Kim sắc quang đấu treo trên đầu cự thú run rẩy theo tiếng gâm. Sắc mặt của nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ trắng nhợt, tựa hồ như chịu một ít thương tổn, chỉ thấy tay nàng điểm về phía kim sắc quang đấu một cái.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Định”
Kim Sắc Quang Đấu toả sáng rực rỡ, nhanh chóng trùm lấy cự thú, lần này không phải chỉ là kim vân mà là kim quang khắp chốn toả ra khí thế bao trùm thiên hạ.
Cự thú dường như cũng chẳng có thủ đoạn đặc biệt gì, ngoại trừ thân thể khổng lồ, pháp lực thâm hậu ra thì chỉ có tiếng gào lớn và hồng ảnh khi trước mà thôi...
Nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ tuy có pháp lực kém xa như dưới sự trợ giúp của tiên thiên pháp bảo lại có thể đánh rất lâu với cự thú, thậm chí bây giờ dường như còn chiếm được thượng phong.
Cự thú liên tục rống lớn, nhưng thanh âm khi rơi vào tai Nam Lạc đã nhỏ đi nhiều, có lẽ vì bị kim quang bao phủ mà tiếng hô của nó lại yếu tới mức như vậy...
“Chẳng lẽ cự thú sẽ chết trong màn hào quang kia sao?” Tâm niệm mới hiện lên thì liền thấy trong miệng cự thú loé lên một đạo hồng ảnh.
Lần này Nam Lạc thấy rất rõ ràng, đó là lưỡi của cự thú. Màn hào quang kia tựa như có tác dụng định thân, vốn là nhanh như chớp ngay cả thiên thị nhãn của Nam Lạc cũng không thấy nổi thế mà bây giờ lại vô cùng thong thả.
Chậm thì chậm nhưng lưỡi của cự thú vẫn cứ chạm vào kim sắc quang đấu, như khẽ hôn vậy... Chỉ thế thôi nhưng đột nhiên kim quang tối sầm lại, quang vận tựa như đột nhiên tiêu tán, bản thể của pháp bảo dần hiện trong kim quang.
Gào...
Cự thú lại gào, cự trảo tựa thiểm điện chụp vào pháp bảo hình cái đấu trên không trung. Cự trảo nhìn thì chậm rãi nhưng nháy mắt đã xuất hiện bên trên kim đấu linh bảo.
Cự trảo che khuất bầu trời, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, dường như sắp sửa đập nát quang đấu.
Trong lòng Nam Lạc hoảng sợ, nhìn uy thế của cự thú, hắn có thể khẳng định vừa rồi cự thú giấu diếm thực lực... Bỗng dưng trong đầu Nam Lạc xuất hiện một ý nghĩ: “Cự thú muốn cướp đoạt Tiên Thiên Linh Bảo”
Không nghĩ tới nhìn thì ngốc nghếch, làm việc thì lỗ mãng bá đạo mà lại có tâm tính xảo trá như vậy. Hẳn là từ khi nó đánh lén không thành đã sinh ra lòng cướp đoạt linh bảo. Khi đó nếu nó bộc lộ pháp lực thần thông thì chỉ sợ những người kia lập tức bỏ chạy, cơ hội sẽ trôi đi mất.
Mắt thấy Kim Đấu Linh Bảo sắp bị bắt mất thì trên bầu trời bỗng xuất hiện một cái kéo lớn, kéo màu tím xanh, đan vào một chỗ.
Toàn thân kéo phát ra ánh sáng màu tím xanh, điện quang lập loè. Trong hư không phát ra những tiếng kêu hưng phấn. Hào quang màu tím xanh loé lên trên đầu cự thú, tựa như tia chớp đâm xuống. Thế như chẻ tre, sắc bén vô bì, phảng phất giữa thiên địa không có gì ngăn nổi một kích này.
Cây kéo nhằm đầu cự thú mà cắt, giống như miệng một con Giao Long khổng lồ vậy
Hắc phiến trên người cự thú luân chuyển ô quang, căn bản cũng chẳng coi chiếc kéo tựa Giao Long này ra gì... Cự trảo che trời nhìn thì thong thả, lại có tốc độ cực nhanh, phảng phất như xuyên thấu không gian. Kim Đấu vừa mới va chạm với lưỡi đỏ, kim quang vốn đã tán loạn, nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ chẳng kịp thôi động pháp lực lần nữa thì kim sắc quang đấu đã bị cự trảo chộp lấy.
Cùng lúc này, cây kéo tím xanh tựa như dường như có thể cắt cả thiên địa đã kẹp vào cổ của cự thú.
“Thương...” Một tiếng vang chói tai của kim loại va vào nhau vang lên bên tai Nam Lạc... Một vòng lửa toé ra nơi cổ và kéo va chạm.
Cự thú ngửa mặt lên trời gào thét, tuy có vẻ như nó không bị thương nhưng lại vô cùng đau nhức. Quang đấu trong cự trảo toả ra kim quang mãnh liệt, cố gắng giãy giụa.
Đúng lúc này, Bạch Y Nam Tử hét lớn một tiếng, tay niết pháp quyết, ngón tay chỉ xuống, một đạo thiên lôi màu tím giáng từ đám mây xuống. Đồng thời nữ tử áo trắng hé cặp môi đỏ mọng, một đạo bạch quang xuất hiện trên trời, hoá thành một thanh bảo kiếm hàn quang lập loè, hợp với đạo lôi quang, đâm thẳng xuống, mục tiêu là đôi mắt cự thú.
Cự thú nhắm hai mắt, bảo kiếm đâm vào trên mí mắt nó vang lên một tiếng vang chát chúa, ánh lửa lại loé lên.
Thiên lôi màu tím vô thanh vô thức bổ lên người cự thú, như tuyết vào nước làm toàn thân nó lóng lánh điện hoa màu bạc.
Hắc Lân phiến bao bọc cự thú, không sợ bất cứ loại công kích nào, nhưng dường như lại không có lực phòng ngự trước thiên lôi... Chỉ thấy toàn thân nó lóng lánh ánh lửa điện, một tiếng gầm phẫn nộ đau đớn phát ra. Đúng lúc này kim sắc quang đấu đột nhiên phát ra kim quang mãnh liệt.
Hào quang làm Nam Lạc đang đứng cách đó hơn mười dặm cũng có cảm giác chướng mắt, không khỏi nhắm đôi mắt lại, khi mở ra lần nữa thì thấy trên tay nữ tử đạo bào vàng đỏ có thêm một đồ vật hình tròn màu hoàng kim. Nam Lạc đoán đó là thứ mà lúc nãy suýt nữa đã bị cự thú đoạt đi. Chỉ là lúc này quang hoa ảm đạm, đã không còn khí thế kinh thiên động địa, nuốt trọn vạn vật nữa rồi...
“Đi” Nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ lạnh nhạt nói. Vừa dứt lời một đám mây xuất hiện bao phủ bốn người, một kiếm, một kéo cũng hoá thành hai đạo quang mang chui vào trong đám mây.
Cự thú tựa hồ vô cùng phẫn nộ, hét lớn một tiếng, cự trảo lại đánh ra, cơ hồ là ngay khi kiếm, kéo vào mây là lao tới.
Hô, gió từ cự trảo làm cây cối tan tác.
Trên bầu trời phong nổi vân tan, cự chưởng bất kể khoảng cách xa xôi, đâm vào đám mây sau đó xuyên qua, vỗ vào đỉnh núi, đập tan cây cối trên đỉnh.
Nam Lạc cách đó mười dặm tựa như cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của ngọn núi, trong lòng thầm nghĩ: “Giờ không đi thì còn chờ lúc nào”
Vừa sải bước, thì người đã tan theo gió. Chỉ còn lại một con cự thú trên đỉnh núi, quơ quào cự trảo, đập núi lắc lư.
Cự thú tựa như vô cùng phẫn nộ vì bốn người kia có thể đào tẩu trong tay nó, cũng khó trách, nó là vương giả trong núi này. Đã sớm đạt tới cấp bậc yêu vương, bốn người kia còn chưa nhập tiên đạo nhưng lại dựa vào tiên thiên pháp bảo đánh với nó vài hiệp. Hơn nữa ngay cả khi nó cố tình tính toán lại vẫn không thể cướp được kim sắc quang đấu, điều này khiến nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Nam Lạc vốn không muốn đi Ngọc Hư Cung mà chỉ mong ngày ngày ở trước cửa cung Thái Cực tu luyện đạo pháp, tĩnh tụng Hoàng Đình kinh, nhưng khi Thông Huyền Thiên Sư mở miệng bảo hắn đi, thì hắn cũng không dám làm trái.
Trong lòng thầm nghĩ Thông Huyền Thiên Sư đạo hạnh thông thiên, còn có thứ nào đáng được gọi là cơ duyên đây. Chẳng lẽ ta thực sự được đạo hữu của ông thu làm môn hạ của Ngọc Hư Cung ư. Đường đi giống như lúc trước, tránh thật xa khỏi rắc rối. Có khi Nam Lạc cũng cảm thán mình tới tận lúc nào có thể đạp núi như đạp đất bằng, gặp thuỷ như lướt trên nền đất, không có gì phải cố kỵ cả.