• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đám yêu vân sát khí từ trên trời hạ xuống núi, một nữ tử diêm dúa lẳng lơ xuất hiện.

Trên người nàng quấn một lớp lụa mỏng, đường cong lả lướt, sóng mắt lưu chuyển, tựa hồ mặt hồ dập dềnh sóng. Tuy chưa lộ ra da thịt nhưng lại có một loại mị hoặc khác thường.

Nàng hạ xuống rừng liền lập tức ẩn độn, ngay sau đó một đạo ô quang theo sát nàng hạ xuống.

Người tới thân hình ngũ đoản, con mắt nho nhỏ quay tròn, phảng phắt như nghĩ tới chủ ý xấu xa gì đó. Con mắt y vừa chuyển nhìn xung quanh một lượt rồi đột nhiên cười hắc hắc nói: “Thanh La nương nương, trốn làm gì, Vạn Lượng ta luôn giữ một tấm chân tình với nàng”

Lời y vừa dứt thì một đạo yên vụ màu hồng phấn kéo tới, yên vụ lướt nhanh chớp mắt đã tới trước Vạn Lượng, Vạn Lượng tựa như sớm biết sẽ có cảnh này, thân thể khom một cái, lập tức chui vào trong đất, còn đám yên vụ màu hồng phấn kia không công mà phản, rụt trở lại hoá thành một chiếc khăn màu hồng.

“Vạn Lượng, ngươi không đuổi theo nhân loại kia đi, theo ta làm gì, ngươi không phải rất cần thanh kiếm kia sao?” Nữ tử lẳng lơ tên Thanh La nương nương, chậm rãi đi ra từ sau một gốc cây lớn vỏ xanh.

Nam tử có thân hình ngũ đoản tên Vạn Lượng hiện thân cười hì hì, con mắt y liếc khắp người Thanh La.

“Hắc hắc... Người khác không biết nhưng ta lại biết Thanh La nương nương có một loại năng lực là xét khí tức vạn vật, chỉ cần người kia còn sống thì sẽ không thể trốn nổi mũi của ngươi”

Nữ tử tên Thanh La không phủ nhận, sóng mắt lưu chuyển, thân thể khẽ di chuyển một vòng quanh Vạn Lượng nói: “Ngươi xác định rằng chỉ cần theo ta là có thể lấy được Tiên Thiên Linh Bảo kia sao?”

“Hắc hắc... Một nhân loại trọng thương còn có gì đáng sợ, chỉ cần có thể đuổi kịp trước người khác thì ta sẽ có được kiếm của hắn, đến lúc đó Yêu Nguyệt có thể chiếu khắp thiên địa kia thuộc về ngươi” Vạn Lượng tự tin nói

Thanh La nương nương cười to nói: “Ngươi tự tin như vậy sao, người nọ là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân, có thể toàn thân thoát khỏi hai vị đỉnh cấp đại vu, bản lĩnh của ngươi ta còn không biết sao?”

“Hắc hắc, bản lĩnh của ta, muốn giết Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân bị thương đó là có thừa”

Ánh mắt tựa như khôn khéo của y lúc này đầy xem thường, cho dù là Nam Lạc lộ ra thực lực bất phàm thì trong lòng y cũng đã bị giảm xuống khá nhiều.

Không chỉ y nghĩ vậy, phần đông yêu tu cũng nghĩ thế.

“Chúng ta không cần phải lùi lại, ta đã ngửi thấy, hắn đã ở nơi này” Thanh La nương nương vừa cười vừa nói

Thân hình ngũ đoản của của Vạn Lượng bỗng dưng chấn động, có chút cứng ngắn cười nói: “Thanh La nương nương, đừng có giỡn”

Đột nhiên lúc đó y phát hiện ra mình không muốn tin chuyện này, trong lòng có chút chột dạ

Sắc mặt Thanh La nương nương cứng ngắc, Vạn Lượng bỗng xoay người lại, chỉ thấy phía sau mình không biết từ lúc nào đã có thêm một người

Một bộ thanh y, dưới ánh sao có vẻ thần bí và lãnh tĩnh.

“Nguyên lai ngươi thực sự ở đây, xem ra là phúc duy của Vạn Lượng ta rồi, kiếm kia là của ta” Vạn Lượng tuy có sợ, thanh âm có run rẩy nhưng nhãn thần vô cùng hưng phấn nhìn trường kiếm vỏ xanh của Nam Lạc.

Nói rồi tựa hồ như không chờ được nữa thò tay vào trong lòng, một thanh ngân sắc trường kiếm xuất hiện trong tay, chỉ là kiếm quang hỗn tạp, thiếu một phần thu thuỷ, một loại thần vận, thêm một chút khô héo, một phần hôi bại.

Kiếm vừa vào tay, thân hình loé lên, lao về phía Nam Lạc, thì ra cũng có chút lĩnh hội về kiếm thuật, thảo nào lại động tâm với Thanh Nhan kiếm

Sát khí, Yêu khí nhất thời dâng lên.

Một đạo kiếm quang loé lên rồi biến mất, một tiếng kiếm ngân vang trong không trung.

Sát khí, yêu khí kia tan biến

Vạn Lượng mới rồi hãy còn rất nóng lòng cướp Thanh Nhan đã nằm trên mặt đất, biến thành một con chồn lớn. Thanh kiếm kia cũng giống như thân thể y, chia thành hai đoạn.

Con mắt của Thanh La nương nương kinh ngạc, đạo kiếm quang kia lướt qua không trung khiến nàng có cảm giác như một chậu nước đá rót lên đỉnh đầu mình, tham niệm với tiên thiên linh bảo nhất thời tiêu tán.

Trong mắt nàng, lúc này Nam Lạc vô cùng lãnh liệt, nhãn thần như kiếm, băng lãnh và sắc bén.

“Ta không rõ, lẽ nào các ngươi vì một kiện tiên thiên linh vật mà ngay cả mạng cũng không cần sao? Còn cho là Nam Lạc ta đã trọng thương, chỉ cần các ngươi khom lưng là sẽ nhặt được hoặc là Nam Lạc ta chẳng hề ở trong mắt các ngươi, buồn cười, ngay cả loại nhân vật như thế này cũng muốn khi dễ ta...”

Nam Lạc phảng phất thì thào tự nói nhìn con chồn đã thành hai đoạn nằm trên mặt đất thế nhưng lại khiến Thanh La nương nương có cảm giác như gió lạnh đâm thẳng vào trong lòng.

Thanh La nương nương cứ như vậy nhìn Nam Lạc thân thể được bọc trong lụa mỏng khẽ run lên.

“Ta, ta không hề có ý muốn đuổi theo ngươi, ta chỉ muốn đi nhìn mà thôi...” Thanh La kinh sợ nói, pháp lực của Vạn Lượng nàng biết, không thua kém mình thế nhưng trước mặt người này lại chẳng có một chút phảng kháng nào.

Cứ như vậy mà cả người lẫn pháp bảo bị chém thành hai nửa.

Đột nhiên nàng phát hiện Nam Lạc động, trong lòng căng thẳng, không nghĩ ngợi nhiều tế chiếc khăn cẩm màu phấn hồng lên, hoá thành một lớp sương hồng bao phủ mình.

Đây chỉ là phản ứng trong vô thức, trong lòng nàng hiểu mình không thể ngăn cản được kiếm của hắn. Thế nhưng rất lâu sau cũng không có phản ứng gì, mở mắt, rỗng tuếch, gió núi lướt qua mang theo mùi tanh hôi tràn vào mũi, thân ảnh của Nam Lạc đã sớm tiêu thất.

Cái mũi tinh xảo của nàng khẽ nhìu, cả một chút khí tức trên người Nam Lạc cũng không thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc chẳng lẽ vừa rồi hắn cố ý dẫn chúng ta tới đây, hay là nghe được chúng ta nói chuyện nên đã sử dụng biện pháp ẩn dấu khí tức.

Nói cho cùng thì thiên phú của nàng cũng không khoa trương như Vạn Lượng nói, nàng cũng chỉ có thể ngửi được khí tức của người khác một cách đại khái mà thôi, nếu như người đó sử dụng thủ đoạn đặc biệt che giấu thì nàng bất lực.

Bí thuật này trong thiên địa cũng không ít cho nên cũng có rất nhiếu pháp thuật khắc chế nó.

Nàng không dám có chút tưởng tượng nào nữa, lần này may mắn nhặt được một mạng, vội độn về phía động thủ của mình, quyết định rằng từ nay về sau sẽ không bất cẩn xuất sơn nữa. Nàng không biết quyết định của mình đã giúp nàng tránh thoát rất nhiều hạo kiếp trong thiên địa, thậm chí trăm nghìn năm sau rất nhiều đại thần thông giả đã tử thương không còn, nàng vẫn còn sống thậm chí còn là một vị yêu thánh, chỉ là một bộ thanh y một đạo kiếm quang vĩnh viễn không bao giờ tiêu thất trong ký ức của nàng.

Thiên địa vô tận sinh ra hàng vạn hàng nghìn sinh linh, mỗi một ngọn núi đều có một vị đại vương, những đại vương này thực lực có cao có thấp, bình thường những đại vương ở nơi có nhiều linh khí sẽ cao hơn với những núi ít vài trù.

Tử Mục đại vương cũng coi là đỉnh cấp yêu vương trong vùng này, gã cũng rất yêu thích kiếm và Yêu Nguyệt kính của Nam Lạc. Nhưng gã không phải là cái loại như Phong Thánh Yêu Vương tuyên bố nhất định phải lấy được Yêu Nguyệt kính một cách đường đường chính chính. Gã thầm nghĩ chịu khó lặng lẽ tìm được linh bảo, trong bóng tối không biết có bao nhiêu người truy đuổi, có thể cười tới cùng mới là vương đạo.

Bỗng nhiên gã cảm giác được pháp lực ba động, thân hình khẽ động, lập tức trốn vào trong bóng tối.

Tử Mục đại vương xuất hiện lần nữa thì đã ở trong một sơn cốc, phía trước là một vùng u ám dưới những gốc đại thụ che trời, thế nhưng không thể nào che nổi con mắt của gã.

“Đó là Phong Thánh Yêu Vương” Tử Mục đại vương kinh hãi, chỉ thấy dưới con đường vắng vẻ trong rừng loé kiếm quang, người bên cạnh Phong Thánh Đại Vương lần lượt kêu la thảm thiết dưới ánh kiếm.

“Nam Lạc, ta đã đầu nhập thiên đình, ngươi dám giết ta” Trong kiếm quang, Phong Thanh Yêu Vương kêu lên sợ hãi.

“Giết ngươi thì sao” Một thanh âm băng lãnh tràn đầy sát ý nương theo một sợi kiếm quang như chỉ bạc xẹt trong hư không.

“A...”

Phong Thánh Yêu Vương hoá thành một cơn cuồng phong có ý bỏ chạy, y được xưng là Phong Thánh bởi phong độn thuật của y có chỗ độc đáo nhưng kiếm quang loé lên một cái, cuồng phong tan biến, một thân thú rơi từ trong không trung xuống đất.

Tử Mục Đại Vương kinh hãi, Phong Thánh Đại Vương tuy không có giao tình với gã nhưng đều là yêu vương của khu vực này, đều hiểu được thực lực của đối phương thế nhưng không hề có nổi chút hoàn thủ nào.

“Hắn lợi hại tới mức đó sao...” Tử Mục đại vương có cảm giác khó tin, cho tới lúc này gã mới nhớ ra đó là kẻ đã tranh phong với đỉnh cấp đại vu.

Kiếm khí kia là Tiên Thiên Linh Vật, hắn cũng đã nhập kiếm đạo.Tử Mục Đại Vương quá khiếp đảm, lập tức muốn rời đi, lúc này gã không cảm giác được trên người Nam Lạc có thương thế gì.

Tựu ngay lúc gã định rời đi thì bộ thanh y tĩnh lặng đứng trong đám thi thể và máu tươi kia đột nhiên tiêu thất.

Trong lòng gã hoảng hốt, một đạo kiếm quang băng lãnh sáng như ngọc xuất hiện trong đôi mắt màu tím của gã.

Kiếm quang mới hiện thì đã có một luồng sát ý tuyệt diệt tràn vào trong lòng khiến ý thức của gã đông cứng lại, trong giây lát đó gã không còn chút phản ứng nào.

Trong tai mà dường như lại trong linh hồn truyền vào tiếm kiếm ngâm, dịu dàng như tình nhân, cùng lúc đó ý thức gã chìm vào trong bóng tối.

Kiếm quang biến mất, sát ý tiêu tan.

Nam Lạc hiện thân, tĩnh lặng trầm ngâm, trên người không chút sát khí. Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong bào bị bắn thủng một lỗ nhỏ trên vai phất phơ trong gió núi, không dính chút bụi bậm hay tiên huyết nào.

Nhìn lướt qua nam tử bị chém thành hai đoạn một cách lạnh nhạt, trong ánh mắt không chút ba động nào. Trên bầu trời, ánh sao rải xuống, rơi vào người hắn, chiếu lên khuôn mặt tựa băng sương.

Cho tới bây giờ hắn cũng không phải là kẻ mềm yếu, chỉ là không cần chọc tới hắn thì cũng sẽ không nổi giận thôi.

Gió núi phe phẩy, tinh quang lại bị lá cây ngăn trở, một lúc sau tinh quang chiếu lại thì nơi đó chỉ còn đầy thi thể.

Đột nhiên thi thể của Tử Mục Đại Vương giật giật, sau đó hai nửa thi thể chậm rãi dung hợp lại.

Một lúc sau thi thể vốn đứt thành hai đoạn đột nhiên ngồi dậy.

Trong mắt ngạc nhiên không thôi, gã cuối cùng đã biết rõ vì sao mà rất nhiều người pháp lực không kém bao xa cũng không có chút kháng cự nào. Thứ nhất kiếm khí kia là Tiên Thiên Kiếm Khí, uy lực lớn vô cùng, không có pháp bảo nào cản nổi một chém, trọng yếu hơn là sát ý thấm tâm kia, sát ý trong nháy mắt có thể khiến người ta mất đi phản kháng mới là chỗ đáng sợ.

Gã vốn là một con Tử Mục Trùng đắc đạo, trời sinh có năng lực tái sinh lại chân tay, đắc đạo rồi còn có thể tái hợp cơ thể, chỉ là lần này thiếu chút nữa thần hồn câu diệt, Tử Mục đại vương khẳng định nếu gã không ngẫu nhiên ngộ được một chút thần hồn chi đạo thì lúc này đã chết đến không thể chết hơn được.

Đứng dậy có chút gian nan, vừa muốn trở về thì đột nhiên lại quay lại. Đi tới gần những thi thể bị chém chết kia mới phát hiện ra không có kẻ nào không phải là một đao lưỡng đoạn.

Những người này đa số là thủ hạ của Phong Thánh Đại Vương, gã cúi đầu nhìn thật kỹ quả nhiên giống như đã sở liệu có rất nhiều người thậm chí không thể tế pháp bảo. Mừng rỡ nhặt những pháp bảo này lên, không rõ vì sao mà Nam Lạc lại không nhìn thấy những pháp bảo này.

Tựa hồ có chút không hiểu vì sao Nam Lạc không nhặt những pháp bảo này, lại đi tới gần Phong Thanh Đại Vương, nhưng gã cảm thấy vô cùng thất vọng, Hô Phong phiến đã vỡ thành mảnh vụn.

Đột nhiên một cây đại thụ lay động, Tử Mục Đại Vương cả kinh, quay đầu nhìn nhưng không có gì, lập tức nhấc chân bỏ chạy, giờ khắc này gã không hề có chút sơn yêu đại vương khí độ, dũng khí đã biến mất cùng với một kiếm của Nam Lạc.

Dao Cơ, Dương Thiên Hữu, Hi Vũ ba người cũng đuổi theo, đuổi tới một ngọn núi lớn cách vài trăm dặm thì ngừng lại, không chỉ là bọn hắn mà hầu hết người truy đuổi đều ngừng lại, từng đạo thanh âm khó chịu chui vào trong núi lớn.

Núi lớn kia tựa như một quái thú hắc ám vô biên thôn phệ tất cả sinh mệnh tiến vào.

Ba người họ liếc mắt nhìn nhau nhưng không đi vào mà là tìm một ngọn núi tương đối cao bên cạnh đứng lại.

“Thiên Hữu ca, chúng ta cũng tiến vào, vạn nhất hắn gặp nguy hiểm còn có thể trợ giúp hắn chứ” Dao Cơ chỉ vào ngọn núi trước mắt tuy thấp không ít nhưng lại trùng trùng điệp điệp nói

“Ha Ha, Dao Dao, không cần lo lắng, những người muốn đoạt linh bảo kia nhất định sẽ không có được chỗ tốt, chỉ cần hai vị Đại Vu không đuổi theo những người đó còn không có ai thắng nổi hắn, ta tuy tu vi thấp nhưng nhãn lực lại không kém” Dương Thiên Hữu vừa cười vừa nói, có cảm giác nắm giữ đại cục.

Dao Cơ nghe được lời của Dương Thiên Hữu không khỏi cười hì hì, con mắt chớp chớp nhìn, nàng rất thích khí chất này của Dương Thiên Hữu, trầm ổn tự tin.

Chẳng bao lâu đột nhiên trong núi vọt lên một đạo kiếm quang, loé lên rồi vụt tắt.

Nhưng ba người đứng trên núi cao lại nhìn thấy.

Dao Cơ chỉ vào nơi kiếm quang xuất hiện nói: “Đó, đó không phải là kiếm của hắn sao...”

“Không sai, đó là kiếm của hắn, xuất phát từ cái tâm bất đắc dĩ mà vẫn đầy tuyệt sát”

Kiếm ý của Nam Lạc là tâm ý, giờ khắc này lại bị Dương Thiên Hữu hiểu được.

“Bất đắc dĩ và tuyệt sát... Tuyệt sát ta còn hiểu được nhưng mà bất đắc dĩ là vì sao chứ?” Dao Cơ có chút khó lý giải nổi lên tiếng hỏi.

Dương Thiên Hữu nhìn về vùng trời bị bao phủ trong đêm đen đăm chiêu nói: “Có lẽ hắn đã gặp phải rất nhiều điều bất đắc dĩ, người sống trong thiên địa này sẽ gặp phải rất nhiều việc bất đắc dĩ, thứ này không liên quan tới tu vi cao thấp”

Dao Cơ nhìn Dương Thiên Hữu, trong mắt hiện lên một chút si mê, không khỏi đến gần quan thiết hỏi: “Thiên Hữu ca, ngươi cũng có rất nhiều việc bất đắc dĩ sao?”

“Ha ha, đừng nên nghĩ nhiều như thế, Thiên Hữu ca không phải là thánh nhân, không có nhiều bất đắc dĩ như vậy” Dương Thiên Hữu cười nói

Dao Cơ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn là người như thế nào, vì sao đã có nhiều bất đắc dĩ mà lại còn có tu vi cao như vậy”

“Hắn ư? Hắn là người giống với chúng ta” Dương Thiên Hữu nhàn nhạt nói

“Không, hắn không giống chúng ta” Hi Vũ vốn luôn đứng cô tịch ở đó đột nhiên nói, y chỉ mình rồi nói tiếp: “Hắn nhìn thì lãnh đạm hơn chúng ta, nhưng khi đã chạm tới giới hạn của mình thì càng quyết tuyệt hơn chúng ta, bằng không kiếm của hắn không thể có được tuyệt sát ý như vậy”

Lời Hi Vũ mới hạ xuống thì trong núi xuất hiện một đạo kiếm quang nhưng rất nhanh đã tiêu thất.

Cứ như vậy ba người đứng trên ngọn núi cao kia nhìn ngọn núi đen kịt trước mắt, thỉnh thoảng lại loé ra kiếm mang đầy sát ý, bất tri bất giác đã đứng tới bình minh.

“Có bao nhiêu người bị giết?” Dao Cơ nhìn thiên địa đã có chút yên lặng, kính nể nói

Dương Thiên Hữu lắc đầu nói: “Ta chỉ biết đã có một nghìn kẻ tiến vào nhưng không có được mười kẻ đi ra”

Phương Đông dần hiện lên một hạt trắng bạc.

“Di, các ngươi nhìn, đó không phải hắn sao?” Dao Cơ đột nhiên chỉ vào một ngọn núi xa xa kinh ngạc nói “Hắn đang nhìn gì vậy”

Dưới ánh nắng sớm nhàn nhạt, Nam Lạc đứng lặng trên đỉnh núi, thanh y phiêu động, mái tóc đen dài buộc lại phía sau, thanh kiếm ba thước vỏ xanh không ngừng rung động.

Dương Thiên Hữu nhướng mày, nhìn theo ánh mắt của Nam Lạc, y thấy được hai người.

Vu tộc Đại Vu, Hình Thiên và Hậu Nghệ. Bọn họ đứng ở trên một đỉnh núi cách nơi Nam Lạc đứng khoảng mười ngọn.

“Hắn muốn làm gì?” Dao Cơ cũng thấy được hai người, nghi vấn hỏi: “Lẽ nào, hắn muốn báo thù”

Dương Thiên Hữu lắc đầu nói: “Không biết, bất quá bây giờ nếu hắn báo thù cũng không phải là lựa chọn tốt, hai đại vu, hắn không thể giết được bất cứ ai”

Nam Lạc kỳ thức cũng không hiểu vì sao mình không đi ngay mà lại hiện thân ra, hắn biết rõ cừu oán của mình và họ không thể hoá giải nhưng lại khôgn muốn cùng họ kết tử cừu, tuy nhiên hắn cũng không nguyện ý bị người như vậy truy sát.

Mạng hắn được Chúc Dung cứu, trong nhân loại cũng có không ít bộ tộc có quan hệ với vu tộc.

Nhìn bạch y Hậu Nghệ, nhìn Hình Thiên để trần nửa thân trên.

Mặt trời hiện lên nhưng tâm lại càng lúc càng lạnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK