• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Có người trong tối đang giúp Liễu Thiên Mạch.

Tần Mộ Phong thấy rất rõ, chiếc chén vốn dĩ phải rơi xuống đất sở dĩ ngoắt lại đập vào mặt Thải Y, nguyên nhân là bởi một cục đá.

Có thể dùng một cục đá tá lực đả lực đập hôn mê Thải Y, người đó tuyệt đối là cao thủ.

Là Phi Yến ư? Phi Yến vì sao năm lần bảy lượt muốn cứu Liễu Thiên Mạch?

Mỗi lần Liễu Thiên Mạch bị hạ nhục Phi Yến đều sẽ xuất hiện, chỉ e không trùng hợp đến như vậy. Có lẽ… Phi Yến luôn ẩn núp tại Vương phủ, một mực âm thầm bảo vệ Thiên Mạch.

Đường đường Bình Nam vương phủ, không ngờ lại để Phi Yến ngày đêm tới lui như thường, mặt mũi Bình Nam Vương y đều mất sạch rồi.

- Phi Dương. –Tần Mộ Phong đang đứng ở bên song cửa bỗng quay người:
- Phái người vây xung quanh địa lao, bí mật giám sát nhất cử nhất động của Liễu Thiên Mạch. –Y quả muốn xem xem, Liễu Thiên Mạch rốt cuộc đang diễn trò gì.

Phi Dương nhìn đăm đăm, nói đầy chính nghĩa:
- Vương gia, rõ ràng là Thải Y cô nương không đúng trước, Dạ đạo Phi Yến gặp chuyện bất bình, ngài vì sao đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Thiên Mạch phu nhân?

- Thải Y chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể dùng châm giấu trong áo, ngươi đừng nghe Phi Yến nói bậy bạ. –Lửa giận của Tần Mộ Phong vô cớ bốc lên, Liễu Thiên Mạch rốt cuộc đã cho Phi Dương ưu đãi gì?

- Chính vì hồ ly… Thải Y cô nương kia biết dùng châm giấu trong áo mới có vẻ kỳ quái. –Phi Dương lời lẽ đanh thép:
- Tôi chẳng phải muốn bao che cho Thiên Mạch phu nhân, mà là cảm thấy nàng thật sự vô tội. Thải Y cô nương chính là gieo gió gặt bão, không liên quan tới nàng. –Phi Dương hiên ngang, lời đầy chính nghĩa nói.

Tần Mộ Phong vỗ một nhát lên bàn, giận dữ quát:
- Đi xuống, sau này đừng nhắc Liễu Thiên Mạch trước mặt ta.

- Vương gia, là ngài nhắc tới trước. –Phi Dương liếc y một cái, đạm mạc đi ra ngoài. Khuôn mặt không chút biểu cảm đó, cùng vẻ đạm mạc của Liễu Thiên Mạch như nhau.

- Ta nói Bình Nam Vương, ngài đang nổi điên đấy à. –Nương theo thanh âm mang vẻ cười đùa, Hoắc Thiên chậm chạp tiến vào.

- Sao huynh lại tới đây?- Tần Mộ Phong ngẩng đầu, hơi có vẻ không vui. Thằng cha này thích nhất là đổ thêm dầu vào lửa, điển hình bạn xấu. Lúc y nổi giận, không muốn nhìn thấy nhất chính là gã.

- Không hoan nghênh ta ư? –Hoắc Thiên tùy tiện ngồi trên ghế:
- Ta lại rất hoan nghênh huynh đến phủ Tướng quân ngồi chơi.

Tần Mộ Phong thở hổn hển ngồi xuống, hệt như đứa trẻ đang giận dỗi:
- Đừng tới làm phiền ta.

- Sao thế? Mấy nữ nhân trong nhà huynh lại không ngoan ngoãn à?

- Liễu Thiên Mạch đáng chết. –Tần Mộ Phong xiết chặt nắm tay, đập mạnh lên bàn. Nếu không phải chiếc bàn đủ chắc, thì đã bị y đập tan tành rồi.

Hoắc Thiên bật cười:
- Lại là Liễu cô nương? Nàng rốt cuộc đã làm gì thế? Mà có thể khiến huynh tức thành như vậy? –Liễu Thiên Mạch thực sự có bản lĩnh.

- Nữ nhân đó… -Tần Mộ Phong nghiến chặt răng:
- Cấu kết Phi Yến, trộm bí mật quan trọng của Vương phủ.

- Không có chứng cứ thì đừng nói bậy, nàng có thể cấu kết với Phi Yến? –Hoắc Thiên cười ha ha:
- Nếu nàng có thể cấu kết với Phi Yến, thì ta chính là Bình Nam Vương. –Phi Yến có tiếng nhận tiền không nhận người, chả có lý do gì kết giao với một “thiên kim” tể tướng bị thất sủng cả, tiểu thiếp bị thất sủng của Bình Nam Vương hiện giờ, bất kể nàng ở đâu, nàng luôn gắn chặt quan hệ với hai chữ ‘thất sủng’, thật là đáng thương.

- Mỗi lần ta hạ nhục ả, Phi Yến đều sẽ xuất hiện. Sáng nay, Thải Y kiếm chuyện với Thiên Mạch, Phi Yến không ngờ lại dùng chén rượu đập Thải Y ngất xỉu. Nửa đêm hôm qua, Phi Yến lục tung tóe thư phòng của ta, ta kịp thời phát hiện đuổi theo, lúc đuổi tới Đạm Tình Cư thì mất dạng. Xảy ra nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, ta đương nhiên hoài nghi Liễu Thiên Mạch rồi. –Trên thực tế là y phân phó Thải Y kiếm chuyện với Liễu Thiên Mạch. Y thật không cam lòng, Phi Yến đó mõi lần vào thời khắc quan trọng đều vọt ra ra mặt cho Liễu Thiên Mạch.

- Chỉ là trùng hợp thôi. –Hoắc Thiên nâng cằm, bí hiểm liếc y một cái:
- Huynh đã từng nghĩ qua chưa, có lẽ là có người cố ý làm như vậy đấy. Nếu Phi Yến thật sự có quan hệ với Thiên Mạch cô nương, nàng sẽ ngốc đến độ dẫn huynh thoáng cái tới Đạm Tình Cư ư? Ngốc thật, có lẽ là có người cố ý hãm hại Liễu cô nương.

- Hoặc Phi Yến đối với khinh công của mình rất có lòng tin. –Biết rõ những gì Hoắc Thiên nói là sự thật, Tần Mộ Phong trước sau vẫn không nguyện ý thừa nhận, y thà tin rằng Liễu Thiên Mạch là một nữ nhân bụng dạ khó lường, cũng không nguyện ý tin mình đoán sai.

- Huynh thật sự hết thuốc chữa rồi. –Hoắc Thiên cố ra vẻ đáng tiếc lắc đầu:
- Khinh công của Phi Yến xuất thần nhập hóa, huynh có thể đuổi kịp nàng chăng? Hoàn toàn là có người cố ý bày trận, hãm hại Thiên Mạch. Còn nữa, giúp Liễu cô nương thật là Phi Yến ư?

- Tuyệt đối là Phi Yến, không hề nghi ngờ. –Theo điều tra, thỉnh thoảng Phi Yến nói chuyện lại điên điên khùng khùng, thường thường nói những lời khiến người ta nghe không hiểu nổi. Hơn nữa nàng hai lần xuất hiện trên nóc nhà y một điểm phát giác đều không có. Khinh công nội lực, đương thời hiếm thấy. Nữ nhân giúp đỡ Liễu Thiên Mạch hai lần đó, tuyệt đối là Phi Yến.

- Ta bây giờ hỏi huynh, huynh tin người lục lọi thư phòng của huynh là Phi Yến ư? –Hoắc Thiên biết y cố tình chuyển đề tài, nói xong bèn lườm y một cái.

- Ta… -Tần Mộ Phong nhất thời nghẹn họng.

Phi Yến hai lần xuất hiện trên nóc nhà, y một điểm phát giác đều không có, điều này có thể thấy võ công của nàng cao đến đáng sợ. Mà người áo đen tối qua tuy lợi hại, nhưng lại bị y phát hiện. Thậm chí, y suýt nữa đuổi kịp hắn. So với Phi Yến có thể tới lui nóc nhà như không mà chẳng khiến y có một chút phát hiện nào, thì võ công người áo đen quả thật kém cỏi rất nhiều. Hơn nữa Phi Yến nói khá nhiều, mỗi lần xuất hiện đều nói linh tinh vớ vẩn một đống, vì sao đêm qua gì cũng không nói chứ, dường như là đang giấu đầu hở đuôi. Ngẫm lại cẩn thận, đích xác có điểm đáng ngờ.

- Nghĩ ra rồi chứ. –Hoắc Thiên lại ném cho y một cái lườm mắt, phảng phất như đang nói “ngươi là đồ ngốc”.

- Có thể là ai chứ? –Tần Mộ Phong khó tránh khỏi bị cừu hận làm lu mờ tâm trí, một tay y đặt trên bàn gõ vài cái:
- Đến tột cùng là ai? Có thể mở Song tâm tỏa, ngoài Phi Yến ra thì có thể là ai?

- Song tâm tỏa tính là cái gì? Trên đời này người tài nhiều vô kể. Dám đến Vương phủ trộm đồ, tuyệt đối không phải người tốt.

Tần Mộ Phong thoạt nhìn thông minh, có lục lại ngu đến đáng thương. Hoắc Thiên y sao lại có loại bằng hữu này chứ, thật mất mặt.

- Hắn lục tung tóe thư tín của ta, ta cũng chẳng biết hắn tìm gì. –Như vậy xem ra, có hai tên trộm dòm ngó Vương phủ.

- Phi Yến có phải đang dòm ngó đồ gì ở Vương phủ hay không? –Phi Yến từ trước đến nay không việc gì không dám làm.

Tần Mộ Phong lườm gã:
- Ta biết thế nào được.

Hoắc Thiên đứng dậy, vỗ vai y, cười trên nỗi đau người khác:
- Huynh đệ, ta thông cảm với huynh. –Bị hai tên trộm song song dòm ngó, một tên trong đó còn là Phi Yến được ban danh thiên hạ đệ nhất phi tặc.

Đôi mắt Tần Mộ Phong dán mắt lên bàn, hơi chút thất thần:
- Nếu bọn chúng trộm chính là bản đồ canh phòng biên ải thì sao. –Phi Yến và người áo đen nọ đều là cao thủ tuyệt đỉnh, có thể mời hai cao thủ như thế, tuyệt sẽ không chỉ trộm vật tầm thường.

- Điều này… -Hoắc Thiên lâm vào trầm tư.

Biết mời cao thủ như Phi Yến ra tay, vật muốn trộm tuyệt đối không đơn giản.

- Chỉ là giả thiết thôi. –Tần Mộ Phong thản nhiên nói:
- Yên tâm, ta có năng lực ứng phó.

- Liễu Thiên Mạch, ta muốn gặp nàng. –Rốt cuộc là nữ nhân thế nào, có thể khiến Tần Mộ Phong đặt nàng vào trong lòng?

- Địa lao.

- Địa… -Hoắc Thiên thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống:
- Ta phục huynh rồi, một cô gái yếu đuối như thế, huynh nhốt nàng vào địa lao làm gì?

- Dụ rắn khỏi hang. –Dẫu rằng y hoài nghi người đêm qua lẻn vào thư phòng không phải Phi Yến, thì y vẫn giữ lòng hoài nghi với Liễu Thiên Mạch.

Y luôn cảm thấy nữ nhân đó quá đáng sợ, thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu.

- Huynh thật sự tin nàng cấu kết với Phi Yến? –Hoắc Thiên không dám tin chỉ số thông minh của người bạn lâu năm này lại thấp đến mức này.

- Còn định dùng nàng dụ Phi Yến? Huynh trực tiếp đi chết đi, sau này đừng nói với người khác ta quen biết huynh. –Lục tung tóe thư phòng thật sự không phải Phi Yến ư? Người áo đen kia rốt cuộc là ai đây? Vì sao phải vu oan giáng họa cho Liễu Thiên Mạch chứ?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK