Mục lục
[Dịch][Dã sử] Phong lưu Tam Quốc (Mới nhất :Quyển 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Thuận nghe xong khổng khỏi kinh hãi, thất sắc nói :

- Thật không ngờ có thể gặp người tài ba như Trương huynh ở đây. Nhìn thời thế nói đại cục, quan điểm rất mới, đi trước thời đại, người tài như huynh ắt sẽ không chịu ở trong ao hồ tù túng mà không lâu sau sẽ có thể bay cao sánh với trời thiên, lập nên đại nghiệp trường tồn thiên thu vạn tại.

Trương Lãng có chút kinh ngạc hỏi :

- Cao huynh cũng nghĩ như ta sao.

Cao Thuận cười nói :

- Cao Thuận ta chỉ là một kẻ võ phu làm sao có thể có những diễn giải cao siêu như vậy được, thực ra là lần trước ta lên rừng săn thú, vô ý nghe được thôn trưởng trò chuyện cùng một vị lão giả tiên phong đạo cốt dưới tán cây đàm luận về việc này. Thôn trưởng cũng nói như vậy và được lão giả khen ngợi, sau này ta mới biết đó vị lão giả đó chính là Thủy Kính tiên sinh.

- Thủy Kính tiên sinh?

Lần này đến phiên Trương Lãng chấn động.

- Đúng vậy. Nghe trưởng thôn nói vị Thủy Kính tiên sinh kia trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tinh thông ngũ hành, tài học kinh thiên.

- Đúng vậy, Thủy Kính tiên sinh kia đó so với phàm nhân quả bất đồng, vậy người trưởng thôn là ai?

- Trưởng thôn của chúng ta là Điền Phong.

Cao Thuận trả lời.

- Cái gì?

Trương Lãng lại thêm một lần chấn động, không thể tưởng được Thanh Bình Sơn nhỏ bé này lại là nơi tàng long ngọa hổ, nhân tài trùng trùng. Điền Phong chính là một trong ba mưu sĩ đứng đầu của Viên Thiệu, hiệu là Từ Nguyên Hạo còn người đời xưng tụng là Cự Lộc Nhân, từng là quan Ngự sử nhưng do chí hướng không hợp mà từ quan về quê, quy ẩn núi rừng, chính là không thể tưởng được lúc này còn chưa về với Viên Thiệu.

-Trưởng thôn chúng ta năm đó làm đến chức Ngự sử, một bụng kinh luân, mưu kế đầy mình, trừ gian diệt ác chỉ tiếc trong lòng buồn bực vì không được thỏa chí hướng nên mới ẩn cư. Mà sao huynh lại biết trưởng thôn.

Cao Thuận nghi hoặc nói.

Trương Lãng cúi đầu suy nghĩ cũng không trả lời câu hỏi của Cao Thuận.

Thật không ngờ lần này về thời đại này lại bắt được cái vé hạng nhất a. Vừa đến chưa lâu đã có thể gặp hai vị kỳ tài danh lưu thiên cổ. Nếu như có thể được bọn họ tương trợ thì lo gì đại nghiệp không thành.

Đồng thời động não suy nghĩ, trước kia khi đọc sử thi Tam Quốc, rất khâm phục những anh hùng trong đó, nay chính mình lại có cơ hội làm được những gì hơn thế. Tuy là hiện giờ còn nhiều chông gai, bất quá vạn sự khởi đầu nan nay khởi đầu đã suôn sẻ thì còn gì phải lo. Xem ra phải khuyên hai vợ chồng này xuống núi cùng mình mưu nghiệp lớn. Nghĩ đến đây liền thong dong nói :

- Người này hùng tài thao lược có tiếng trong thiên hạ, biết danh không có gì là lạ.

Cao Thuận gật đầu đồng tình.

Trương Lãng đột nhiên thần sắc trở nên nghiêm túc hỏi Cao Thuận :

- Chả hay Cao huynh trong tương lai có dự định gì không?

Cao Thuận thần sắc phức tạp, thở dài không đáp.

Trương Lãng trong lòng thầm nghĩ, xem ra phải thêm chút thuốc kích thích nữa mới được, bèn trầm giọng nói :

- Đại trượng phu gặp thời loạn thế thì phải tay cầm trường thương cửu thước kiến công lập nghiệp, hoành tảo thiên quân, xoay chuyển trời đất, cứu dân chúng khỏi cơn nước sôi lửa bỏng lưu danh muôn thuở mới hả chứ.

Cao Thận thần sắc càng phức tạp hơn, bỗng nhiên đập bàn đứng dậy :

- Lời của quân chủ quả không sai, Cao mỗ như trong mơ giờ mới tỉnh, nam nhi trong thời loạn thế, phải kiến công lập nghiệp, cống hiến cho triều đình, yên ổn bách tính mới xứng.

Trương Lãng thấy Cao Thuận phản ứng mãnh liệt, trong lòng vô cùng cao hứng vội nói với hắn :

- Với bản lĩnh của Cao huynh dư sức có thể đoạt một phần của thiên hạ, tại hạ xin hết lòng phò trợ.

Cao Thuận lắc đầu vội vàng nói :

- Điều này vạn lần không được. Cao mỗ là kẻ thất phu chỉ là có ít vũ dũng sao có thể làm được. Trương huynh tướng mạo bất phàm, nhìn thời thế hiểu đại cục như trong lòng bàn tay, tất là bậc đại tài. Cao mỗ nguyện đem thân trâu ngựa hết lòng phò tá, tuyệt không oán thán.

Trương Lãng không đồng ý cứ đẩy đi đẩy lại kết quả cuối cùng quả không ngoài dự liệu Trương Lãng lại trở thành minh chủ. Sau đó hai người đàm đạo về thời thế, tâm đầu ý hợp quên cả thời gian, Trương Sở cùng Dương Dung rời đi lúc nào cũng không biết.

Trương Lãng nói một tràng, thỉnh thoảng lại tiết lộ thiên cơ, chỉ điểm giang sơn làm Cao Thuận vô cùng bội phục. Hai người trò chuyện đến nửa đêm mới đi nghỉ.

Trương Lãng về phòng liền đi vào giường, phát hiện trên giường của mình có một người, dưới ánh trăng ẩn hiện chính là Dương Dung..

Trương Lãng không nói gì liền cởi quần áo nhảy lên giường bắt đầu cuộc mây mưa.

Lúc này Dương Dung thấy Trương Lãng đi tới liền đánh nhẹ mấy cái rồi ôm lấy hắn, cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi nói :

- Huynh cuối cùng cũng trở lại a.

- Đương nhiên.

Trương Lãng thuận tay ôm cơ thể nóng bỏng của Dương Dung vào trong ngực thì như tan ra.

Dương Dung thanh âm thỏa mãn, mắt phượng nhắm lại.

Xa cách hơn nửa tháng, lúc này ôm cơ thể nóng bỏng của Dung nhi trong lòng khiến Trương Lãng dục hỏa bộc phát làm sao có thể nhịn được, tự cho mình là khả năng hàm dưỡng tốt, nhưng nghe những thanh âm vô cùng mị hoặc của nàng làm hắn khó chịu không thôi.

Trong khi Dương Dung nội y ẩn hiện bộ ngực đầy đặn không ngừng đàn hồi, cắn nhẹ vào tai của hắn :

- Chàng muốn gì?

Nàng sớm đã bị Trương Lãng làm cho cả mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, liếc mắt nhìn hắn hờn giỗi nói :

- Chàng xem chàng kìa, làm người ta tỉnh giấc rồi.

- Hắc hắc, còn ngủ cái gì nữa, xa nhau lâu như vậy buổi tối nên vui vui mới phải đạo chứ.

Trương Lãng cười cười nói.

- Không được thương thế của chàng còn chưa hồi phục.

Dương Dung lo lắng nói :

- Khỏe hay yếu thì nàng cứ thử sẽ biết hắc hắc.

Nói xong liền giải thoát nội y của nàng. Dưới ánh trăng Dương Dung da như bạch ngọc, thân thể không một chút tỳ vết, thập phần xinh đẹp tất cả đều đang ở trước mắt hắn.
Dương Dung biết không thể tránh được, chính mình thân thể cũng bị Trương Lãng làm cho dục hỏa đại khởi, cũng không biết nên nói gì.

Trương Lãng vừa vuốt ve cặp nhũ phong vừa cười nói :

- Dung nhi, nàng xem này, ây dà so với ta còn ham muốn hơn ấy chứ.

Dương Dung thẹn thùng nói :

- Còn không phải đều do tên sắc lang chàng sao.

Dương Dung vô lực hé mở mắt đem theo muôn vạn xuân tình liếc nhìn hắn sau đó lại khép lại khiến Trương Lãng vô cùng cùng hưng phấn lại càng mạnh bạo hơn.

- Lãng ca a, chậm lại đi thiếp không chịu được.

Dương Dung rốt cuộc không chịu được rên rỉ nói.Thanh âm này không ngờ lại chính là loại xuân dược tốt nhất kích thích Trương Lãng đến cực điểm, dục hỏa thiêu đốt, giờ đây thân thể hai người đều nóng như lửa. Xuân sắc cuồn cuộn, hai người như cuốn lấy nhau chìm trong hạnh phúc.

Mây mưa một hồi, Dương Dung khuôn mặt hồng hào chất chứa phong vận xuân tình nồng nàn, thần sắc phi thường thỏa mãn.

Trương Lãng nhìn Dương Dung nhẹ nhàng nói :

- Sao hả, nàng thích không?

Dương Dung dùng hết sức mở đôi mắt đầy mị lực, yên lặng thưởng thức những khoái cảm vừa rồi, hơi thở như lan nói :

- Đã lâu rồi thiếp không có cảm giác như vậy, chàng thật là cứ khiến người ta phải yêu thích.

- Nếu không phải vì đang bị thương ta nhất định sẽ cùng nàng phong cuồng đến hửng đông. Ha ha ha ….

Trương Lãng chậm dãi thưởng thức dư vị, nói.

Dương Dung thiên kiều bá mị liếc mắt nhìn hắn thiếu chút nữa thì hút Trương Lãng vào trong. Lúc này nàng mới dịu dàng nói :

- Từ này về sau chàng phải chú ý giữ gìn đừng tùy tiện như thế ảnh hưởng đến sức khỏe.

- Đương nhiên, đương nhiên, bất quá ai bảo nàng phong vận mê người như thế làm ta không kiềm chế nổi.

Trương Lãng sắc mặt đê mê nói, ma thủ lại bắt đầu hoạt động.

- Lãng ca đừng như vậy nữa, à đúng rồi bây giờ chàng có dự định gì?

Dương Dung băn khoăn nói. Trương Lãng bèn dừng lại, biết ma thủ không thể hành động chỉ có thể bất đắc dĩ giả vờ ngủ, không cam tâm nói :

- Cũng chưa có gì cụ thể, chỉ tùy cơ ứng biến mà thôi, với khả năng của chúng ta trong thời thế hỗn loạn này muốn kiếm miếng ăn cũng không khó, , huống chi chúng ta là người của thế kỉ 21 đỉnh cao của kĩ thuật khoa học so với bọn họ tri thức vượt hơn hai ngàn năm.

Dương Dung ngẫm lại thấy cũng đúng, ôn nhu vuốt ve mặt hắn nhỏ giọng nói :

-Lãng ca thiếp mệt rồi.

- Vậy thì ngủ đi thôi.

Trương Lãng có chút nuối tiếc nói. Dương Dung dùng đôi môi anh đào đỏ thắm của mình hôn hắn một cái rồi tựa vào Trương Lãng chậm rãi ngủ. Trương Lãng cũng chỉ có thể ôm nàng trong lòng miên man suy nghĩ một lúc dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK