Mục lục
[Dịch][Dã sử] Phong lưu Tam Quốc (Mới nhất :Quyển 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, đang trong giấc mộng đẹp thì Cao Thuận đến gọi cửa.Trương Lãng bị phá giấc ngủ, trong lòng bực tức nói :

- Mới sáng sớm Cao huynh đến làm gì vậy, ta còn đang dở giấc.

Cao Thuận ngoài cửa có giọng có chút xin lỗi nói :

- Trương huynh chả phải tối hôm qua nói hôm nay muốn đi gặp trưởng thôn sao?

Trương Lãng cả người liền tỉnh táo bèn lay lay Dương Dung dậy, nhẹ nhàng nói :

- Dậy đi tiểu bảo bối của ta.

Sau đó nói to ra ngoài cửa :

- Cao huynh, chúng ta đến ngay bây giờ đây.

Cao Thuận như chợt hiểu ra cái gì đó có chút ngượng ngùng nói :

- Không có gì. Không có gì.

Dương Dung cùng Trương Lãng thay quần áo rất nhanh, ăn chút điểm tâm rồi cùng Cao Thuận đi ra ngoài.

Trong tháng này đây là lần đầu tiên Trương Lãng nhìn thế giới bên ngoài, bầu trời xanh trong màu ngọc bích không chút bụi trần, trôi chầm chậm phiêu đãng là những đám mây y như bông tuyết trên những đỉnh núi cao. Sơn cốc u tĩnh như một xử nữ, ngẫu nhiên vang lên lanh lảnh hai tiếng chim kêu rồi lại biến mất trong sơn cốc.

Trương Lãng cùng Dương Dung không khỏi tán thưởng nói :

- Quả nhiên là một thế ngoại đào nguyên.

Dương Dung rất say mê cảnh đẹp của tiểu thôn này, chỉ muốn suốt đời được sống ở đây.
Đi được khoảng nửa nén hương ba người bắt gặp hơn mười căn nhà , thạch ốc hình thành một ngã tư đường rất rộng. Cao Thuận dẫn Trương Lãng đi vào căn nhà to nhất trong đó.

Cao Thuận đang chuẩn bị gõ của thì đột nhiên Trương Lãng bảo hắn, không cần phải khách khí cứ trực tiếp đẩy cửa mà tiến.

Cửa vừa mở liền bắt gặp một nho sĩ đang điềm nhiên đọc một quyển kinh thư. Người nho sĩ nhìn thấy ba người, trong đó ngoài Cao Thuận ra cón có hai người không quen biết, tuy là ngoài ý muốn nhưng vẫn đứng dậy hoan nghênh. Trương Lãng nhân cơ hội liền dò xét Điền Phong, người này khoảng 30 tuổi, trán cao, khuôn mặt hơi gầy, râu dài năm tấc, quả nhiên là có tướng của bậc trí giả.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Trương Lãng mới vội nói :

- Mong Nguyên Hạo tiên sinh bỏ qua cho, tại hạ trời sinh vốn bộc trực, mạo muội tiến vào mà không chờ ngoài cửa, nếu có gì không phải xin tiên sinh lượng thứ.

Cho dù Điền Phong vốn là người thông minh nhưng nhất thời cũng không biết Trương Lãng này là ai, trong lòng mờ mịt hết nhìn Cao Thuận lại nhìn Trương Lãng rồi cười ha ha hai tiếng nói :

- Không có gì , không có gì.

Trương Lãng thấy vậy bèn ôm quyền tự giới thiệu :

- Tại hạ Trương Lãng, tự là Chi Thanh, người ở Giang Nam, nghe tiếng của Nguyên Hạo huynh hùng tài đại lược,học phú ngũ xa, tài cao bát đấu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ nên mới nhờ Cao huynh đưa đến để được chiêm ngưỡng phong thái của Điền Phong huynh, quả nhiên là bất phàm.

Nói xong Trương Lãng cũng bội phục mình, lời lẽ thật trơn tru a, xem ra mình đã thực sự hòa nhập với cái thế gới này rồi.

Điền Phong không khỏi cười trừ, hắn đối với Trương Lãng lại càng thêm ấn tượng. Miệng chối từ nói :

- Trương huynh đã đề cao tại hạ rồi, Điền mỗ nào dám nhận.

Trương Lãng không để ý, cười hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ, Điền Phong này quả không đơn giản, khen ngợi trước mặt người này là không dùng được chi bằng so về tài học, hơn nữa tài ăn nói của mình thì cũng không phải bàn rồi, chủ ý đã định, phải dùng đơn đao ra oai trước, bèn nói :

- Hôm nay đến đây muốn mời Điền huynh xuống núi cùng tại hạ làm nên nghiệp lớn.

Điền Phong nghe xong không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chối từ nói :

- Điền mỗ chỉ là người nơi thôn dã, tài học thô thiển, chỉ sợ lại làm Trương huynh thất vọng thôi.

Cười nhạt hai tiếng, Trương Lãng trên mặt không chút biểu hiện ra ngoài khiến Điền Phong cùng Cao Thuận lấy làm lạ, bị cự tuyệt mà lại không một chút thất vọng, điều này làm cho hai người không thể nào lý giải được.

Trương Lãng ánh mắt tỏ vẻ khinh thường nói :

- Đại trượng phu thân mang kỳ tài sao lại có thể như một ông già đốn củi trên núi được ?
Mong tiên sinh hãy vì thiên hạ mà xuất thế .

- Chả phải thiên hạ vẫn bảo nam nhi chí ở bốn phương sao.
Lúc này Dương Dung ở đằng sau không nhịn được bèn nói.Chính là đêm qua trải qua một trận phong cuồng, khuôn mặt nàng bây giờ ửng hồng, nói một lời mà phong tình vạn chúng.

Điền Phong rất ngạc nhiên, Trương Lãng này đi bái phỏng mình lại còn mang theo cả nữ nhân, thật khác với lẽ thường mà lại còn cùng tham gia đàm luận, trong lòng tuy có chút khó chịu nhưng cũng không tùy tiện nói ra.

- Điền huynh tài cao hơn người trong khi tại hạ vô căn vô cư, một binh một tốt cũng không có, Điền huynh không theo cũng là chuyện thường tình, chỉ có điều.

Trương Lãng ngữ phong vừa chuyển mặt trở nên mười phần nghiêm túc, trầm giọng nói :

- Đổng Trác giờ đây nắm trọng quyền nhưng sau này ắt hẳn sẽ có người diệt hắn, quần hùng khắp nơi đều nổi dậy thiên hạ tất sẽ loạn. Khi đó chiến loạn liên miên sinh linh đồ thán, xin tiên sinh hãy lấy việc thiên hạ làm trọng.

Điền Phong trong lòng thầm giật mình, Trương Lãng này tuyệt không đơn giản a, cũng là người đồng chí hướng với mình, liền nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt. Thấy hắn dáng người khôi ngô, khí vũ hiên ngang, đôi mắt như có thần, quả nhiên là nhân tài mang cả khí khái của người anh hùng. Điền Phong dò xét trước sau trong lòng thầm tán thưởng.

Trương Lãng từ khi đến ánh mắt luôn tập trung vào Điền Phong tựu không chuyển mắt, chính hắn trước đây từng học qua lớp tâm lý học, hơn nữa lần này đến là rất có lòng. Điền Phong nhất cử nhất động đều chú ý đến, mục đích chính là muốn tạo ấn tương sâu sắc đối với hắn rằng mình là một người đầy khí phách, đây chính là cái gọi là muốn thu phục một người trước hết phải giữ được cái tâm của người đó.

Nhìn thấy Điền Phong bắt đầu có chút không tự nhiên, cứ đứng ngồi không yên, trong lòng cười thầm, tuy ngươi khá thông minh nhưng sao so được với người thế kỉ 21, với tri thức hai ngàn năm của ta.

Điền Phong lúc này cũng không thoải mái, ánh mắt Trương Lãng như thâm nhầm vào sâu trong nội tâm của hắn, chẳng khác gì đang lỏa thể, làm cho đại khí () cũng không dám xuất.

Một lúc sau, Trương Lãng cũng không chờ được tiện đứng lên chậm rãi nhìn Điền Phong nói :

- Thiên hạ đại loạn nào đâu còn thế ngoại đào viên nếu tiên sinh đã không cùng chí hướng ta cũng không thể nào ép buộc, chỉ mong Điền huynh hãy ngẫm lại nếu đồng ý thì trong vòng hai ngày có thể tìm tại hạ ở chỗ Cao huynh. Tại hạ cùng Cao hynh mấy ngày nữa sẽ xuống núi.
Nói xong ôm quyền chào, Dương Dung cùng Cao Thuận cũng rất nhanh đứng lên.

Điền Phong vội vàng đứng dậy tiễn ba người.Đi ra đến cửa, Trương Lãng quay đầu lại nhìn Điền Phong cười cười nói :
- Ta xem trong mấy ngày tới tất sẽ có đại biến, Điền huynh hãy suy nghĩ kĩ đi.
Như muốn nói thêm điều gì với Điền Phong nhưng lại thôi, tâm tình phức tạp rời đi.




Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK