Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phanh", cửa phòng đóng lại, thân ảnh cao lớn của Đường Hạo đã biến mất. Nhìn cửa phòng, Đại sư đứng ở nơi đó cả nửa ngày cũng không có động tác gì.

Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên khối lệnh bài kia, khóe miệng toát ra một tia cười khổ: "Không nghĩ tới, thần tượng của ta đã biến thành bộ dáng này."

Mặt trời hạ xuống phía tây, trước cửa tiệm rèn, hai thân ảnh nhỏ bé đang ngồi, bọn họ mặc đồng dạng quần áo, cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi.

Những tia sáng còn sót lại của Mặt trời mang theo màu đỏ nhạt rơi lên trên người bọn họ, phảng phất làm cho trên thân thể bọn hắn khắc một vòng màu vàng đỏ.

Nữ hài nhi ở bên trái nghiêng đầu, nhìn nam hài nhi, hai tay chống trên cằm của mình, muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cục nàng vẫn còn nhịn lại.

Mở miệng ngược lại là nam hài nhi, trong tay hắn nắm một thanh chùy mới tinh: "Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi."

"Cảm ơn ta cái gì ?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.

"Cám ơn ngươi vẫn ở cùng ta." Đường Tam cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng có chút mông lung, nhưng cuối cùng không có nước mắt nhỏ xuống.

Tiểu Vũ "phốc xích" cười, đẩy đầu vai Đường Tam một chút, một chút này dùng sức rất lớn, suýt nữa mang Đường Tam đẩy ngã: "Đừng buồn bực nữa. Ba ba ngươi chỉ là tạm thời rời đi mà thôi. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ lại gặp mặt nhau. Có lẽ, hắn rời đi, chích là vì cho ngươi phát triển càng tốt, cho ngươi càng thêm kiên cường. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, chẳng phải là phụ sự khổ tâm của hắn sao?"

Trên mặt Đường Tam toát ra một tia cười khổ: "Có lẽ đúng vậy, nhưng là tại sao người cũng không cho ta gặp mặt lại một lần. Tiểu Vũ, ngươi biết không, ba ba là thân nhân duy nhất của ta. Trong nhà không có ba ba, cũng không hề là một cái nhà nữa."

Tiểu Vũ lắc đầu, mang chiếc bím tóc dài của mình quăng lên trước người: "Không có ba ba, ngươi còn có bằng hữu là ta mà. Nếu ngươi muốn tìm một thân nhân, ta không ngại làm tỷ tỷ của ngươi. Nhanh, gọi một tiếng Tiểu Vũ tỷ nghe xem. Tất cả mọi người đều gọi như vậy, chỉ có ngươi là ngoại lệ."

Nhìn bộ dáng mềm mại và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị ánh hoàng hôn chiếu rọi của Tiểu Vũ, Đường Tam không khỏi nở nụ cười, khi bên người có người làm bạn đang lúc nội tâm yếu ớt nhất, luôn là một việc cực kỳ tốt.

"Nếu ngươi nguyện ý làm muội muội của ta, ta không phản đối. Ta nhớ không sai thì chúng ta mặc dù là cùng năm, nhưng ngươi tựa hồ ít hơn so với ta mấy tháng. Ta là tháng một xuất sinh, ngươi cũng là tháng tám, đúng không?"

"Mơ tưởng. Ta chỉ làm tỷ tỷ, không làm muội muội." Tiểu Vũ không tức giận nâng tay hướng đầu của Đường Tam mà cốc.

Thân thể Đường Tam chợt lóe, đã thoát đi ra ngoài, đứng ở trước người Tiểu Vũ ba thước: "Tiểu Vũ, theo ta lên núi đi, ta cho ngươi xem một số thứ."

Thần sắc Đường Tam rất chăm chú, phảng phất như là quyết định cái gì đó.

Tiểu Vũ cũng không tiếp tục hi nháo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vài phần nhu thuận, hướng hắn gật gật đầu.

Đường Tam chủ động kéo tiểu thủ phấn nộm của Tiểu Vũ, hướng núi ở ngoài thôn chạy đi. Hai cái bóng tại trời chiều chiếu rọi xuống trên mặt đất dần dần dài ra.

Đường Tam mang theo Tiểu Vũ chạy đến đỉnh núi mới ngừng lại, tại dưới tình huống toàn lực thúc dục Huyền Thiên Công, hắn cũng không khỏi có chút thở dốc.

Đứng ở đỉnh núi, mặt Đường Tam hướng mặt trời chiều, hai mắt đã bị màu tím che kín: "Tiểu Vũ, đây là chỗ trước kia ta luyện công. Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề nghiêm chỉnh, cũng hy vọng ngươi có thể trả lời thật cho ta."

Tiểu Vũ bĩu môi: "Ngươi có biết không, bộ dáng của ngươi bây giờ rất giống mấy lão nhân trong học viện."

Đường Tam chậm rãi xoay người, nghiêm chỉnh nhìn Tiểu Vũ: "Ngươi nguyện ý làm muội muội của ta không? Ta thật sự hy vọng có thể lại có một thân nhân."

Tiểu Vũ vừa muốn nói gì, lại bị Đường Tam cắt đứt: "Trước hết nghe ta nói xong đã. Ta cái gì cũng không có, tình huống của nhà ta thì ngươi cũng thấy được, xuất thân của ta chỉ là một bình dân cùng khổ. Ta không thể cho ngươi tài phú cũng không thể cho ngươi thế lực. Ngươi cũng là tiên thiên mãn hồn lực, nhưng ngươi và ta không giống nhau, ta nhìn ra được, thân thế của ngươi hẳn là có cố sự. Nhưng cho tới bây giờ ta đều không hỏi, bởi vì ta sợ xuất thân của chúng ta chênh lệch quá lớn, ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Nhưng là, ta thật sự hy vọng có thể có một muội muội giống như ngươi, mặc dù ta không cách nào cho ngươi nhưng thứ quý tộc có, nhưng là, ta lại có thể cho ngươi lời hứa hẹn của ta. Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội muội của mình, sẽ không để cho nàng đã bị một chút thương tổn."

Nhìn mắt Đường Tam lóe ra lệ quang, hai mắt của Tiểu Vũ dần dần hồng lên: "Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?"

Đột nhiên trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy xin mời bọn họ trước hãy bước qua thi thể của ta đi."

Tiểu Vũ trầm mặc, Đường Tam cũng không có tiếp tục nói nữa, ánh hoàng hôn dần dần rút đi, lúc này những ngôi sao trên bầu trời đã lặng yên mọc lên.

"Ca." Tiểu vũ dùng một chữ đơn giản phá vỡ sự bình tĩnh của hai người trong lúc đó.

Vẫn cố nén nước mắt, tại giờ khắc này rốt cục nó chảy xuống, hai tay run rẩy của Đường Tam kéo tay của Tiểu Vũ: "Cám ơn ngươi, muội muội."

Cha đi, nhưng hắn lại có một người muội muội, Đường Tam ngửa đầu nhìn phía bầu trời, hướng về những ngôi sao trên bầu trời yên lặng phát hạ lời thề của cả cuộc đời.

Màn đêm phủ xuống, hai người ngồi ở đỉnh núi, cảm thụ sự ấm áp của ngọn núi xuy phất, nhìn trăng và sao trên bầu trời, hào khí thân mật, không khí tươi mát, mang theo đến cảm giác thư thích.

"Ta có thể không gọi ngươi là ca ca?" Tiểu Vũ quay đầu nhìn về phía Đường Tam ở bên người.

Đường Tam sửng sốt: "Tại sao?"

Trên mặt Tiểu Vũ toát ra một tia đỏ ửng: "Nói như thế nào thì ta cũng là lão đại của tất cả các đệ tử tại Nặc Đinh, đột nhiên thêm một ca ca, bọn họ sẽ nhìn ta như thế nào?"

Đường Tam nở nụ cười: "Được, ngươi cứ gọi ta Tiểu Tam là được. Chỉ cần trong lòng ta biết ngươi là muội muội của ta, xưng hô thế nào thì có quan hệ gì?"

Vừa nói, Đường Tam nâng tay lên, chậm rãi vén ống tay áo, mang tụ tiễn trên cổ tay trái tháo xuống.

"Chúng ta kết làm huynh muội, ta không có cái gì đáng giá tiền, cái này sẽ đưa cho ngươi phòng thân ba đi. Nó là kiện tác phẩm đầu tiên của ta."

Tiểu vũ tò mò nhìn Đường Tam đưa tới tụ tiến: "Đây là cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoàng Vũ Quang Nguyễn
07 Tháng sáu, 2020 07:49
.m... kmmkkl...... nm.. v v . c cc u.m ..m
Nam Trần AG
11 Tháng năm, 2020 12:42
coi lại lần 2 r. xem mấy chương tình cảm vẫn ớn ớn. . .
Nguyễn Hoàng Phúc
27 Tháng tư, 2020 12:30
Hay
Hieu Le
31 Tháng ba, 2020 15:43
giống mình, sau 1 thời gian say mê thì cũng đỡ đỡ rồi vì về sau cảm giác không có sự chau chuốt.
Hieu Le
29 Tháng một, 2020 18:46
rất muốn biết Đường Tam cứu Tiểu Vũ như nào
Sơn Ca
23 Tháng một, 2020 00:08
Tiêu điểm nhân vật: Nhu Cốt Đấu La • Tiểu Vũ https://vidian.me/chi-tiet/nhu-cot-dau-la-tieu-vu
Tô Bảo Thiên Quân
17 Tháng mười hai, 2019 16:29
Đúng ra là nhân vặt chính, mà đọc này cảm giác như nhân vật phụ :v
Tô Bảo Thiên Quân
17 Tháng mười hai, 2019 06:40
Này đọc manghua hay hơn đọc tiểu thuyết. Trong manghua, ấn tượng về mấy nhân vật phụ mạnh hơn nhiều.
Hieu Le
28 Tháng mười một, 2019 01:33
..
Sơn Ca
09 Tháng mười một, 2019 22:05
Thông tin toàn bộ về: Đường gia tam thiếu https://vidian.me/chi-tiet/duong-gia-tam-thieu
Tất Vỹ Thành
09 Tháng mười một, 2019 13:05
Rùi còn hay hết
Hieu Le
08 Tháng mười một, 2019 11:18
đọc xong hok thấy tác dụng 100 vạn năm hồn thú ở đâu lun, thành thần mọe nó rùi méo thấy dùng
Tong Cong Linh
29 Tháng mười, 2019 13:58
Bị thiếu hơi nhiều
linhmin97
14 Tháng mười, 2019 01:14
Dịch sai chính tả hài. Dấu má sai lung tung.
Tống Linh
27 Tháng chín, 2019 14:09
Đồng chí dịch mà hok biết hồn hoàn đỏ ở cái chuỳ từ đâu ra. :))
huutamvotinh
21 Tháng sáu, 2019 18:09
Hãy đọc tiếp để thấy Đường Tam cứu Tiểu Vũ thế nào? Đôi khi bạn phải chảy nước mắt cảm động.
huutamvotinh
21 Tháng sáu, 2019 18:07
Nhận xét của bạn cũng làm mình muốn ngưng đọc giữa chừng. Nhưng mình vẫn đọc tiếp. Và thấy nhận xét của bạn không hoàn toàn đúng. Truyện vẫn cuốn hút từ cấp 70 trở lên.
huutamvotinh
21 Tháng sáu, 2019 18:07
Nhận xét của bạn cũng làm mình muốn ngưng đọc giữa chừng. Nhưng mình vẫn đọc tiếp. Và thấy nhận xét của bạn không hoàn toàn đúng. Truyện vẫn cuốn hút từ cấp 70 trở lên.
Ròi Cũng Kết Thúc
30 Tháng năm, 2019 10:14
mình chưa coi tới chương bạn tả nhưng 1 chương bên này bằng 3 chương toàn chức pháp sư ,mình đang dồn chương bên toàn chức pháp sư
Chu Trường Giang
26 Tháng năm, 2019 08:21
mở đầu thì hay, tạo dựng dc 1 thế giới đấu la rất có logic và nhiều chi tiết tiềm ẩn để khai thác. ai dè tới cấp 70 trở đi mọi thứ cứ như cố tình viết cho kết thúc sớm. và toàn nhờ ăn may chứ chả có tu luyện gì mấy. mọi thứ kết thúc vậy quá uổng. còn đầy nhân vật ko khai thác, đọc truyện xong cảm giác thế giới đấu la đó quá hẹp. nếu các bạn có thể tiêu thụ dc truyện này và thích thì hãy ghé qua truyện Toàn chức pháp sư của tác giả Loạn. sẽ ko phụ lòng kì vọng, truyện còn chưa ra hết. 1 thế giới cảm nhận dc sự bao la
Hieu Le
11 Tháng tư, 2019 15:13
ooô
Lâm Quốc Đăng
14 Tháng một, 2019 14:03
ko phải nhảy chương đâu . up ko hết chương đó . có vài chương toàn up 1/2 hay 1/3 thôi . đọc trên web thì đầy đủ
phat hoa
26 Tháng mười hai, 2018 21:20
Hay lắm các bác ạ
Anh Thuận
10 Tháng mười một, 2018 16:10
Dịch thế đéo nào đọc toàn đoạn hay thì thiếu chương
d3nh4tki3m
23 Tháng năm, 2018 16:28
Thiếu chương nhiều quá bạn ơi. Toàn đoạn gay cấn thì bị nhảy chương ko à.
BÌNH LUẬN FACEBOOK