Mục lục
[Dịch] Lục Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thạch dẫn theo Chung Thanh Trúc hạ xuống bãi cát phía ngoài thôn Hồng Bạng. Sở dĩ bọn hắn không đi thẳng vào trong thôn là bởi hành vi đó không được tộc nhân Hồng Bạng hoan nghênh, vả lại điều này thật ra cũng chẳng lịch sự cho lắm. Năm ấy, Thẩm Thạch là một thiếu niên Nhân tộc duy nhất làm việc tại nơi đây, hơn nữa hắn còn quen thân với cô nàng Hải Tinh cho nên đối với thôn này thì Thẩm Thạch hiểu rõ hơn những người khác.

Mặc dù trong đa số thời gian ở đảo Thanh Ngư thì Yêu tộc Hồng Bạng chung sống hòa thuận với các đệ tử tu sĩ Nhân tộc. Tuy nhiên cũng phải nói, kỳ thực thôn này vẫn sống khá khép kín. Ít nhất là ngày thường thì hơn một nửa tộc nhân của thôn không lui tới địa bàn của tu sĩ Nhân tộc, đương nhiên bên cạnh đó vẫn có những tộc nhân thường xuyên giao hảo cùng Nhân tộc như tộc trưởng, Hải Tinh hay một số tộc nhân khác.

Năm đó, sau khi Thẩm Thạch đến thôn Hồng Bạng làm việc, người mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là cô nàng Hải Tinh. Tuy nhiên, ngoài nàng ấy ra thì hắn cũng quen biết thêm một số tộc nhân Hồng Bạng khác. Các mối quan hệ này cũng cởi mở thoải mái, ngày ngày họ vẫn thường xuyên bỡn cợt, trêu đùa hắn và Hải Tinh. Ỏ đây có một điều rõ ràng là hai tộc Nhân – Yêu không thể có khả năng kết hôn với nhau nhưng họ vẫn buông lời tròng ghẹo nào là động phòng hay tình yêu gì gì đó khiến người ta phải đỏ mặt, tim đập thình thịch, điều này còn làm Hải Tinh ngượng chín cả người rồi tức tối nhảy lên tưng tưng.

Về phần một bộ phận tộc nhân có tính khí trầm mặc khác, ngày thường họ cũng không để ý tới một thiếu niên Nhân tộc thường xuyên đến làm việc ở trong thôn như Thẩm Thạch, nếu có gặp mặt thì cũng coi như chẳng thấy rồi đi lướt qua, đương nhiên họ cũng không có hành động gì quá phận và tóm lại chính là mặc kệ nam hài này.

Vì vậy trong tình huống này, năm đó dù Thẩm Thạch có đến thôn Hồng Bạng nhưng nếu Hải Tinh vắng mặt thì hắn cũng chẳng vào thôn làm gì. Bây giờ nhớ lại một chút tình hình khi ấy cũng thấy có vài phần thú vị.

Bãi cát được sóng biển mài nhẵn mịn màng, hai người đi tới và để lại đôi hàng dấu chân song song nhau. Thẩm Thạch thoáng nhìn về cửa thôn Hồng Bạng ở phía xa xa, sau đó đưa mắt ngắm đại dương bao la ở gần đó, hắn bất ngờ mỉm cười và chỉ lên những con sóng biển đang nhấp nhô rồi nói với Chung Thanh Trúc:

"Phải rồi, có lẽ muội không biết, thật ra từ nhỏ ta đã không biết bơi. Sau khi tới nơi đây, ngay ở trên bãi biển này, Hải Tinh đã dạy ta tập bơi đấy."

Chung Thanh Trúc chớp chớp đôi mắt, sắc mặt bỗng lộ ra sự ôn nhu như đang hoài niệm về một điều gì đó, trên môi nàng như còn đọng lại nét cười, nàng khẽ nói: "Huynh còn nhớ ta tập bơi vào khi nào không?"

Thẩm Thạch thoáng ngẩn người nhưng ngay sau đó lại tỉnh táo liền cười lên ha hả.

Trong cơn bão năm đó, hắn và Chung Thanh Trúc bị kẹt ở hang động tối tăm nọ, cuối cùng đi đến tuyệt cảnh là cái hố trời kia và cũng chính tại đầm nước dưới hố trời này, lần đầu tiên hắn dạy Chung Thanh Trúc tập bơi.

"Ài, muội đừng nói a, thế mà lúc ấy ta đã bị muội làm cho sợ ngây cả người." Nhớ lại chuyện cũ khiến Thẩm Thạch nhịn không được phải lắc đầu rồi mỉm cười nói tiếp: "Rõ ràng là trước đó muội chẳng biết gì, thế mà sau khi ta khoa chân múa tay dạy muội vài đường thì muội liền học được ngay, ngược lại bản thân ta lúc đó còn không biết bơi, thật sự là không có thiên lý a."

Khuôn mặt Chung Thanh Trúc ngập tràn vẻ yêu kiều và vui vẻ, nàng nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì ta thông minh hơn huynh đó."

Thẩm Thạch cười to rồi lắc đầu đi thẳng về phía trước. Chung Thanh Trúc theo sau hắn, nàng mỉm cười nhìn bóng lưng của Thẩm Thạch, sau đó chợt dõi mắt về phương xa, nơi có một dải núi non nhấp nhô, chẳng biết vì sao ánh mắt và nụ cười của nàng dường như thoáng trì trệ.

***

Theo lý thuyết thì thôn Hồng Bạng là một bộ phận của đảo Thanh Ngư, tất nhiên nó nằm dưới sự quản lý của Lăng Tiêu Tông. Nhiều năm qua, nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh không có ai hỏi về trạng thái của nó, thế nên lúc này Thẩm Thạch mới lớn mật hạ xuống đất.

Đã lâu không tới nơi đây, nhìn thoáng qua thì thôn Hồng Bạng vẫn như xưa. Sau khi đến cửa thôn, Thẩm Thạch có chút thảng thốt, dường như hắn lại trở về những tháng năm còn trẻ, phản ứng đầu tiên là kiếm tìm hình bóng của cô gái xinh đẹp kia.

Thế nhưng ở cửa thôn vào lúc này cũng chẳng có bóng dáng của Hải Tinh, tuy không thấy nàng đâu nhưng những tộc nhân khác của tộc Hồng Bạng cũng chẳng thấy một ai. Thẩm Thạch tiến thêm hai bước, bỗng nhiên dừng chân rồi đứng lại.

Chung Thanh Trúc theo sau hắn cũng dừng theo và hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc trả lời: "Hình như có vẻ an tĩnh quá."

Theo trí nhớ của hắn thì trong và ngoài thôn Hồng Bạng, ít nhất là lúc ban ngày, cũng chẳng im lìm không một tiếng động như thế này, chắc chắn sẽ có người đi đi lại lại, nói chuyện, khóc cười, có người ra khơi hay làm đủ các công việc khác, chắc chắn sẽ có đủ loại âm thanh khiến thôn nhỏ toát lên sức sống bừng bừng.

Thế nhưng hiện tại dường như tất cả thanh âm đều bất ngờ biến mất.

Thẩm Thạch bắt đầu có chút lo lắng nhưng lập tức nhớ lại tình hình trên đường tới đây, hầu hết ở các nơi trên đảo Thanh Ngư thì đệ tử tu sĩ Nhân tộc vẫn sinh sống và tu luyện bình thường, không có bất kỳ điều gì khác lạ, như vậy cái thôn nhỏ trên đảo này có lẽ cũng không xảy ra việc gì bất thường mới phải.

Dù nói thế nào đi chăng nữa, nơi đây cũng là địa điểm quan trọng để đào tạo các đệ tử đời sau của Lăng Tiêu Tông. Tuy rằng thoạt nhìn trời trong, nắng ấm, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng nếu thật sự có người ngoài xâm nhập thì ngay lập tức sẽ được nếm trải sức mạnh kinh khủng của một trong những danh môn Tứ Chính nổi tiếng thiên hạ.

Thẩm Thạch suy nghĩ mông lung, hắn đứng chờ một lát tại cửa thôn nhưng vẫn thấy bên trong là khung cảnh im lìm đến khác thường. Rốt cuộc Thẩm Thạch cũng không kiên trì được nữa, hắn liền quay đầu ra hiệu cho Chung Thanh Trúc rồi cất bước đi vào.

Bây giờ Chung Thanh Trúc cũng cảm thấy tình hình ở nơi đây có gì đó không phù hợp, nét vui vẻ trên mặt dần thu lại, khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng hàng ngày, nàng đi bên cạnh Thẩm Thạch cùng tiến vào bên trong nhưng đôi lúc vẫn cẩn thận chú ý quan sát chung quanh.

Vào trong thôn, đập vào mắt chính là các căn nhà đặc biệt được xây dựng bên bờ biển của tộc Hồng Bạng, chúng khác hơn so với nhà ở của Nhân tộc bình thường. Tuy nhiên, hiện tại phóng mắt nhìn thì có lẽ trong các ngôi nhà đều không có lấy một bóng người. Thẩm Thạch nhíu chặt mày, nghi ngờ nổi lên trong mắt càng đậm, vô tình chân hắn bước càng nhanh hơn.

Thôn không lớn nên Thẩm Thạch đã nhanh chóng đi được một đoạn đường. Sau khi vượt qua mấy căn nhà, theo trí nhớ của hắn thì sẽ đến khu vực trung tâm của thôn, nơi có một bức tượng thần do tộc nhân Hồng Bạng thờ phụng.

Thẩm Thạch bất chợt dừng bước.

Hắn thấy hầu như toàn bộ tộc nhân của thôn đều tập trung quanh tượng thần và quỳ la liệt ở dưới đất. Quái lạ là không có bất kỳ ai lên tiếng, dường như tất cả mọi người đang cố gắng che dấu dù là tiếng động nhỏ nhất, kể cả là hơi thở. Khung cảnh im lìm với đầy rẫy những kẻ đang quỳ trên đất kia khiến người khác có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, trừ một người.

Ánh mắt của Thẩm Thạch cũng dừng lại trên thân hình người kia.

Ở đó, phía dưới tượng thần, có duy nhất một người đang đứng, hai tay ôm chặt cái đầu bức tượng Long thần dữ tợn và bất ngờ đó lại chính là Hải Tinh.

Trong vòng tay của nàng, vốn dĩ tượng thần được điêu khắc bằn đá rất cứng rắn nhưng giờ đây lại chằng chịt vết nứt, nhìn có vẻ như chỉ cần Hải Tinh hơi lỏng tay là tượng thần sẽ lập tức vỡ vụn.

================

Hồng Bạng thôn cũ chờ mong

Bỗng nhiên thấy sợ cảnh không bóng người

Quanh thôn chẳng có tiếng cười

Bởi thân tượng đã chín mười nứt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK