Mục lục
[Dịch] Lục Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về pho tượng của Bàn Cổ Đại Thần được đặt trong đại điện ở địa cung của Yêu Tộc, suy nghĩ kĩ càng thì chuyện này cũng không có gì kì quái. Bởi vì bản thân Yêu Tộc vẫn thường tự nhận mình chính là huyết thống của thần linh, được thần linh tuyển chọn. Thần ở đây tự nhiên là nói đến Cự Thần Bàn Cổ. Căn cứ vào truyền thuyết của Yêu Tộc, Thuỷ Tổ Yêu Tộc- Thiên Yêu Hoàng chính là con của Thần Bàn Cổ, cũng là người sáng tạo ra bách tộc trong thế giới, là một nhân vật truyền thuyết.

Đương nhiên, trong Hồng Mông thế giới phàm những chủng tộc hiện đang tồn tại hay đã tồn tại trên cơ bản đều có chung một truyền thuyết về thần, thậm chí có những sự kiện rất trùng khớp nhau, chỉ khác ở chỗ là vị trí Thiên Yêu Hoàng đổi thành từng vị Thuỷ Tổ khác mà thôi. Đối với vị thần Bàn Cổ, tuyệt đại đa số đều không phủ nhận đó chính là Thiên Thần khai thiên tích địa, trong tất cả các thần thoại đều có địa vị chí cao vô thượng (địa vị cao nhất mà người khác không thể với tới)

Ngoại trừ Nhân Tộc.

Lúc này có một chuyện quái quỷ là ở thời cổ đại, Nhân tộc là tộc có địa vị thấp hèn, ti tiện, là giống loài yếu đuối nhất, là chủng tộc bị nô dịch bởi tất cả các tộc khác. Tộc đàn yếu ớt đó thậm chí không có bất kì tín ngưỡng nào, và cũng có lẽ là tộc duy nhất trong Hồng Mông thế giới này không kính sợ Bàn Cổ Cự Thần

Mà cũng có lẽ vì nguyên nhân đó mà Nhân Tộc cùng các tộc khác trong Hồng Mông thế giới bất đồng, dẫn đến bị áp bức, lăng nhục rồi tới lúc Nhân Tộc hưng thịnh.Ngoại trừ từ sau Nhân Yêu đại chiến, các sự kiện được ghi lại, lưu truyền về sau, còn trước đó số lượng thư tịch, thông tin thật sự ít ỏi đến đáng thương, giống như giống như trong lịch sử xuất hiện một khoảng trống lớn.

Thẩm Thạch đứng trước tượng Thần Bàn Cổ, ngẩng đầu lên nhìn toà thần chi to lớn, trong đầu từ từ suy nghĩ, hắn thầm nghĩ có lẽ vạn năm trước vào thời điểm nào đó, đã từng có Yêu Tộc cúng bái đối với pho tượng này. Một lát sau, hắn khẽ thở dài rồi xoay người đi lại bên cạnh

Một khoảng trắng lịch sử đó đến nay đã chôn vùi vào quá khứ, nhưng với một người đã từng xem qua rất nhiều sách như Thẩm Thạch mà nói, hắn có thể từ những thông tin đó liên tưởng một chút. Một chuyện đơn giản nhất là, đại chiến Nhân Yêu trôi qua, Nhân Tộc hưng thịnh vào khoảng năm mươi đến một trăm năm sau đại chiến hoàn toàn không được đề cập đến. Thông tin chỉ có sau khoảng thời gian đó là sự phồn vinh rực rỡ, hưng thịnh, thái bình. Mấu chốt ở đây là những tộc cường đại cùng thời với Yêu Tộc, số lượng đông đúc cứ như vậy mà tự nhiên biến mất.

Hoàn toàn…biến mất hoàn toàn, không có bất kì tin tức và ghi chép gì.

※※※

Nói chung, trong một toà thần điện, tự nhiên là có những pho tượng trang nghiêm, tràn ngập khí tức thần thánh. Bên cạnh đó là những vật để tế tự cung phụng như hương án, bàn thờ, nến, đến những thứ như tranh vẽ, bản khắc đá, các hình điêu khắc là những thứ đồ thường thấy trong thần điện.

Vậy mà giờ phút này Thẩm Thạch đứng trong thần điện đi tới đi lui, vòng vo một hồi, phát hiện ra điều kì quái là ở đây thờ phụng Bàn Cổ Cự Thần cũng là nơi thờ cúng thần thánh nhưng kì lạ là đừng nói đến tế phẩm đã không có chút gì mà ngay cả hương án, bàn thờ các loại đều không tìm thấy cái nào.

Đương nhiên lúc này sự việc đã có dấu hiệu quỷ dị, Thẩm Thạch dừng bước lại trong đại điện, hơi cau mày trầm tư một hồi. Trong đầu cố nhớ lại xem những quyển sách trước nay mình đã xem qua, cuối cùng xác định Yêu Tộc và Nhân Tộc cũng không khác biệt quá lớn, hoặc cũng có thể nói là nhất mạch truyền thừa, trên nghi thức cúng bái khó có khả năng thiếu sót những vật này.

Có lẽ ở đây không phải thực sự là nơi thờ tự cúng bái

Vậy pho tượng khổng lồ này được đặt ở đây, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Thẩm Thạch cảm giác mình có chút hồ đồ rồi, thật sự là không thể nghĩ ra, cũng chẳng có biện pháp điều tra. Hắn gọi to một tiếng, cùng lúc này trong đại điện cũng chỉ nghe tiếng thấy tiếng Tiểu Hắc, nhưng xem ra con heo kia đồng dạng không có thu hoạch gì lớn. Sau đó hướng đến cửa chính ra vào của Thần Điện đi đến.

Một người một heo lúc tiến vào toà Thần Điện này thật ra cũng không phải là cửa chính, mà là đi vào từ một cái lỗ lớn trên tường không biết do quái vật gì trực tiếp đào xuyên qua nên mới có huyệt động thông ra ngoài. Mà cửa chính nằm ở phía đối diện với tượng thần. Thời điểm vạn năm trước, chỉ cần bước vào thần điện, hình ảnh đầu tiên ập vào mắt sẽ là pho tượng thần nguy nga, thần thánh lập tức khiến người ta sinh ra cảm giác kính sợ.

Cánh cửa chính cực kì to lớn, may mắn là nó không phải là loại cửa đá bị phong kín mà chất liệu của nó là một loại gỗ quý giá. Sau vạn năm, trên cửa mơ hồ hiện ra những đường vân tơ vàng khiến Thẩm Thạch giật mình, thầm nghĩ nếu là vạn năm trước chắc hẳn cánh cửa sẽ có ánh vàng lấp lánh a.

Cửa chính nặng nề, Thẩm Thạch dùng hết sức kéo về phía sau, canhs cửa lâu ngày phát ra tiếng cót két làm cho người khác sởn hết cả gai ốc, sau đó cánh cửa từ từ mở ra.

Bụi, đất cát tung bay, từ từ rơi xuống, làm cho người ta cảm thấy một mùi mục nát, tang thương, vô tận tuế nguyệt năm tháng đã trôi qua.

Thẩm Thạch thò đầu ra nhìn, chỉ thấy cách một bậc cầu thang cao tới đầu gồi là một thông đạo sáng sủa, thẳng tắp hướng ra xa, mơ hồ có thể nhận ra phía trước có vài lối rẽ, quả nhiên là hình dáng cung điện ở dưới mặt đất.

Ở đây chắc là một góc của địa cung a?

Nhìn vào chỗ đó một mảnh tĩnh mịch, thê lương, liệu có hay không quỷ vật hay quái vật tự tung tự tác?

Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, chẳng lẽ kiến thức về địa cung của Yêu Tộc là sai sao? Tới tận lúc này căn bản không có yêu thú hay quỷ vật gì cả.

Cho dù thế nào thì đã đến nơi đây thì không có khả năng quay lại. Hắn nhẹ nhàng bước tới cửa đại điện, Tiểu Hắc cũng chạy theo ra ngoài đi theo bên cạnh hắn, một người một heo cẩn thận từng bước một tiến về phía trước.

Thông đạo này ngoại trừ cái vẻ cổ xưa, trải qua vô số năm tháng thì cũng không có tổn hại gì nhiều, rộng rãi bằng phẳng. Nếu dùng tiêu chuẩn của Nhân tộc mà nói nơi này có thể cho hai xe ngựa chạy song song mà vẫn còn dư dả.

Bên trái hắn có một lối đi, cũng không xa lắm có thể thấy được lối đi này rộng hai mươi trượng, có ba cánh cửa xem ra đây là ba gian phòng rồi.

Không có gì là bất ngờ khi cả ba cửa phòng đều bị đóng chặt, Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, “có nên đi tới hay không”, đồng thời quan sát, cảnh giác xung quanh, lắng nghe động tĩnh, cho dù chăm chú bao nhiêu thì tất cả đều là một không gian yên tĩnh.

Có vẻ nơi đây cũng không có bất kì sinh vật nào tồn tại, mọi vinh quang trong quá khứ đã bị chôn vùi, biến mất theo dòng thời gian.

Thẩm Thạch đi tới căn phòng thứ nhất, thoáng dừng lại, rồi vươn tay dùng sức đẩy cửa một cái.

“Cót két” một tràng bụi đất bay tung toé, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Không có động tĩnh gì, Thẩm Thạch bước về phía trước nhìn một cái, phát hiện ra căn phòng này cũng giống như các gian phòng sinh hoạt hàng ngày, tuy không lớn nhưng đầy đủ vật dụng. Giờ phút này rất nhiều đồ vật trong phòng đã hư hỏng, mục nát theo thời gian, ngoài cái bàn và cái giường còn có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng, còn lại những vật khác đã hư hại hết.

Phòng này lúc đó là của ai?

Thẩm Thạch trầm ngâm, liên tưởng lại lúc mình ở trong thần điện, chẳng lẽ nơi này là chỗ của các Yêu tộc tế tự.

Không có gì khả nghi, Thẩm Thạch rời đi, tiếp tục tiến về căn phòng thứ hai. Trên mặt cánh cửa thứ hai cơ bản không có một chút khác biệt nào so với cái trước đó. Hắn mở cửa ra, phòng này cũng hết sức bình thường. Ngay khi Thẩm Thạch vừa xoay người bỏ đi thì Tiểu Hắc rống lê một tiếng.

Trong thanh âm của Tiểu Hắc có vài phần lo lắng, cảnh giác, Thẩm Thạch nội tâm đại chấn, lập tức xoay người lại. Nhưng khi nhìn tới, một góc mê cung vẫn như vậy, yên tĩnh như trước, không hề có bóng dáng nào.

Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc sau khi rống lên một tiếng cảnh báo kia, lúc này lại có vẻ mờ mịt, giống như là bị mất đi mục tiêu, có chút nghi hoặc không ngừng nhìn xung quanh, như là vừa rồi đã nghe lầm cái gì đó.

Là do bầu không khí trong mê cung này, đặc biệt khiến người ta dễ dàng khẩn trương sao?

Thẩm Thạch thở ra một hơi, nhưng dù là vậy hắn vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài một cái, tất cả đều như bình thường, không có chút động tĩnh nào.

Hắn lắc đầu quay người tiếp tục lại căn phòng còn lại, chỉ là trong lòng hắn còn có chút bất an, đang suy tư, hắn đã bước tới can phòng thứ ba. Đột nhiên nội tâm hắn chấn động mạnh mẽ, lại nghĩ lại một việc mà mình không nên sơ suất.

Lúc trước mình cùng Tiểu Hắc đi theo thông đạo tối tăm để đến Thần Điện của Bàn Cổ cự thần, mà sau khi tiến vào đây mọi thứ đều yên tĩnh. Vậy con quái vật đào đường hầm này hiện tại đang ở đâu?

Trong nháy mắt, Thẩm Thạch cảm thấy sau lưng buốt lạnh, mồ hôi lạnh theo sống lưng túa ra.

================

Bàn Cổ thủy tổ Vương yêu

Chẳng qua Nhân tộc có điều không tin

Thẩm Thạch cảm thấy bất minh

Thông đạo ba cửa gồng mình kiểm tra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK