• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: quantl

Trong mắt Ngưu Liên Hoa thì ẩn độn thuật của Bắc Linh như một ngọn lửa sáng trong bầu trời đêm vậy. Thân hoá cầu vồng, quang ảnh tựa như ảo mộng loé lên trong không trung, vội đuổi theo Bắc Linh.

Với y, mái tóc dài tới thắt lưng của Bắc Linh phiêu tán trong không trung, cổ trắng thon dài như tuyết như ngọc, nhưng khiến y động tâm nhất lại là khí chất yêu dị, nhìn thì ôn nhu thanh linh nhưng nhãn thần thì vô cùng lạnh lùng.

Miệng khẽ mỉm cười, anh tuấn vô cùng, mị lực vô hạn.

Đuổi tới sau lưng, cánh tay vươn ra cố chạm tới mái tóc đen như thác nước đang phiêu tán trong không trung. Nụ cười thêm tươi, thế nhưng mới chạm vào sợi tóc thì thân hình linh hoạt kỳ ảo của Bắc Linh giống như mưa như sương tiêu tán trong không trung.

Ngưu Liên Hoa cả kinh, y không ngờ mình lại bị mê hoặc. Đúng lúc này, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên xuất hiện. Quay đầu lại chỉ thấy sau lưng mình có thêm một người, chính là bắc Linh.

Chỉ là giờ khắc này Bắc Linh mặc trường bào đỏ như máu, mắt lộ hồng quang toả ra cảm giác khát máu.

Chỉ thoáng quay đầu thôi mà trong lòng Ngưu Liên Hoa bỗng hiện lên suy nghĩ không biết vì sao nữ tử này lại có thể có biến hoá lớn tới vậy, tuy khi nãy có chút lãnh sát nhưng không khiến người ta cảm thấy băng giá thế nhưng giờ lại khác hẳn.

Cả người dường như bị một luồng khí lưu kỳ lạ bao phủ, phảng phất như nằm trong một vùng không gian khác. Tinh khí lực trên người trong chớp mắt không ngừng tiêu thất đi rất nhiều.

Tâm niệm khẽ động, pháp lực vận chuyển, lại phát hiện linh khí của mình mất đi càng nhanh hơn. Vội bấm động các loại bí pháp muốn ngăn cản việc này nhưng nhiều nhất chỉ là ngưng lại chút xíu mà thôi, không thể cản hoàn toàn được.

Chỉ là y không nghĩ tới việc bỏ chạy, lần đầu là vì không muốn đắc tội tiểu mỹ nhân nhưng lần thứ hai là đánh lén, muốn mạng của y, dù thế nào y cũng không muốn bị mất mặt.

Tay áo màu trắng vung lên, hoả diễm phô thiên cái địa bỗng nhiên xuất hiện, thiêu đốt hư không lao tới Bắc Linh.

Biểu tình của Bắc Linh không đổi, vô cùng tàn nhẫn, môi anh đào khẽ mở, hoả diễm màu trắng biến thành một đạo hoả tuyến bị nàng hút vào trong miệng. Hư không trong thời khắc đó phảng phất như đọng lại chỉ có Ngưu Liên Hoa cảm nhận được tinh khí của mình đang trôi đi nhanh chóng.

Y biến sắc, trên người bao phủ một lớp hồng quang, hoá thành một đạo cầu vồng bay lên cao cuộn một vòng trên đầu Bắc Linh rồi biến mất ở phía chân trời.

Bắc Linh có chút kinh ngạc, thần thông bản mạng của nàng tên là Phệ Linh. Từ tên đã biết năng lực của nó là thôn phệ tất cả linh khí trên thế gian, bất luận là linh khí trong cơ thể, pháp thuật hay là linh khí trong pháp bảo trong nháy mắt.

Pháp bảo được sử dụng nhất định phải có linh khí trong đó, sau đó thông qua vật chứa để câu thông Thiên Địa để tăng uy lực, mà Phệ linh thần thông có thể hút cạn linh khí trong nháy mắt, khiến uy lực của pháp bảo không thể phát huy ra được. Cao thâm hơn một chút thì có thể biến pháp bảo thành một thứ phế vật không còn linh khí, đỉnh cao thậm chí có thể nhất niệm khiến gió nổi mây bay, khiến thiên địa vạn vật sinh linh thất sắc.

Thần thông của Bắc Linh tuy chủ yếu là thôn phệ linh khí nhưng vừa xuất có thể tránh thuỷ hoả, có thể phi thiên độn địa. Lúc đầu thần thông không thể cách không thôn phệ, mà cần phải im hơi lặng tiếng áp sát tới bên cạnh người. Ẩn độn của nàng cực kỳ cao mình, hơn nữa dù lúc lột xác bị Chiếu Miên đánh lén cấm chế rồi bị khu sử rất nhiều năm nhưng vẫn hết sức thanh tỉnh, rất nhiều bí pháp của Vu Tộc cũng bị nàng học trộm.

Phân thân hoá ảnh thuật nàng mới dùng cũng chẳng phải cao minh gì nhưng lại rất quỷ dị. Dù là pháp lực có cao hơn không ít cũng khó mà nhìn ra được, là một thủ đoạn tốt để bỏ chạy bảo mệnh, dụ địch đánh lén.

Trên vách núi lúc trước khi Ngưu Liên Hoa thân hoá cầu vồng tránh nàng đánh lén, nàng liền biết tu vi của người này tuyệt không dưới mình, thân hoá cầu vồng lại là độn thuật nhanh nhất mà từ khi nàng xuất đạo tới nay mới thấy được.

Vì vậy liền dùng Phân thân hoá ảnh thuật, quả nhiên Ngưu Liên Hoa đã sơ suất nên không nhìn thấu được. Nhân lúc Ngưu Liên Hoa thất thần nàng xuất thủ đánh lén, cho dù đối phương có bí pháp thì cũng mất đi không ít linh khí.

Bắc Linh đã bất thường thì Ngưu Liên Hoa càng bất thường hơn.

Ngay sau khi thôn phệ thắp lửa những tưởng sẽ nổ ra một trận ác chiến, thật không ngờ Ngưu Liên Hoa lại bỏ đi. Có thể cho rằng y bỏ đi là vì sợ mình nhưng chỉ bằng thân hoá cầu vồng đã đủ khiến y ở thế bất bại. Đương nhiên Bắc Linh không cho rằng mình sẽ thua.

Nhìn hướng Ngưu Liên Hoa bỏ chạy, liền chẳng quan tâm nữa. Vốn đang suy nghĩ về thái độ bất thường của mình với Nam Lạc nên cảm thấy buồn bực, lúc này lại đã giảm được chút hoả khí, buồn bực tản đi lập tức nhớ tới mục đích của mình, thân ảnh nhoáng lên trong hư không, biến mất vô tung.

Độn vạn núi, xuyên hư không, bay thẳng không dừng tới Côn Lôn Sơn, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy bất khả tư nghị.

Phi độn suốt đêm ngày, sau một tháng đã tới được Côn Lôn.

Chỉ thấy núi non kéo dài vô tận, phập phồng như sóng lớn, tường vân từng đoá, mờ ảo như tiên cảnh.

“Côn Lôn Sơn, Thái Cực Cung, ta biết tìm chỗ nào đây…”

Bắc Linh nhìn Côn Lôn sơn mạch trập trùng vô bờ bến, trong lòng không khỏi bốc lên một luồng sát khí, thầm nghĩ Nam Lạc không cho mình phương vị cụ thể làm cách nào mà tìm được Thông Huyền Thiên Sư kia, làm sao có thể cứu hắn được chứ. Nàng đã quên mất mình không chờ Nam Lạc dứt câu đã rời đi.

Tiến vào trong núi, dẫm lên một con hổ yêu hạch hỏi Thái Cực Cung ở đâu.

Hổ yêu vô cùng kinh sợ, lắc vội cái đầu to, khóc nức nở nói: “Tiểu yêu cả đời chưa từng ra khỏi núi này, chưa từng nghe nói tới Thái Cực Cung”

“Đại Vương các ngươi ở đâu, hắn có biết Thái Cực Cung không” Bắc Linh hỏi

Hổ Yêu vội đáp: “Ta không có đại vương nhưng ở nơi này có rất nhiều tiền bối pháp lực cao cường, có lẽ họ sẽ biết”

Lúc này Bắc Linh mới cho Hổ Yêu dẫn đường, mà con Hổ Yêu này cũng vì muốn thoát thân liền dẫn Bắc Linh tới một sơn động của một con yêu quái có pháp lực cao nhất.

Trong lòng còn mong nữ nhân lãnh sát này bị chủ nhân sơn động giết, nó đã từng nhìn thấy chủ nhân sơn động này đại chiến với người khác, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét, cả sơn cốc cũng rung lên.

Một con cự mãng xuất hiện, toàn thân xanh đen. Thế nhưng nó hoàn toàn thất vọng bởi cự mãng pháp lực cao cường kia vừa nhìn thấy nữ tử này lập tức xoay người chạy vào sâu trong động. Thế nhưng mới xoay mình thì đã không còn động đậy được, rồi ngay sau đó lại giống như mình bị đạp dính trên đất.

Lại nghe Bắc Linh lạnh lẽo hỏi cùng vấn đề, cự mãng nói không biết khiến Bắc Linh càng thêm bực bội, sát khí không nén được, lập tức muốn động thủ. Cự mãng kinh hãi vội vàng nói: “Tuy ta không biết Thái Cực Cung ở đâu nhưng ta nghe nói một ngọn núi lớn cách đây tram dặm về phía tây có một người đã từng học pháp ở Thái Cực Cung”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK