Dịch giả: quantl
“Tàng Phong, Hắc Nội thị đang tới”
Cách đó không xa một người hầu đang cầm xẻng sắt đang cúi đầu xới đất, thấp giọng nói. Đầu y không hề ngẩng lên, tay cũng không có ngừng, nếu không phải Nam Lạc nghe được thanh âm từ chỗ y truyền tới hơn nữa quanh y lại không có ai thì không dám khẳng định là y vừa nói.
Nam Lạc còn chưa rõ lời của y có ý gì thì Tàng Phong đã quay đầu nhìn lại rồi vội vã quay lại, vẻ mặt đầy kinh hoàng, ngồi xổm xuống, không ngừng dùng xẻng đào đất…
Một mặt xúc đất, mặt khác hạ thấp thanh âm nói vội: “Đi mau đi, Hắc nội thị đến đấy”
Nam Lạc không rời đi, hắn thuận mắt nhìn lại chỉ thấy một người mặc hắc y, eo quấn một sợi tơ vàng đang đi tới bên này. Phía sau gã có hai người, một trong hai người đó cầm một cây roi màu đen.
Người mặc hắc y này hiển nhiên là Hắc Nội Thị trong lời của Tàng Phong. Ánh mắt gã lãnh tĩnh, không có bất cứ một chút cảm tình nào, điều này khiến Nam Lạc thoáng nghĩ tới Ưng Cửu và Ưng Vương Tam Thái Tử của Thương Mãng Nhai, bọn họ cũng thế, cao cao tại thượng, xem thường chúng sinh… Từ ánh mắt gã Nam Lạc có thể khẳng định là kẻ đắc đạo trong yêu tu.
Từ lúc gã tới nơi này những người hầu đều chăm chú làm việc không nói lời nào, tất cả đều cúi xuống, không dám ngẩng lên. Vô cùng yên tĩnh. Hắc Nội Thị chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡng ngực đi về phía của Nam Lạc. Đôi mắt dừng lại trên ngực áo Nam Lạc một chút rồi lại nhìn Tàng Phong đang ngồi chồm hỗm xới đất.
Trong Phượng Hoàng Cung, quần áo là một tiêu chí của thân phận. Trên áo xanh của Nam Lạc có một con Khổng Tước, Hắc Nội Thị hiển nhiên nhận ra Nam Lạc là đồng tử của Khổng Tước Điện, chỉ có đồng tử mới có tư cách mang theo lạc ấn của tam đại điện… Còn những người như Tàng Phong, quần áo cũng màu xanh nhưng không có tiêu chí gì.
Nam Lạc im lặng nhìn.
Hắc Nội Thị không để ý tới hắn, cũng không có ý nói chuyện với hắn. Ánh mắt của y không có một chút tình cảm nào, không nói câu gì, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Tàng Phong nhìn mà thôi. Chỉ là Nam Lạc phát hiện ra trán của Tàng Phong có mồ hôi chảy ra.
Hắc nội thị nhìn trong chốc lát, chậm rãi xoay nửa người, duỗi tay ra về người phía sau… Lòng bàn tay ngửa lên trên, người phía sau lập tức dâng cây roi cho y.
Nam Lạc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ y muốn động thủ đánh người sao
“Chát…”
“A…”
Không chờ Nam Lạc phản ứng, Hắc nội thị đã vung roi đánh vào lưng của Tàng Phong. Tàng Phong kêu thảm ngã bổ nhào xuống đất, miệng trào máu, chân tay giãy giụa, chỉ chốc lát sau đã không động đậy nữa.
Hắc nội thị còn muốn đánh nhưng Nam Lạc đã nổi giận, sát khí chợt hiện, lắc mình một cái chắn trước người Tàng Phong, ánh mắt sâm lãnh nhìn Hắc Nội Thị
“Ngươi dựa vào cái gì mà đánh người” Nam Lạc híp mắt trầm thấp nói.
Hắc Nội Thị vẫn lạnh lùng nhìn, không có chút biểu lộ nào, tựa như đó chỉ là chuyện bình thường. Y không nói gì giống như khinh thường nói chuyện với Nam Lạc nhưng người phía sau y lớn tiếng nói: “Lười biếng, không chuyên tâm làm việc, phải bị phạt, đó là quy tắc của nội cung, cũng là quy định của Cung Chủ, không ai có thể vi phạm”
“Chúng ta chỉ nói chuyện một chốc, cũng gọi là lười biếng sao?” Nam Lạc lạnh lùng nói
Hắc Nội Thị giao roi cho người phía sau, nhìn Nam Lạc nói: “Khổng Tước Điện không quản được việc của nội cung, huống hồ ngươi chỉ là đồng tử của Khổng Tước Điện, chú ý thân phận của mình, đánh cho ta…” Thanh âm của y âm nhu tựa hồ mang theo một chút âm phong, một luồng khí âm lãnh toả ra từ người của y.
“Thương…” Trường kiếm bên hông Nam Lạc rời vỏ, kiếm quang như tuyết trắng vẽ trong hư không một cái, mũi kiếm chỉ về người cầm roi, muốn vượt qua hắn tiếp tục đánh Tàng Phong. Hắn cũng không nói chuyện chỉ chĩa kiếm ra. Sát ý dày đặc từ mũi kiếm xuyên thấu hư không.
“Ngươi biết mình đang làm gì sao, rút kiếm trong nội cung, ha ha, bắt hắn cho ta…” Trong mắt Hắc Nội Thị toả ra sát khí âm trầm. Y vừa ra lệnh hai người đằng sau đã lao tới phía Nam Lạc.
Người cầm roi chỉ run lên một cái lập tức roi bị bao phủ một luồng khí hắc ám. Chi thấy y ném cây roi đen lên không, cây roi đã hoá thành một con rắn đen cực lớn. Miệng toả khói đen, phảng phất tới từ U Minh, một luồng khí âm lãnh bao phủ Nam Lạc, Hắc Xà như một tia chớp đen lao tới táp lên cổ Nam Lạc.
Nam Lạc hơi nheo mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tàng Phong chỉ trúng một roi đã bất tỉnh… Nguyên lai roi đen là một pháp bảo.
Đưa pháp lực vào trong kiếm, chỉ thấy kiếm quang loé lên, đâm thẳng vào trong miệng Cự Xà. Nam Lạc lắc cổ tay, chỉ một cái, hắc xà đã hoá thành vài đoạn rơi trên mặt đất.
Một người khác còn chưa vọt tới đã thấy uy thế của Nam Lạc như vậy lập tức dừng lại.
“Lạm dụng pháp kiếm, đây là trọng tội cả Khổng Tuyên Thái Tử cũng không che chở ngươi được” Hắc Nội Thị vẫn dùng ánh mắt cao cao tại thượng… nhìn Nam Lạc.
Y duỗi tay ra từ trong trường bào, trên tay đã có thêm một cái chuông nhỏ. Chỉ thấy y khẽ rung, một vòng âm thanh xuất hiện. Nam Lạc ngưng thần đề phòng. Nhưng khi tiếng chuông chấm dứt mình vẫn không có cảm giác được có gì khó chịu cả.
Đang lúc Nam Lạc nghi hoặc khó hiểu thì bốn phương tám hướng truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Nam Lạc nhìn lại chỉ thấy hơn mười người thị vệ mặc áo giáp đỏ như lửa bước tới.
Mười thị vệ này đến bên Hắc Nội Thị, lĩnh đội nói: “Tranh Phong tham kiếm Hắc Nội Thị, ngài gọi chúng ta ra có việc gì…”
“Ừm, người này lạm dụng pháp thuật trong cung, huỷ hoại hình tiên, dùng pháp kiếm, mau bắt lại” Hắc nội Thị tay chắp sau người đứng cách Nam Lạc vài bước uy nghiêm nói.
Thủ lĩnh của mười thị vệ lập tức ứng tiếng sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Nam Lạc gã giật mình. Gã đã nhận ra Nam Lạc, ngày đó Nam Lạc lớn tiếng niệm tội Thiên Thủ Thái Tử, rồi vung kiếm chém đầu y, đại bộ phận người của Bất Tử Cung đều thấy được. Thị vệ bọn họ càng tinh tường.
Hắc Nội Thị tựa hồ nhìn thấy sự chần chờ của Tranh Phong, ở phía sau lạnh lùng nói: “Thế nào, Tranh Phong đội trưởng, sợ, ngươi hẳn rõ trách nhiệm của mình chứ? Cung chủ ghét nhất những người không rõ ràng, hắn phạm vào quy củ trong cung, ngươi sợ cái gì, cho dù Khổng Tuyên Thái Tử ra mặt cũng không thắng nổi chữ lý” Ánh mắt y lãnh tĩnh, thanh âm không nhanh không chậm, không mang chút tình cảm nào. Nam Lạc đột nhiên cảm thấy người này thật đáng sợ, không phải đáng sợ từ thực lực mà là từ tâm kế âm tàn.
“Người này không giữ được, bằng không hậu hoạn vô cùng, mình không sợ hắn, nhưng Tàng Phong có thể sẽ chết trong tay hắn” Nam Lạc thầm nghĩ. Nếu mình bị trói, KHổng Tuyên Thái Tử sẽ cứu mình về nhưng Tàng Phong chỉ sợ sẽ khó sống, mình không thể nào cứ sống ở đây được, có tên Hắc Nội Thị âm tàn này, chỉ sợ Tàng Phong đến chết cũng không biết mình chết thế nào.
Nghĩ tới đây trong lòng Nam Lạc xuất hiện sát tâm cường liệt. Mình giết hắn, hết thảy tội danh do mình đến gánh, như vậy Tàng Phong cũng sẽ không gặp phiền toái.
Tranh Phong vừa nghe Hắc Nội thị nói lập tức biến sắc vung tay lên quát: “Trói lại”
Mười thị vệ cũng đáp lời, binh khí trong tay rời vỏ, còn Tranh Phong thì vỗ bên lưng mình một cái, một sợi dây thừng liền xuất hiện trong tay gã.