Mục lục
[Dịch][Dã sử] Phong lưu Tam Quốc (Mới nhất :Quyển 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cơn mê man,Trương Lãng mơ hồ cảm thấy có ai đó đang chăm sóc, trị thương cho mình nhưng sau đó lại chìm vào cơn mê.

Lần thứ hai tỉnh dậy cơ thể đã tốt hơn nhiều, tứ chi đều có một cảm giác, chính là toàn thân đau đớn.

Nằm trên chiếc giường trải da thú, hắn bắt đầu dò xét xung quanh. Bên vách tường là một ngọn đèn, đang yếu ớt chiếu sáng gian phòng đơn sơ .Một bên treo một cái áo mưa bằng cỏ, một bên là bếp lửa, cạnh đó còn có chảo ,bát và vài đôi đũa, những thứ mà chỉ có thể thấy ở những viện bảo tàng lịch sử. Ngoài ra còn một chiếc giường khác đang có người nằm. Bất quá ngọn đèn hơi tối mà nhất thời không nhìn rõ được là ai. Rất có thể đó là Dung nhi.

Lúc này hắn mới có cơ hội nhớ lại những gì đã xảy ra.

Không phải mình cùng Dung nhi bị sao băng rơi trúng sao? Bình thường sao có thể còn sống chứ?

Còn nơi đây nữa? Xem căn phòng này như trong ở các vở kịch cổ trang trên tivi?

Hắn trong lòng không khỏi một trận mê hoặc.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân đi đến, Trương Lãng ánh mắt ngưng thần nhìn lên cánh cửa gỗ.

Một âm thanh vang lên, cánh cửa gỗ mở ra.

Một người da đen đi vào, người mặc một chiếc áo thô làm bằng da thú diện mạo thập phần cường hãn. Đi cùng còn có một nữ nhân tuyệt sắc,mi thanh mục tú, quần áo bên ngoài cũng như nam nhân kia, đều là da thú, trong tay còn bưng một cái bát to. Mỹ nữ có một không hai này lại khiến Trương Lãng có cảm giác giống như một loài dã thú.Trong lòng liền có cảm thấy kỳ quái, hai người này trông như của một bộ tộc nào đó ở Phi châu sao lại xuất hiện ở đây. Biết họ chính là những người đã cứu mình, Trương Lãng bèn đứng dậy cảm tạ nhưng cả người lại đau đớn như muốn chết đi sống lại. Nam nhân trừng mắt nhìn hắn rồi ,như nhớ đến việc gì đó mà đi lại bên giường sờ lên trán Trương Lãng mặt liền lộ vẻ mừng rỡ.

Trương lãng ngây ngốc nhìn hắn, nghe hắn nói mà một chút cũng không hiểu là cái gì.

Thấy Trương Lãng nhìn mình, nam nhân kia liền nói một tràng thao thao bất tuyệt không dứt.

Trương lãng lúc này mới bừng tỉnh kinh ngạc nói :
- Sao?

Trong khi đó nam nhân kia một bên miệng nói đồng thời một bên khua chân múa tay giải thích.

Lần này Trương Lãng hiểu được, chủ yếu là hắn nói vết thương của mình đang phục hồi rất nhanh, chả mấy chốc là có thể đi lại được.

Trong lòng thầm nghĩ người này quả thật là tốt bụng, thốt lên nói :
- Đa tạ hảo hán đã cứu mạng .

Thấy đại hán lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, Trương Lãng liền nói :
- Huynh đài thật khách khí.

Không hẹn mà gặp, hai người đột nhiên cùng cười rất khoái trá.Nói chuyện kiểu này quả thật rất khó khăn, phải cố gắng lắm mới hiểu được.Giờ Trương Lãng cũng nắm được tám phần ngôn ngữ của họ, liền giới thiệu tên của mình và cũng biết được tên của bọn họ. Nam nhân tên là Cao Thuận còn người phụ nữ tên là Trương Sở. Hai người họ là vợ chồng.Trương lãng lại hỏi đây là đâu. Bọn họ chỉ nói đây là Thanh Bình Sơn.

Thanh Bình Sơn? Trương Lãng đối với Nam Kinh rất thông thạo cũng chưa nghe thấy cái tên này bao giờ bèn hỏi:
- Thanh Bình Sơn là ở đâu? Sao tôi chưa bao giờ nghe qua?

Nam nhân liền cười ha ha hai tiếng nói :
-Đây thực ra là một ngọn núi, không biết cũng là chuyện bình thường.

Trương lãng cũng không truy vấn thêm, lúc này lại chú ý đến quần áo của bọn họ quả thực là rất cổ quái bèn hỏi :”Trương phu nhân không biết là thuộc tộc nào?” thì mới biết họ đích thị là người Hán.

Trương Lãng trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Sao có thể như thế ? Mái tóc đen, mắt cũng đen, hơn nữa cũng nói tiếng Hán thì chắc chắn đều là người Trung Quốc.nhưng nhìn vào quần áo, thì phải là dân tộc thiểu số mới đúng chứ :

- Vậy hiện tại đang là năm nào vậy?

- Hiện giờ là tháng bảy năm Trung Bình thứ sáu, huynh và đồng bạn đã hôn mê gần nửa tháng rồi!

- Cái gì? Huynh nói lại một lần nữa xem! Trương Lãng bật người kinh hoảng.

Cao Thuận vô cùng kỳ quái nhìn Trương Lãng, nói lại một lần.

Lần này Trương Lãng đã nghe rất rõ ràng. Tháng bảy năm Trung Bình thứ sáu thời Hán Linh Đế, mình vậy chẳng phải là về thời kỳ Tam Quốc sao, vừa qua loạn Thập Thường Thị (Chú: 12 tên thái giám loạn thần thời Hán mạt), Đổng Trác vừa mới tiến vào kinh.
Nhìn Cao Thuận mặt không có vẻ gì là nói giỡn,Trương Lãng nghĩ rất có thể mình đã bị đưa quay trở lại thời Tam Quốc.

Hán Linh đế tháng tư năm Trung Bình thứ sáu, Linh Đế băng hà, Kiển Thạc - một trong Thập Thị một mặt đã giữ bí mật không phát tang ,mặt khác lại giả truyền thánh chỉ tuyên quốc cữu vào cung, sắc lập hoàng tử Hiệp lên làm Hoàng đế.

Viên Thiệu thấy vậy liền đem năm nghìn Ngự lâm quân cùng Hà Tiến,Tuân Nhu,Trình Thái ,… cộng cả thẩy khoảng ba mươi người cùng tiến vào cung, phát quốc tang vua Linh Đế đồng thời lập thái tử Biện lên ngôi Hoàng đế. Trăm quan cùng tung hô ,bái lạy vạn tuế.Sau đó Viên Thiệu đem quân vào cung bắt Kiển Thạc.Thạc hoảng quá bèn trốn vào ngự hoa viên gặp Trung Thường Thị là Quách Thắng giết chết. Thiệu nói với Hà Tiến :”Quan lại kết bè mưu phản ,hôm nay chúng ta chính là thay trời mà diệt bọn chúng.” Trương Nhượng biết nguy cơ mất tính mạng đến nơi liền chạy đi tìm Hà Thái Hậu cầu cứu.

Hai ngày sau thiết triều Đổng Thái Hậu buông rèm nhiếp chính phong cho thái tử Hiệp là Trần Lưu Vương, Đổng Trọng là Biên kỵ tướng quân ,bọn Trương Nhượng, Đoàn Khuê đều được thăng chức cùng tham gia vào việc triều chính.

Hà Thái Hậu thấy Đổng Thái Hậu lộng quyền bèn cùng Hà Tiến bày kế. Hôm sau lên triều, Hà Tiến cùng một nhóm đình thần buộc Đổng Thái Hậu phải rời khỏi cung ra ở phủ Hà Nội, hạn trong mấy ngày là phải rời đi, mặt khác điều quân cho bao vây nhà Biên kỵ tướng quân Đổng Trọng ,thu hồi ấn tín. Bọn Trương Nhượng thất vía nhìn thế lực của Đổng Thái Hậu đã tiêu tan trong phút chốc, bèn đem của cải tiền bạc đến lo lót với em của Hà Tiến là Hà Miêu nhờ nói với Hà Thái Hậu để được toàn mạng. Nhờ đó mà bọn Thập Thường Thị giữ được tính mạng và giữ chức quyền như cũ.

Tháng sáu, Hà Tiến âm thầm sai người hạ độc Đổng Thái Hậu rồi đem chôn ở Vương Lăng .Viên Thiệu hay tin liền nói với Hà Tiến :”Bọn Trương Nhượng, Đoàn Khuê loan tin chúa công mưu sát Đổng Thái Hậu, chúa công hãy nghe tại hạ không độc không nên đại sự thừa lúc này chúng ta nên trừ bỏ luôn bọn chúng nếu không sau này hiểm họa vô cùng.”Hà Tiến liền tấu lên nhưng thái hậu không đồng ý. Thiệu nói t :”Chúa công nên triệu tập các anh hùng hào kiệt ,chí sĩ về kinh để giết sạch bọn chúng.” Hà Tiến mừng rỡ nói: ”Quả là diệu kế .”Liền đó phát hịch văn mời các trấn về hợp sức làm đại sự. Chủ bộ Trần Lâm và Kiêu kỵ úy giám Tào Ngụy không theo. Sử sách viết :” :" Loạn thiên hạ giả, tất tiến dã. .“(1).

Thứ sử Tây Lương Đổng Trác nghe chiếu mừng rỡ liền điểm binh mã lục tục kéo về triều, phong con rể là Ngưu Phụ làm Trung Lang tướng trấn thủ Thiểm Tây rồi mang theo mưu sĩ Lý Nho, đại tướng Lý Giác, Quách Dĩ, Trương Tế, Phàn Trù đem binh tiến thẳng về Lạc Dương.Từ đó vận mệnh nhà Hán rơi vào đại loạn, quần hùng khắp nơi nổi dậy.
Sử sách quả không sai, mình trở về chính là vào năm 189 sau công nguyên cách thời điểm Viên Thiệu phát hịch văn kêu gọi thảo phạt Đổng Trác không lâu .

Chuyện này thật khiến cho người ta khó có thể tin được, chính mình bị sao băng rơi trúng lại mở được cánh cửa đi xuyên thời gian, hồi quang phản chiếu rơi vào thời kì Tam Quốc . Hơn nữa lại đúng vào thời kì mình rất am hiểu thời kì Tam Quốc : “Thiên hạ chia ba, quần hùng tịnh khởi, mãnh tướng bội xuất .”

Cao Thuận thấy Trương Lãng sắc mặt tái nhợt bèn bảo Trương Sở đem thức ăn cho Trương Lãng ăn sau đó dìu hắn nằm xuống bảo hắn hãy nghỉ ngơi cho tốt. Hai người liền đi ra ngoài .

Nhưng Trương Lãng làm sao có thể ngủ được. Hắn trời sinh lạc quan, lo lắng được vài phút, trong lòng lại bắt đầu trở nên hưng phấn lạ thường bèn đứng lên .Thế giới bên ngoài sẽ như thế nào? Rốt cuộc có giống những gì ghi trong sử sách không? Nếu may mắn, rất có khi mình sẽ chiếm được một phần thiên hạ. Còn có Điêu Thuyền, Chân Thị và cả Đại Kiều Tiểu Kiều nữa? Nghĩ đến đây ánh mắt tỏ vẻ dâm đãng, hắc hắc, ta nhất định sẽ đem hết Tam Quốc mỹ nữ về lên giường a. Nếu có người nhìn thấy hắn lúc này thì sẽ hoài nghi cho là một kẻ thiểu năng, miệng vừa chảy nước miếng lại vừa cười khúc khich một mình.

Trương Lãng càng nghĩ càng hưng phấn, lăng không bước nhanh ra ngoài nhìn thế giới .
Lưu Bị ,Tôn Quyền ,Tào A Man (Tào Tháo ) ta Trương Lãng tới đây … đang lúc Trương Lãng tưởng tượng mình đứng giữa nào là Quan Vũ, Trương Phi, Điển Vi, Hứa Chử , Quách Gia,Trình Dục, Chu Du thì chợt nghe thấy có âm thanh rên rỉ truyền đến. Làm Trương Lãng tỉnh mộng .

Hắn liền đứng lên, đầu óc choáng váng khiến người lảo đảo sau nửa khắc mới biết là mình đang dựa lưng vào tường .

Vất vả đi đến giường bên kia, thấy người trên giường chính là Dương Dung nhưng trên mặt sắc mặt tái nhợt tựa như không có chút máu nào, cơ thể suy nhược yếu ớt khiến Trương Lãng đau lòng không thôi .
Dương Dung chậm rãi mở đôi mắt phượng ,nhãn thần vô quang, nhưng khi nhìn thấy Trương Lãng tinh thần liền phấn chấn lên sắc mặt cũng dần dần trở nên ửng hồng.

Hắn ngồi bên giường âu yếm vuốt ve mái tóc của Dương Dung nói :
- Dung nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi .

“Ân .” Dương Dung khí lực yếu ớt kêu lên một tiếng.

“Đây là đâu?” Sau khi nhìn bốn phia xung quanh Dương Dung thập phần ngạc nhiên nói.

-Chuyện này nàng tạm thời chưa cần biết vội, quan trọng nhất bây giờ là phải dưỡng thương cho tốt .
Trương Lãng nhìn Dương Dung cơ thể tiều tụy đi nhiều, đau lòng nói.

Dương Dung thấy sắc mặt đầy quan tâm của Trương Lãng, trong lòng nhất thời cảm động, ôn nhu đáp lại :”Thiếp biết rồi .”

“ Vậy nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt a .” Vừa nói Trương Lãng lại đắp thêm chăn cho nàng.
Dương Dung nhắm hai mắt lại, chốc lát đã chìm vào trong giấc ngủ.

Một tuần trôi qua thương thế của hai người đã tốt lên nhiều. Trước đây ở tương lai hai người vốn là những người giỏi nhất của đội đặc chủng Hắc Ưng nên thể chất so với người thường đều hơn nhiều, chỉ cần không vận động quá mạnh thì không có vấn đề gì lớn.
Cao Thuận nhìn năng lực phục hồi của bọn họ lấy làm giật mình ,bất quá thấy họ khỏe lên trong lòng cũng rất cao hứng.

Dương Dung khi biết mình cùng Trương Lãng bị đưa trở về quá khứ cũng chả biết làm thế nào, âu cũng là do ý trời, nhưng là trong cái rủi lại có cái may chính là có thể cùng người mình yêu thương sống bên nhau.

Hai người rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống mới.

Vấn đề lớn nhất của chính là quần áo của thời đại này ,Dương Dung mặc một bộ quần áo vải bố, gây cho nàng một cảm giác rất không thoải mái, chỉ ước sao được mặc quần áo của thế giới trước kia.

Hôm nay là lần đầu tiên Trương Lãng và Dương Dung cùng hai vợ chồng Cao Thuận bốn người ăn cơm.

Trương lãng đã lâu không được ăn cơm nên ăn rất nhiều ,tuy là loại gạo kém phẩm chất nhưng vẫn còn tốt hơn là bát thuốc đắng của mấy ngày trước.Trong khi đó Dương Dung quả là một lão bà tốt không ngừng gắp thức ăn cho hắn.

Trương Lãng vừa ăn vừa hỏi Cao Thuận :
- Cao huynh, không biết thế cục bên ngoài thế nào rồi .

Cao Thuận thở dài nói :
- Hiên nay hán thất thì bất tài, gian thần hoành hành, triều cương không giữ được, tuy nạn Thập Thường Thị đã qua, nhưng nghe nói Tây Lương Đổng Trác là người độc địa, kiêu ngạo, dâm ô, thường hay đồ sát người vô tội, nếu như người này nắm quyền thì chính là đại nạn của xã tắc, sinh linh đồ thán .

- Cao huynh nói không sai .
Trương Lãng gật đầu nói trong lòng có phần kinh dị, ở một ngọn núi hẻo lánh mà có thể gặp người hiểu biết như thế quả không tầm thường .

Hắn trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Cao Thuận? Chả phải là người dưới trướng Lữ Bố sao? Sử sách ghi lại về người này không nhiều lắm chỉ biết là rất thiện chiến và vũ dũng hơn người, đồng thời là tướng Hãm trận, sau đó đã chết cùng với Lữ Bố trong trận Bạch Môn Lâu.

Trương Lãng nói :
- Chẳng biết Cao huynh võ nghệ ra sao ?

Cao Thuận ngạo nghễ nói :
- Không phải là ta tự đề cao mình, quả thật tại hạ cung thuật, mã thuật thành thục, võ nghệ tinh thông tuy không thể vạn phu mặc địch (một địch một vạn ) nhưng kẻ xứng là đối thủ thì không nhiều.

Trương Lãng nghe thấy vậy trong lòng khẳng định chắc chắn Cao Thuận này chính là người trong sử sách đã ghi lại. Liền hỏi :
- Vậy Cao huynh dùng binh khí gì ?

- Tại hạ trong tay cầm Truy hồn thương, dùng bắc hải huyền thiết luyện chế mà thành, nặng sáu mươi hai cân, người thường muốn cầm cũng không cầm nổi.
Cao Thuận tự hào nói.

Truy hồn thương? Trong khi của ta là AK-47, Trương Lãng trong lòng cười thầm, đáng tiếc không biết sự việc phát sinh như vậy bằng không đã mang một khẩu MP5 trên người. Như vậy chính mình sẽ là siêu cấp vô địch sát thủ thiên hạ rồi.

Trương Sở đứng bên cạnh rót rượu cho Trương Lãng và Cao Thuận hé miệng cười nói :
- Tướng công lại nói quá rồi, phá hồn thương của chàng thiếp cầm chỉ giống như là chiếc đũa mà thôi.

Cao Thuận không thèm để ý nói :
- Nàng ấy vốn là đồng môn sư tỷ của ta, một tay Liễu Diệp Đao so với Phá Hồn Thương của ta hơn gấp trăm lần. Tự nhiên là không đem ta để vào mắt rồi.

Trương Lãng thập phần khó hiểu nói :
- Hai vợ chồng Cao huynh đều là cao thủ như vậy vì sao lại quyết định ẩn cư? Không phải là lãng phí tài năng sao?

Cao Thuận không khỏi thở dài một hơi, nhịn không được thật lòng nói :
- Triều cương không giữ được, gian thần làm loạn, thân là thần tử trước không thể bảo vệ quốc gia, sau không thể giúp dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, ngươi nói ta không ẩn cư thì còn có thể làm được gì?

Trương Lãng hiểu ra không khỏi gật gật đầu, xem ra Cao Thuận này quả là người trung nghĩa.

Bất quá việc mình đến thời kỳ Tam Quốc có lẽ chính là ý trời, nhất định là có việc gì đó giao phó, có khi lại là khai sáng con đường đế nghiệp, như vậy chắc phải có một đám văn thần võ tướng phò trợ chứ. Nghĩ đến đây Trương Lãng liền buông bát đứng dậy thống khoái nói :

- Đại cục thiên hạ vốn là như thế, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, nhà Chu bảy nước phân tranh, rồi lại được nhà Tần thống nhất. Đại Tần bị diệt, Sở Hán phân tranh rồi lại quy về nhà Hán. Hán cao tổ Lưu Bang trảm bạch xà đứng lên khởi nghĩa đến nay đã nhất thống thiên hạ. Sau thời đại hưng thịnh của Vũ đế cho đến khi vương vị truyền đến Hiến đế, bên trong thì có quan lại lộng quyền, bên ngoài lại có loạn Hoàng Cân, khắp nơi quần hùng nổi dậy, xem ra vận mệnh nhà Hán đã đến lúc tàn rồi.

Cao Thuận đồng tình nói :
- Xin Trương huynh đệ chỉ giáo thêm?

Trương Lãng cười khẽ vài tiếng rồi nhìn Cao Thuận tựa như có thêm vài phần động lực kiên định nói to :
- Bậc trượng phu lập nên đại nghiệp, phải biết thu lấy thiên hạ vào tay mình.

- Trương huynh quả nhiên là người có chí lớn khiến Cao mỗ rất bội phục, tuy quần hùng khắp nơi nổi dậy nhưng minh chủ quả thật rất khó cầu .
Cao Thuận thần tình phức tạp nói.

- Không sai.
Trương Lãng gật đầu nói.Trong lòng vô cùng kinh ngạc, Cao Thuận không hổ danh là dòng dõi danh tướng, nhãn lực quả nhiên là bất phàm.

- Chuyện này có đáng gì, có tài mà không dụng được khác nào kẻ vô dụng.
Trương Lãng ngữ khí chán trường nói, nhưng lại như quả bom nổ trong đầu Cao Thuận.

Quả nhiên hắn hổ khẩu rung mạnh, bất quá hắn là người từng trải đã rất nhanh áp chế thần sắc của mình, tỉnh táo nhớ lại ngày đó thảo phạt Hoàng Cân dốc sức giết giặc, bày mưu tính kế nhưng lại bị bọn xu nịnh ghen ghét hãm hại khiến cho lòng trung nguội lạnh nên mới cùng người nhà đi ẩn cư.

Cao Thuận nhãn lực dừng lại trên người Trương Lãng. Lần đầu tiên hắn có cảm giác Trương Lãng này quả không tầm thường, tuy thân đang bị thương nhưng khí phách so với thường nhân lại hơn rất nhiều. Đăm chiêu nói :

- Không biết Trương huynh đối với thời thế hiện nay có diễn giải gì không?

Trương Lãng tự tin cười hai tiếng, trong lòng thầm tính kế, thong dong nói :

- Đại Hán vận số đã hết, như thời xuân thu chiến quốc, hiện nay các chư hầu ai ai đều chấn chỉnh binh mã, xem chừng không lâu nữa sẽ theo chiếu cần vương mà tiến quân về Lạc Dương diệt Đổng Trác. Khi đó quần hùng đều trục lợi cho riêng mình, đó chính là khởi đầu cho thiên hạ đại loạn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK