• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Nhìn từ xa thì cảm thấy Liễu Thiến đẹp không gì sánh nổi. Nhìn gần mới biết thế nào gọi là tuyệt sắc nhân gian chân chính. Thế gian này, không ngờ lại có cô gái đẹp đến như thế.

Liễu Thiến đi vào, uyển chuyển cúi chào, vẽ ra một đường cong mềm mại:
- Thiến nhi tham kiến Vương gia, tham kiến Tướng quân. –Nàng ngẩng đầu, đôi mắt câu hồn. Đẹp đến cực điểm, lại không dung tục. Mị đến tận cốt tủy, lại không phóng đãng.

Tần Mộ Phong nhếch làn môi mỏng, đôi mắt dán chặt vào nàng:
- Cô chính là Liễu Thiến?

- Chính là Thiến nhi. –Liễu Thiến cúi đầu, mang theo vài nét e thẹn. Trong lòng nàng thầm mắc ói, đối với nam nhân như vậy nịnh nọt thật ghê tởm.

- Đứng lên đi. –Tần Mộ Phong duỗi tay, đỡ lấy eo nàng, bàn tay cố ý di chuyển trên người nàng.

- Cảm ơn Vương gia. –Liễu Thiến lui sau một bước, khéo léo tránh thoát. Đúng là sắc lang mà, nhìn thấy nữ nhân là vồ tới sỗ sàng.

Tần Mộ Phong quỷ dị cười:
- Chỉ dùng miệng cảm ơn thôi sao?

- Vương gia, ngài có hồng phấn tri kỷ khắp thiên hạ, lại có thể xem trọng phận bồ liễu như Liễu Thiến ư? –Liễu Thiến cười dịu dàng, như có dụng tâm:
- Vương gia, xin đừng làm nhơ thân phận của ngài.

Tần Mộ Phong ngả ngớn nhón cằm Liễu Thiến, nheo mắt, si mê nhìn nàng:
- Khuôn mặt thật đẹp.

- Hồng nhan rồi cũng già, phương hoa trong khoảnh khắc. Tuyệt thế dung nhan thì sao chứ? Đối với Thiến nhi mà nói, chẳng qua chỉ là thoảng như mây khói.

Liễu Thiến khẽ đẩy tay y, nhìn thẳng vào mắt y.

- Quả nhiên là hoa khôi Túy Yên Lâu.

Nụ cười trên đôi môi mỏng của Tần Mộ Phong càng đậm, nữ nhân dám cự tuyệt y nàng là người đầu tiên. Cô gái này quả là thú vị. Cô gái này chẳng những có tư sắc, mà kiến thức học thức đều hơn người. Y tưởng rằng nàng là một cô gái xinh đẹp hư hỏng, xem ra y đã sai rồi.

- Vương gia đúng là Vương gia. –Liễu Thiến hơi thở như lan:
- Bên ngoài đồn Vương gia ngài phong lưu đa tình, Thiến nhi hôm nay rốt cuộc đã được kiến thức. Rốt cuộc là phong lưu đa tình, hay là… -Liễu Thiến cười cười, không nói tiếp.

Phong lưu đa tình, trong mắt nàng thấy lại là hạ lưu vô sỉ.

- Được Liễu cô nương tán thưởng, bổn vương rất lấy làm vinh hạnh. –Hoa khôi này cũng quá to gan, không ngờ dám trắng trợn mắng y.

- Ai cũng nói Bình Nam Vương là đệ nhất dũng sĩ vương triều, quả nhiên không giả. Ngay cả da mặt, cũng dày số một.

Thanh âm Liễu Thiến dịu dàng, thong thả, khiến người nghe vui vẻ thoải mái. Mà lời trong miệng nàng phát ra, lại đủ để người khác tức chết.

- Ha ha, thật thú vị. –Tần Mộ Phong cất tiếng cười lớn, rất lâu rồi chưa có nữ nhân nào có thể khiến y thoải mái đến thế.

- Vương gia, thế nào gọi là thú vị? –Trong đôi mắt trong veo ấy, chỉ thấy toàn vẻ châm chọc, chẳng nhìn ra nổi một chút cảm xúc nào.

Trên người Liễu Thiến có một loại khí chất cao quý như quân vương bễ nghễ thiên hạ, dường như mọi thứ đều trong lòng bàn tay nàng vậy.

Tần Mộ Phong dựa sát nàng, khẽ hà hơi bên tai nàng:
- Làm nữ nhân của bổn vương nhé.

- Nữ nhân? –Liễu Thiến giương mắt, như có thâm ý khác liếc y:
- Vương gia, vì sao lại là nữ nhân, mà không phải thê tử? –Nàng chẳng thèm.

- Bổn vương không cần thê tử, chỉ cần nữ nhân. –Nữ nhân đối với y mà nói chỉ là công cụ phát tiết dục vọng.

Hoắc Thiên cũng ở bên quan sát một cách say sưa, Tần Mộ Phong luôn đánh đâu thắng đó, bây giờ đá phải sắt rắn rồi.

Liễu Thiến khảy lọn tọc trước ngực ngắm nghía, hệt như mệt mỏi cùng cực, chẳng thèm để ý.

Làm nữ nhân của y? Lời ấy y lại có thể nói ra được.

Liễu Thiến nàng là ai? Gia tài chất đống, danh chấn giang hồ, nam nhân muốn lấy nàng xếp hàng từ kinh thành có thể tới tận Đại Tây Dương.

Lời nói lấp lửng, tự có ý vị của nó.

Trong diễm lệ, lộ ra vẻ ôn nhu. Trong quyến rũ, lộ ra vẻ sáng suốt.

Nàng cao quý mà dè dặt, nàng lấp lửng mà dịu dàng.

Thiên hình vạn trạng, đều có vẻ phong tình.

Thế gian chỉ e không tìm nổi cô gái thứ hai giống như nàng.

Liễu Thiến cúi người:
- Vương gia, Thiến nhi xin lỗi không tiếp lời được. –Ngữ điệu êm dịu ngọt ngào, hết sức mê người.

Liễu Thiến xoay người, vẻ tươi cười trên mặt nhất thời mất sạch, ánh mắt lãnh khốc dọa người.

Hoắc Thiên cười khì một tiếng:
- Ha ha, hóa ra trên thế gian này còn có nữ nhân không đặt Bình Nam Vương vào trong mắt. –Hoắc Thiên bội phục nàng. Nàng có dung mạo, có tài năng, lại có khí chất. Đích xác là một phong trần kỳ nữ.

Tần Mộ Phong dán mắt vào nơi nàng biến mất, cười đầy ẩn ý. Nàng quả thật khác xa người khác, nhưng nàng sẽ không trốn nổi lòng bàn tay y.

Hoắc Thiên liếc Tần Mộ Phong một cái, cũng không dời ánh mắt tới chỗ Liễu Thiến biến mất, thu liễm nụ cười, như có chút đăm chiêu.

o0o o0o o0o

Tần Mộ Phong chẳng phải không có nữ nhân là không được, rất nhiều khi y đều lẻ loi một mình. Tại Vương phủ, Thính Phong Cư là thế giới riêng của y.

Từ Túy Yên Lâu trở lại Vương phủ, đã quá nửa đêm.

Y chẳng muốn tới chỗ bất kỳ nữ nhân nào nữa, trong đầu y toàn bộ đều là cái nhăn mặt, cái nhếch môi của Liễu Thiến, không còn chứa bất kỳ ai khác.

Đứng trước cửa thư phòng, vốn muốn đẩy cửa tiến vào. Vươn tay ra, lại buống xuống. Đã giờ này rồi, tới thư phòng làm gì? Liễu Thiến kia quả thật đã đảo loạn tâm tư y.

Cô gái đó… rất thú vị.

Ánh trăng chiếu trên mặt đất, phản xạ ra bóng của y. Chiếc bóng bị ánh trăng kéo thật dài, dài lê thê.

Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên truyền tới thanh âm khép cửa.

- Ai??? –Tần Mộ Phong chợt quay đầu, nhìn thấy một bóng đen vọt lên nóc phòng, phóng về phía hậu viện.

Hơn nửa đêm xuất hiện tại Vương phủ, tuyệt đối không phải người lương thiện gì cả. Tần Mộ Phong nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, lập tức dùng khinh công leo lên nóc nhà.

Tần Mộ Phong là Vương gia, lại là một vị tướng quân nơi sa trường, võ công của y tuyệt đối là nhất lưu.

Đuổi theo người áo đen tiến vào một biệt viện, người áo đen lập tức mất đi tung tích.

Tần Mộ Phong dò xét khắp nơi bóng dáng của người áo đen, mới chợt phát hiện mình đã bước vào Đạm Tình Cư.

Vì sao người áo đen tới chỗ này liền không thấy tăm hơi đâu cả? Có uẩn khúc.

Chẳng nhẽ… người áo đen kia là Liễu Thiên Mạch? Không đúng, tuyệt đối không có khả năng, bản lĩnh của Liễu Thiên Mạch chỉ là khóc, không thể có võ công giỏi như vậy. Nếu nàng có võ công giỏi đến vậy, sao lại hơi một tí là khóc? Động một cái là phát run chứ?

Lá gan nàng quá nhỏ, quá đỗi nhu nhược, ngược lại có vẻ quái dị. Chẳng nhẽ… nàng thực sự là gian tế của Liễu Tướng?

Trực giác vẫn luôn mách bảo y rằng, Liễu Thiên Mạch không đơn giản.

Y đột ngột đẩy cửa phòng Liễu Thiên Mạch, vọt tới trước giường. Vén màn, nhìn thấy Thiên Mạch đang ngủ rất ngon lành.

Y bỗng dưng thở phào một hơi, xem ra là mình đa nghi, cho dù Liễu Thiên Mạch là gian tế của Liễu Tướng, nàng cũng không thể có võ công cao đến như vậy.

Người áo đen lúc nãy võ công khinh công đều trên y, đương kim thiên hạ, không có mấy người có võ công cao đến như vậy. Liễu Thiên Mạch là thiên kim Tướng phủ, không có khả năng học được võ công tinh thâm như thế.

Buông màn, y bước mau rời khỏi.

Thanh âm khép cửa vang lên, Thiên Mạch trên giường lập tức mở choàng đôi mắt, ánh mắt vô thần khiến người ta nhìn không ra nàng đang nghĩ gì…


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK