý của mình với hắn:

“Thẩm đại ca, muội thích huynh.”

Bên dưới Hoàng Lân Sơn, một lão giả che mặt chắp tay sau lưng chậm rãi đi, trong mắt tinh quang chớp động, giống như đang trầm tư suy nghĩ về cái sơn động bên trong có thảm trạng đáng sợ kia, nhưng đối với nhân vật bậc này tự nhiên sẽ không có chuyện tâm thần bị dao động, ngược lại điều này làm cho y muốn truy ra chân tướng, nhưng lúc này cho dù là với khả năng của y cũng khó mà truy ra.

Người chết trên núi đã qua một ngày, khoảng thời gian này cũng đủ cho hung thủ chạy đi rất xa, đặc biệt nếu kẻ đó là tu sĩ biết ngự không phi hành thì khó mà có cơ hội tìm thấy người. Nhưng dù thế nào lão giả che mặt này cũng không hiện ra vẻ căm tức hay thất vọng gì, bởi với lịch duyệt bao nhiêu năm của y như vậy thì đã sớm hiểu ra nhiều chuyện. Ví dụ như trên đời này khó có chuyện một người không bất kì liên hệ gì, chắc chắn sẽ có nhiều thứ ràng buộc, nếu như trên Hoàng Lân Sơn này không tra ra manh mối thì cứ lần tìm những thứ có liên quan đến những thi thể này khi còn sống.

Lão giả che mặt lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Bắc, nơi phương xa, trong toà thành Hắc Mộc có lẽ sẽ có thứ y muốn tìm.

Đã có suy nghĩ, lão giả che mặt không hề do dự cất bước rời đi, chỉ là đúng lúc đó, từ chỗ bụi cây cách y hơn mười trượng bỗng nhiên vọt ra một con hồ ly lông trắng như tuyết, nó kêu “ô ô” hai tiếng, sau đó quay đầu nhìn bốn hướng, nó không thấy bóng người nào, lập tức hai con mắt xanh của hồ ly rơi vào người của lão giả này.

Bước chân lão giả che mặt vừa nâng đột nhiên liền thu trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK