• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Gả vào Vương phủ nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Thiên Mạch tới đại sảnh.

Nàng cho rằng, trọn cả đời mình cũng không có tư cách ngồi ăn cùng Tần Mộ Phong ở đại sảnh, quả thực là thế sự khôn lường.

Bước vào phòng khách, liền thấy Tần Mộ Phong đang trêu chọc cười đùa với bốn thị thiếp bên bàn ăn. Thải Y ngả vào lòng y, duyên dáng cười gắp đồ ăn cho y. Y thì giống một quân vương cao ngạo, hưởng thụ sự hầu hạ của Thải Y.

Yên Chi, Ngọc La, Hàm Thúy, toàn bộ đều bên người y, thi nhau nịnh nọt.

Cũng chẳng biết họ rốt cuocj là đang ăn sáng hay đang tán tỉnh nữa.

Thiên Mạch nhìn không chớp mắt, dường như không nhnf thấy sự tồn tại của bốn nữ nhân, cúi đầu:
- Thiên Mạch tham kiến Vương gia. –Thiên Mạch vẫn không hề thi lễ.

-Thơm quá. –Tần Mộ Phong cúi đầu hôn một cái lên má phấn của Thải Y, chọc Thải Y cười nghiêng ngả, như một ả hồ ly.

Tần Mộ Phong dời ánh mắt lên khuôn mặt Thiên Mạch, nàng vẻ mặt đạm mạc, không một tia biểu cảm. Ánh mắt y dời xuống, rơi lên tay nàng. Đôi tay nàng vặn chặt khăn lụa, run lên nhè nhẹ.

Yên Chi liếc qua Thiên Mạch, cả người dán sát lên mình Tần Mộ Phong:
- Vương gia, ngài chả quan tâm tới người ta.

Tần Mộ Phong cười tà dị, vươn tay kéo Yên Chi vào trong lồng ngực, hôn lên tóc nàng:
- Ta sao có thể bỏ qua nàng được.

- Vương gia. –Yên Chi nũng nịu gọi một tiếng, trên khuôn mặt quyến rũ mang theo vài phần e thẹn, càng dán sát hơn.

Vẻ lạnh nhạt trên mặt Tả Nham vẫn không chút biến hóa, trong đôi mắt lại óng ánh lệ quang.

Tần Mộ Phong thu tầm mắt, nhếch đôi môi mỏng, lười nhác nói:
- Ngọc La, giúp ta uống rượu.

Ngọc La vội vàng châm một chén rượu, đưa đến bên miệng y:
- Vương gia, mời ngài.

Tần Mộ Phong cười nhìn Ngọc La:
- Dùng miệng.

- Vương gia, ngài thật xấu xa. –Ngọc La cố làm ra vẻ e thẹn cúi đầu, nốc chén rượu vào miệng, đứng dậy, đút vào miệng y.

Thiên Mạch thờ ơ nhìn cảnh trước mắt, dạ dày cuồn cuộn dâng lên, suýt nữa không nhịn được nôn ra.

Nhìn “trượng phu” của mình ve vãn với bốn nữ nhân khác, nàng không hề thương tâm, không hề khó chịu, chỉ có khinh bỉ.

Nàng vốn dĩ không thích Tần Mộ Phong, nhìn thấy y hoang dâm, chỉ biết khiến nàng càng thêm ghét y.

Bờ vai Thiên Mạch khẽ động, rũ mi mắt, một giọt lệ nóng lăn dài xuống đất, nở thành một đóa hoa sen xinh đẹp.

Lại khóc rồi, thật vô dụng, chẳng nhẽ y thật sự quá đa nghi ư?

Tần Mộ Phong nheo mắt lại, quan sát một hồi lâu, lạnh lùng nói:
- Tiểu thiếp của ta, ngồi xuống đi.

- Tạ vương gia ân điển. –Thiên Mạch ngồi xuống, cúi đầu không nói, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp đó phảng phất như đang lên án sự vô tình của Tần Mộ Phong.

Thiên Mạch nhát gan như một chú thỏ bị giật mình, lửa giận của Tần Mộ Phong vô cớ bốc lên ngùn ngụt:
- Ta bảo cô đến là để dùng bữa, không phải xem cô chảy nước mắt.

Nước mắt Thiên Mạch càng tuôn ra dữ dội, mang theo vẻ sụt sịt:
- Tiện thiếp biết sai rồi.

Tần Mộ Phong nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng:
- Mất hết hứng.

- Tiện thiếp biết sai rồi. –Thiên Mạch lặp lại lời nói vừa rồi, thanh âm ngoài tiếng sụt sịt còn mang theo cả sự run rẩy.

Nữ nhân này chẳng nhẽ sinh ra từ nước sao? Hơi tí là rơi lệ, hở tí là phát run.

Tần Mộ Phong buông Thải Y ra:
- Ăn cơm đi.

Thiên Mạch run run cầm đũa, tay phát run càng dữ dội hơn, đũa từ trong tay nàng tuột xuống, rơi trên đất.

Yên Chi cười duyên dáng, giúp nàng nhặt đũa lên:
- Phu nhân, ngài cẩn thận chứ.

Thiên Mạch ấp úng nói:
- Cảm ơn… Yên Chi cô nương.

- Đừng khách khí, chúng ta đều là người một nhà mà. –Người một nhà, rõ ràng là châm chọc.

Thải Y tiếp lời:
- Đúng đúng, chúng ta đều là người một nhà. –Thải Y rót một chén rượu, đưa tới trước Thiên Mạch:
- Phu nhân, Thải Y kính ngài một ly.

Thiên Mạch liếc qua Tần Mộ Phong, y vùi đầu ăn cơm, phảng phất như không chú ý đến sự tồn tại của nàng.

Thiên Mạch co rúm người, duỗi tay tiếp chén rượu. Tay vừa chạm đến chiếc chén, đột nhiên cổ tay đau buốt, bủn rủn vô lực. Tay vừa nới ra, chiếc chén rơi xuống đất.

Khóe miệng Thải Y ngầm chứa nụ cười đắc ý, nhíu mày về phía Thiên Mạch, đôi môi hơi cong lên kia ẩn chứa ý khiêu khích nồng đậm.

Thiên Mạch luống cuống tay chân, vươn tay muốn tiếp chén rượu. Động tác nàng quá chậm, lúc nàng vươn tay, chén rượu vốn dĩ phải rơi xuống đất bỗng nhiên bay thẳng về phía Thải Y, đập lên mặt ả.

Rượu xối tràn theo khuôn mặt quyến rũ của ả, chiếc chén rơi xuống đất, vỡ thành bốn mảnh. Tiếp đó, Thải Y rên lên một tiếng, ngã xuống đất.

- A!!!!!!! –Ba nữ nhân song song thét lên chói tai.

Tần Mộ Phong đứng mạnh dậy, nhìn chằm chằm chiếc chén đã vỡ thành bốn mảnh. Lâu sau, y dời ánh mắt lên khuôn mặt Thiên Mạch.

Thiên Mạch cúi đầu, cắn môi dưới, đôi mắt trong veo nước mắt giàn dụa.

- Xảy ra chuyện gì? –Ánh mắt Tần Mộ Phong rọi lên người Thiên Mạch, trong đôi mắt sâu thẳm mất đi sự xốc nổi ngày thường, thay vào đó là một phần cảnh giác trấn định.

Thiên Mạch ngẩng đầu, khuôn mặt nước mắt giàn dụa, nàng lắc đầu hùi hụi, mang theo vài phần hoảng loạn:
- Thiếp không biết, thiếp thật sự không biết gì cả.

- Hừ? Không biết? –Tần Mộ Phong cười lạnh, lạnh giọng nói:
- Cô không biết? Cái chén vì sao lại đột nhiên đập lên mặt Thải Y?

Thiên Mạch ủy khuất cắn môi mạnh mẽ lắc đầu:
- Thiếp không biết, thiếp thật sự không biết gì cả.

Trên nóc nhà bất chợt truyền tới một tiếng thở dài.

- Tần Mộ Phong, con heo giống nhà ngươi hết thuốc chữa rồi. Là nữ nhân nhà ngươi lạm dụng dùng kim giấu trong tay áo đâm Thiên Mạch, nàng mới cầm không nổi chiếc chén, ngươi sao có thể trách ngược nàng? Đúng rồi, dùng chén rượu đập tiện nhân kia là ta làm. Ta thực sự nhìn không quen lũ eo các ngươi ức hiếp Thiên Mạch, ta lại gặp chuyện bất bình lần nữa.

- Phi Yến? –Tần Mộ Phong càng thêm cảnh giác:
- Cô năm lần bảy lượt xuất hiện tại Vương phủ, rốt cuộc có mục đích gì? –Nữ nhân này năm lần bảy lượt căm giận thay Liễu Thiên Mạch, chẳng nhẽ họ thực sự có quan hệ?

Phi Yến vô tư đáp:
- Không có gì cả, bổn cô nương chỉ muốn đùa giỡn ngươi, sao nào?

- Phi Yến, cô vì sao hết lần này tới lần khác lại can thiệp vào chuyện giữa Liễu Thiên Mạch và bổn vương?

- Đừng nói chúng ta là đồng bọn, ngươi xem bộ dạng khiếp nhược của nàng sao có thể dính líu quan hệ với Phi Yến ta chứ. Bổn cô nương không quen nhìn các ngươi ức hiếp nàng, cho nên ra tay tương trợ. Quen biết nàng, thật con mẹ nó mất mặt, mặt mũi Phi Yến ta đều vứt đến Thái Bình Dương rồi. Không rảnh thừa hơi với ngươi nữa, ta đi đây, chào nhé cưng…

Tần Mộ Phong lại nhìn chăm chú Liễu Thiên Mạch, nàng vẫn đang run rẩy khóc lóc, khóe mắt đo đỏ.

- Liễu Thiên Mạch. –Tần Mộ Phong ngoài mặt cười:
- Cô thật sự có bản lãnh đấy.

- Vương gia, tiện thiếp không hiểu ý ngài. –Thiên Mạch cúi đầu tới mức sắp rụt vào tận trong cổ.

- Không hiểu? Tần Mộ Phong bước mau ra ngoài, nói với thị vệ bên ngoài:
- Người đâu, nhốt Liễu Thiên Mạch vào địa lao.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK