• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Côn Luân Sơn không phải là một ngọn núi mà liên miên vạn dăm, lớn nhỏ mấy nghìn ngọn

Trong núi chỉ có người nhất tâm cầu đạo, truy cầu trường sinh, bất nhiễm với những tranh đấu hỗn loạn trong hồng trần. Thế cho nên rất nhiều người chỉ biết cái tên Côn Luân Sơn mà chẳng hiểu rõ về nó.

Nam Lạc sau khi tỉnh lại một lúc rồi mới hay mình vẫn còn sống. Nhìn trần phòng thiết kế đơn giản, hắn liền hiểu đây không phải là Khổng Tước Điện.

Khổng Tước Điện huy hoàng rực rỡ, là một phần của Bất Tử Cung, khí thôn thiên địa, bao quát chúng sinh, khiến cho Nam Lạc ở đó có cảm giác áp lực như núi. Mà bây giờ dù mới chỉ tỉnh lại, mắt cũng chỉ thấy mỗi căn phòng này thôi nhưng hắn đã cảm giác vô cùng thoải mái, tuy là nơi lạ lẫm nhưng tâm linh lại buông lỏng, mỗi lần hô hấp đều giống như có một dòng suối mắt chảy trong lòng...

Nam Lạc nhắm mắt trong chốc lát sau đó lại mở mắt ra, biết thương thế của mình đã tốt rồi cũng cảm nhận được thân thể dường như là bọt biển hút no nước, bị một loại linh khí bao bọc nhưng hắn vẫn không thể nào sử dụng được nửa phần.

Đối với việc này, Nam Lạc có một chút lo lắng nhưng cảm giác vui sướng vì sống sót lại che giấu đi tất cả, hơn nữa trong lòng hắn cũng nghĩ tới việc, đã có người cứu mình thì cũng có biện pháp để mình tu luyện lại, có lẽ còn có pháp quyết rất tốt nữa.

Tĩnh tâm lại Nam Lạc liền nghe thấy ở gian phòng khác tựa như có tiếng nói chuyện, nhưng vì cách vách, có lẽ khoảng một bức tường cho nên không thể nghe rõ ràng được... Ngưng thần lắng nghe thì thấy thanh âm non nớt, dường như khoảng bảy tám tuổi đến mười một mười hai tuổi. Cẩn thận nghe lại thì dường như thanh âm này cũng không phải nói chuyện mà là đọc sách, biết đều này, lòng Nam Lạc lại càng trở nên bình thản, tâm thần hoà cùng một chỗ với những tiếng đọc sách này. Nam Lạc chỉ cảm thấy mình bay bổng, đôi mắt chầm chậm nhắm lại, cả người lại lâm vào trong giấc ngủ.

Tỉnh thức mấy lần, mỗi lần đều cùng một quãng thời gian, mỗi lần đều nghe được tiếng đọc sách khiến cho Nam Lạc có một cảm giác mộng ảo, cho rằng mình chỉ thiếp đi trong chốc lát, thế nhưng hắn lại cảm thấy thân thể của mình ngày cảng tốt lên.

Khi Nam Lạc tỉnh lại một lần nữa thì thấy đầu giường có hai tiểu đồng áo xanh, trên đầu có sừng, mặt mũi non choẹt, đôi mắt chớp chớp vẻ tò mò...

“Ta là Kim Giác, hắn là sư đệ ta Ngân Giác”

Nam Lạc nhìn hai cái sừng trên đầu hai đồng tử trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình lại ở trong một ổ yêu quái khác?”

“Chính là ngươi làm hại hai chúng ta phải đọc “đan đạo” một tháng” Ngân Giác đồng tử nói, ngữ khí tuy có chút oán giận nhưng trong mắt của nó Nam Lạc không cảm thấy có chút hận ý nào, ngược lại còn mang vẻ Thanh Linh thuần khiết.

“Kim Giác, Ngân Giác nhanh đến đan phòng trông coi bếp lò”

Không đợi Nam Lạc suy nghĩ tìm cách để nói chuyện với hai đồng tử có tướng mạo không giống nhân loại này thì trong hư không liền đột nhiên truyền tới một thanh âm vừa hiền lành lại vừa uy nghiêm... Đôi đồng tử đứng sóng vai trước giường Nam Lạc vừa nghe thấy thanh âm này lập tức chạy ra ngoài cửa.

“Lại phải luyện đan...” Ngoài cửa truyền tới thanh âm khẽ khàng bất đắc dĩ không biết là của Kim Giác hay Ngân Giác

Nằm ở trên giường Nam Lạc không khỏi bật cười tựa như nhìn thấy hình ảnh khi bé của mình vậy

Sau đó hai đồng tử không còn xuất hiện nữa, nhưng thi thoảng Nam Lạc vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng của một lão già, nghe những lời mắng này Nam Lạc cũng có thể đoán được nhất định hai tên nhóc lười biếng hoặc không tập trung.

Nam Lạc không biết đã nằm ở đây bao lâu, cách lúc bị Kim Bằng thái tử đả thương bao lâu...

Vốn thời gian thanh tỉnh của hắn cũng chẳng được bao lâu, rất nhanh lại đã mơ hồ ngủ mất, dần dà, hắn tỉnh lại càng lúc càng dài, rốt cuộc một ngày hắn phát hiện ra khi tỉnh lại thân thể đã có thể cử động, đến lúc này hắn mới biết mình đã khỏi hẳn.

Xuống giường đi ra ngoài cửa. Mới rời cửa phòng liền cảm thấy một luồng khí lạnh bao phủ, đập vào mắt là một vùng tuyết trắng, đã tới mùa đông, hơn nữa còn có tuyết rơi.

Trong phòng không có cảm giác lạnh giá nhưng bên ngoài tuyết đã lại rơi. Nam Lạc quay đầu nhìn lại. Trong tai hắn đột nhiên truyền tới tiếng cười hì hì. Hắn biết đó là hai tên nhóc Kim Giác và Ngân Giác.

Về việc hai tên nhóc này không có trở lại trước giường khiến Nam Lạc có chút thất vọng thế nhưng bây giờ đã tốt rồi, trong lòng cao hứng vội bước nhanh tới...

Lần theo tiếng nói đi tới trước một cánh cổng lớn. Chỉ thấy trước mặt là một khoảng sân rộng, tuyết trắng như bông, phủ kín mặt đất. Kim Giác, Ngân Giác đang cầm một cái chổi lớn quét tuyết trên mặt đất.

Bên trái có một sơn đạo lát đá xanh uốn lượn trong núi. Ngoài trừ con đường đó không còn con đường nào khác, trong tầm mắt chỉ có một màu trắng toát, núi non trập trùng bị tuyết trắng bao phủ. Thế nhưng Nam Lạc lại có thể nhìn thấy có rất nhiều nơi được tường vân bao phủ, không bị tuyết đóng băng.

“Hai vị tiên đồng” Nam Lạc đứng ở cửa ra vào gọi, trên người hắn mặc một bộ quần áo không phải dành cho mùa đông thế nhưng hắn vẫn không có cảm giác khó chịu vì lạnh giá.

Kim Giác và Ngân Giác đồng tử đều mặc một bộ áo xanh, không có bất cứ đồ án hoặc hoa văn nào

“Ồ, ngươi đã khoẻ rồi” Hai đồng tử nghe tiếng gọi, xoay người lại, Ngân Giác dừng tay lại nói với Nam Lạc. Chỉ là bọn chúng không tiến lại gần.

“Lão gia nói hôm nay hắn sẽ khỏi thì nhất định sẽ khỏi, có gì kỳ quái đâu” Kim Giác cũng dừng quét nói

Nam Lạc nghe bọn chúng nói tới lão gia liền đoán là người đã cứu mình.

“Hai vị tiên đồng, lão gia các ngươi ở đâu, ta muốn đáp tạ ơn cứu mạng” Nam Lạc đứng lên còn cao hơn bọn chúng nhiều, tuổi trông còn có vẻ lớn hơn chúng thế nhưng tuổi thực thì chưa chắc, bất quá Nam Lạc vẫn thực hiện đầy đủ lễ nghĩa, trong Khổng Tước điện tuy chưa tiếp xúc với người nào nhưng là lúc trước đã có chuyên gia tới Khổng Tước điện tới dạy hắn...

Vốn những thứ nọ đều phải học khi được Bất Tử Cung tuyển, thế nhưng Nam Lạc bị Khổng Tuyên đích thân dẫn về, đốt cháy giai đoạn, tuy không ai dám nói gì nhưng lễ tiết thì vẫn phải bắt Nam Lạc học xong trong vòng 10 ngày.

“Ngươi không cần đi, lão gia đang luyện đan, không cho người khác quấy rầy” Kim Giác đồng tử vừa quét tuyết trên mặt đất, vừa nói.

Nam Lạc liền vội hỏi: “Thế khi nào lão gia các ngươi mới có thể luyện xong đan”

“Điều này, lão gia nói ba tháng sau đan thành... Ta nhớ thế nhưng không phải quá rõ ràng” Kim Giác đồng tử dựng chổi, híp mắt nhìn thiên không, tựa hồ bị vấn đề của Nam Lạc làm khó, nghĩ một lúc mới cho ra đáp án này.

Ngân Giác đứng một bên, ngay khi Kim Giác dứt lời liền nói tiếp: “Nói bậy, lão gia nói rõ ràng là ba năm sau đan thành, còn bắt chúng ta làm việc cho tốt, không thể lười biếng”

“A, hình như là thế. À mà không phải, là ba tháng” Kim Giác sờ lên chiếc sừng màu vàng nghiêng đầu suy tư đáp.

Nam Lạc đứng một bên nhìn không biết nên nói gì, nên nhất thời cũng không xía miệng vào được. Chỉ đành nói ra: “Thế à, ta ở chỗ này chờ, bất kể ba năm hay ba tháng... Ta tới giúp hai vị tiên đồng quét tuyết! Các ngươi tạm nghỉ một lát đi” Vừa nói vừa đi tới cạnh họ thuận tay nắm lấy chổi trong tay Ngân Giác.

“Ngươi muốn hại ta sao” Ngân Giác rất không tình nguyện, vội lùi về sau một bước, dùng sức kéo một cái, giật cái chổi khỏi tay Nam Lạc.

Trong lòng Nam Lạc kinh ngạc, khí lực của nó vì sao lại lớn như vậy. Quả nó không phải là người mà.

“Lần trước ngươi hại chúng ta đọc “đan đạo” một tháng. Sau lại hại chúng ta trông lò hai tháng” đôi mắt Ngân Giác sáng ngời, dù là nói Nam Lạc hại chúng nhưng không có chút phẫn hận nào mà là một loại thuần khiết của trẻ con. Chiếc sừng màu bạc không khiến nó có chút dữ tợn nào, ngược lại càng thêm đáng yêu.

Nam Lạc trong lòng không hiểu, lại cũng không biết nên nói gì, bởi vì hắn vừa tỉnh dậy là nghe thấy tiếng chúng đọc sách sau lại nghe thấy lão gia của chúng gọi đi đan phòng. Chỉ là hắn không rõ mình có liên quan gì

“Ngươi giúp chúng ta quét rác thì lão gia sẽ bảo chúng ta lười biếng” Kim Giác đứng một bên giải thích.

“Không phải các ngươi nói lão gia đang luyện đan sao? Làm sao biết được?”

Còn chưa chờ Kim Giác mở miệng, Ngân Giác đã đáp trước: “Lão gia chúng ta thần thông quảng đại là người lợi hại nhất trong Côn Luân Sơn” trên mặt xuất hiện thần sắc kiêu ngạo

Nam Lạc mỉm cười, trong lòng nghĩ tới muội muội, trước mặt người khác, khi nói tới mình nàng cũng có vẻ mặt như vậy cũng luôn nói: “Ca ca ta là Nam Lạc là tế tư tương lai của tộc, là người lợi hại nhất”

Nam Lạc tìm xem còn có chổi không thì không thấy đành phải đứng cạnh chúng hàn huyên. Biết mình được Khổng Tuyên dẫn tới, nhưng không biết hồng y nữ tử đi cùng là ai.

Theo lời của Kim Giác và Ngân Giác thì hồng y nữ tử kia rất nóng tính, còn ở trong quan thi pháp, bị lão gia Thông Huyền Thiên Sư của bọn hắn dễ dàng phá vỡ.

Đương nhiên những điều này là do nghe từ miệng họ, việc hạ thấp hồng y nữ tử đề cao lão gia của mình Nam Lạc cũng cảm nhận được nhưng là khi Nam Lạc biết ba ngày sau Khổng Tuyên Thái Tử sẽ tới đón mình rời đi thì nhất thời lại có chút khó tiếp nhận

Mình còn chưa học được đạo pháp, tại sao lại phải rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK