• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Thư phòng bị lục lọi rối tinh rối mù, thư tín toàn bộ đều bị bóc hết, từng bức rơi lả tả trên đất.

Ngăn kéo vốn dĩ được khóa lại đã bị mở ra, chiếc khóa tinh xảo bị vứt ở một bên. Tần Mộ Phong cúi đầu, thấy trên đất có một sợi dây thép nho nhỏ.

Đặt dây thép lên tay ngắm, Tần Mộ Phong trong lòng thầm nghĩ.

Thiên hạ kẻ trộm vô số, thực sự lợi hại lại không có mấy ai.

Có thể dùng một sợi dây thép mở được khóa liên hoàn, sợ rằng chỉ có Phi Yến.

Phi Yến là tài năng xuất chúng trong đám trộm, chẳng những võ công khinh công xuất thần nhập hóa, mà ngay cả công phu mở khóa cũng được xưng là đệ nhất thiên hạ.

Dạo trước khi nàng xông vào hoàng cung trộm Dạ Minh Châu, đã dùng một sợi dây thép mở được Bát tâm tỏa do một vị thợ nổi tiếng chế tạo. Bát tâm tỏa, tên như ý nghĩa, có tám lòng, nhưng nàng lại có thể dùng một sợi dây thép mở ra, có thể thấy được công phu mở khóa của nàng đã tới mức xuất thần nhập hóa.

Nhất là Phi Yến từng xuất hiện ở Vương phủ, y có thể khẳng định, người áo đen lúc nãy tuyệt đối là Phi Yến.

Ả rốt cuộc muốn trộm thứ gì? Ả lục lọi thư tín rối tinh rối mù lên, chẳng nhẽ đúng như y dự liệu, mục đích của ả là bản đồ canh phòng biên ải?

Tần Mộ Phong thở dài, bị Phi Yến dòm ngó, khiến y cảm thấy đau đầu.

Tần Mộ Phong tuy hoang đường, tâm tư lại tinh tế, y trước sau vẫn ôm thái độ hoài nghi với Liễu Thiên Mạch. Sau một hồi suy nghĩ tỉ mỉ, y thậm chí hoài nghi Phi Yến là do Liễu Tướng mời tới, mà Liễu Thiên Mạch là đồng lõa.

Mới sáng sớm, y đã gọi Hương nhi tới hỏi chuyện.

- Hương nhi, Liễu Thiên Mạch có gì khác thường không?

- Bẩm Vương gia, cô nương ngoài lúc ăn ngủ thì chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hề có chỗ nào khác thường. –Nữ nhân đó như du hồn vậy, cho dù mắng chửi nàng, nàng cũng sẽ không nói.

- Thật sự không có? –Tần Mộ Phong có chút hoài nghi.

Hương nhi quýnh quáng, vội quỳ trên đất:
- Vương gia, nô tỳ không dám nói dối.

- Đêm qua nàng làm gì? –Giọng điệu Tần Mộ Phong có chút bất thiện, gần như là quát ra.

Thân thể Hương nhi run rẩy vài cái:
- Đêm qua cô nương bị bệnh, chưa ăn cơm tối liền ngủ luôn ạ.

Sinh bệnh? Nàng bệnh cũng có phần quá trùng hợp.

Tần Mộ Phong liếc qua Hương nhi bị dọa phát run, vung tay:
- Ngươi đi xuống đi. –Cùng Liễu Thiên Mạch quả là một khuôn đúc ra, hơi tí là phát run.

Y thực sự đáng sợ đến thế sao? Đúng, người bên cạnh y đều sợ y.

Ngoại trừ… nàng, hoa khôi thú vị kia.

- Nô tỳ xin cáo lui. –Hương nhi đứng dậy, cung kính lui ra ngoài.

- Khoan đã. –Tần Mộ Phong nheo mắt:
- Bảo phu nhân cùng tới ăn sáng.

Từ khi gả vào Vương phủ, Liễu Thiên Mạch giống như một du hồn, im lặng tới mức khiến người ta không biết sự tồn tại của nàng.

Nàng vô dục vô cầu, không tranh đoạt, không ồn ào, không náo nhiệt, dường như rất thích ứng với cuộc sống hiện tại.

Hương nhi có thể ức hiếp nàng, lời mặn lời nhạt với nàng, hoặc để nàng tự chăm sóc cuộc sống thường ngày. Ức hiếp ư? Nàng không quan tâm, nàng từ nhỏ đã chịu hết ức hiếp, nàng sớm đã chai sạn từ lâu.

Bận y phục, nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược chải mái tóc dài.

Nghe người ta nói, tóc xanh chính là tóc muộn phiền.

Bao nhiêu tóc xanh, bấy nhiêu muộn phiền. Không có muộn phiền vẫn có tóc xanh, có tóc xanh chưa chắc đã có muộn phiền. Nếu không có tóc xanh, không muộn phiền thì tốt biết bao.

Chải từng lượt đến chớm tóc, khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên. Nhớ lúc còn rất nhỏ, nương đã chải đầu cho nàng như vậy.

- Cô nương, Vương gia bảo ngài đến đại sảnh dùng bữa. –Thanh âm của Hương nhi cắt ngang cơn trầm tư của nàng.

- Biết rồi. –Nàng đạm mạc đáp lời, vẫn chải tóc như trước.

Nàng toàn thân áo trắng, áo choàng lên tóc, như nữ quỷ trong kịch.

Hương nhi tới đằng sau nàng, đón lấy cây lược trên tay nàng:
- Ta làm cho, bằng cô, không biết phải chải đến lúc nào.

Thiên Mạch đặt chéo hai tay, vắt lên trên đùi, mặc cho Hương nhi loay hoay.

- Cô nương, đừng tưởng rằng Vương gia bảo cô cùng tới dùng bữa là tiếp thu cô. Ngài lúc này còn hỏi ta hành tung của cô, trời mới biết ngài muốn làm gì.

Hương nhi vấn lên một búi tóc gọn gàng:
- Thực ra ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng chẳng có cách nào khác, Vương gia phái ta tới giám sát cô, ta chỉ có thể báo cáo chi tiết hành tung của cô thôi. Bốn vị thị thiếp trong Vương phủ đều không phải thứ tốt gì cả, cô tốt nhất đừng xung đột với bọn họ. Ôi, nếu các cô xung đột với nhau, xui xẻo nhất định là cô. –Thiên Mạch quá nhu nhược, Hương nhi không khỏi mềm lòng. Hương nhi thích ức hiếp Thiên Mạch, nhưng nàng cũng là người biết đúng sai, nên không đành lòng nàng bị bốn thị thiếp ức hiếp. So sánh với phương thức ức hiếp người của bốn vị thị thiếp thì sự ức hiếp của Hương nhi quả thực không đáng gọi là ức hiếp.

- Cảm ơn. –Ánh mắt Thiên Mạch vẫn trống rỗng, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ.

Hương nhi thở dài một tiếng:
- Cô nương, thực ra ta cũng rất tội nghiệp cho cô. Ta biết cô không muốn gả cho Vươn gia, song, nếu cô đã gả rồi thì phải đi lấy lòng y, giành được sự ưu ái của y. Nữ nhân nếu không được trượng phu coi trọng, là rất thê thảm. –Nàng luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt, bất kỳ ai nhìn thấy đều sẽ chán ghét, cũng chả trách Vương gia không thích.

Hương nhi lấy toàn bộ trang sức trong hộp ra, đeo từng chiếc lên đầu nàng.

Trang sức của Thiên Mạch tổng cộng chẳng có mấy loại, toàn bộ đều là ‘của hồi môn’ Liễu Tướng cho.

Nàng là thị thiếp của Tần Mộ Phong, theo đạo lý Tần Mộ Phong hẳn phải đặt trang sức y phục cho nàng, nhưng y không làm vậy.

Nàng vẫn mặc y phục, đeo trang sức mình mang theo vào Vương phủ. Tại Vương phủ, nàng cái gì cũng không phải, địa vị của nàng thậm chí còn không bằng nha hoàn.

- Được rồi, cô xem xem có được không? –Tay Hương nhi khoác lên vai Thiên Mạch, ngắm kỹ nàng trong gương. Thật là mỹ nhân thoát tục, đáng tiếc Vương gia sẽ không tán thưởng.

- Được. –Nàng nào cần trang điểm, trang điểm để cho ai nhìn?

- Cô nương, cô chạm mặt với bốn cô nương khác hẳn phải lộng lẫy hơn mới đúng, nhưng cô cái gì đều không có, chỉ có thể như vậy thôi.

Liễu Thiên Mạch tuyệt đối là tiểu thiếp Vương gia nghèo nhất, ngay cả son phấn đều không có.

- Như thế này rất đẹp rồi. –Sư phụ thường nói ‘Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức’. Tự nhiên mới là đẹp nhất, nàng chẳng cần những tục vật như kia.

Thiên Mạch đứng dậy, như một du hồn bước ra ngoài. Mái tóc, bạch y khẽ động, khiến nàng càng thêm mông lung mờ ảo, phảng phất như khói lửa nhân gian không nhìn thấy được...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK