Mục lục
[Dịch][Dã sử] Phong lưu Tam Quốc (Mới nhất :Quyển 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Điền Phong kéo Điển Vi về bên cạnh mình rồi nói :

- Ta hôm nay tới là để giới thiệu cho huynh một vị minh quân, chỉ cần theo người ấy thì khi xông pha trên sa trường tất sẽ không uổng phí một thân tuyệt kĩ của huynh.

Điển Vi vui vẻ nói :

- Tại hạ đã chờ ngày này đã lâu rồi, nếu tiên sinh mà không xuống núi thì sớm muộn gì ta cũng mang bệnh mà chết mất.

Lúc này Trương Lãng và Dương Dung đã đi lại chỗ hắn.
Điền Phong liền chỉ Điển Vi nói :

- Điển Vi còn không mau đến tham kiến chúa công.

Điển Vi liền ném hai cây kích đi, quỳ gối trước mặt Trương Lãng lớn tiếng nói :

- Điển Vi xin bái kiến chúa công, nguyện cùng người vào sinh ra tử quyết không từ nan.

Trương Lãng trong lòng rất quý mến Điển Vi, hắn tính tình cương trực, là người thẳng thắn không hạ mình nịnh hót bao giờ, vội nâng hắn dậy, nói :

- Dưới chân nam nhân là vàng là bạc, nhất bái thiên địa nhị bái cao đường, Điển Vi từ sau ngươi không cần phải hành đại lễ với ta nữa, chỉ là nghi thức, bất tất phải lưu tâm.

Điển Vi vội nói :

- Chuyện này sao có thể được, Điển Vi sao có thể phá bỏ nghi thức.

Trương Lãng sắc mặt nghiêm túc nói :

- Ta nói được là được, từ nay về sau không cần hành đại lễ như thế nữa, cứ coi như là huynh đệ một nhà đi.

Điển Vi lúc này duy duy nặc nặc, ngẩng đầu thấy Trương Lãng cười nhìn hắn, trong lòng vô cùng cảm động, lại nhìn thấy Dương Dung bên cạnh Trương Lãng vội nói:” Xin ra mắt phu nhân.”

Khiến cho Dương Dung cười duyên không ngừng, chẳng khác gì trăm hoa nở rộ vô cùng động lòng người.

Điền Phong đứng bên cạnh gật gật đầu, xem ra hắn đối với cách cư xử của Trương Lãng phi thường hài lòng.

Trương Lãng được Điển Vi, tinh thần phấn chấn cùng liền mọi người nói cười không dứt. Sau nửa ngày mới chuẩn bị ra đi.


Trên đường đi, Điền Phong hỏi :

- Không biết chúa công với tương lai có tính toán gì không?

Trong lòng hắn vẫn luôn băn khoăn giờ đây một binh một tốt cũng không có, nếu muốn mưu đồ thiên hạ, bắt đầu từ đầu quả thật vô cùng khó khăn. Bất quá hắn biết Trương Lãng không phải người tầm thường tất có kế sách chu toàn nên mới hỏi.

Trương Lãng cũng biết ý của Điền Phong liền nói :

- Không biết Điền huynh có cao kiến gì không?

Điền Phong chắp hai tai ra sau, ngẩng đầu nhìn trời chậm rãi nói :

- Với thế cục hiện nay, chúa công nếu muốn làm nghiệp lớn tất phải sử dụng chút thủ đoạn mới thành được. Phong có hai kế xin chúa công tham khảo.

Trương Lãng tinh thần phấn khởi vui vẻ nói :

- Đó là những kế gì ?

Điền Phong tiếp lời nói :

- Thiên hạ đại loạn, gian thần hoành hành, chư hầu nổi dậy, dân chúng lầm than. Chúng ta giờ có Điển Vi, Cao Thuận dũng mãnh hơn người, tuy vậy tạm thời chỉ có thể làm thảo khấu, chiếm lấy một vùng núi làm sơn vương, tích trữ lương thảo, nạp hiền thần, thu lòng dân, chờ thời cơ đến thì đứng dậy kêu gọi bá nghiệp mới có thể thành.

Trương Lãng nghe cũng có lý, chỉ là kế này quyết không thể dùng được. Chính mình trước kia luôn khinh bỉ kẻ ác, từng nhiều lần đến Lào, Myanmar, Thái Lan tam giác vàng để truy bắt bọn trùm buôn ma túy, trong lòng biết một khi đã làm điều ác có lẽ cả đời cũng không tẩy rửa được. Cho dù giờ thiên hạ đại loạn, triều đình cũng không quản, nhưng việc này quyết không thể được. Lắc đầu nói :

- Vậy còn kế thứ hai là gì ?

Điền Phong lại nói :

- Thứ hai là chỉ còn cách nương nhờ một nơi nào đó, bình tĩnh quan sát thời thế, rồi tùy cơ ứng biến.

Trương Lãng gật đầu, chợt nhớ đến chuyện Tào Tháo và Lưu Bị mượn rượu luận anh hùng nhân tiện nói :

- Rồng cũng phải biết ẩn mình.

Điền Phong sửng sốt nhất thời không rõ ý tứ của Trương Lãng, bất quá biết rằng trong đó tất có ẩn ý, thận trọng nói :

- Nguyện văn kỳ tường.

Trương Lãng cũng chắp hai tay ra sau nói :

- Rồng có thể biến lớn biến nhỏ, lúc hiện lúc ẩn, có thể hô mây gọi gió, khi cần lại ẩn nấp tàng hình, bay là bay vút lên giữa vũ trụ, nấp là ẩn náu bên trong sóng cả. Lựa thời thế mà tung hoành bốn biển.

Điền Phong nhìn Trương Lãng, hiểu được thâm ý sâu sa của hắn trong lòng vô cùng bội phục :

- Chúa công trí tuệ hơn người, Phong tự thẹn không bằng.

Trương Lãng tùy ý nở nụ cười nói :

- Trong mấy ngày gần đây thiên hạ tất có đại biến, khi đó bát phương phong vũ hội trung châu, trước tiên chúng ta hãy cứ đợi, ta nghĩ khi đó sẽ có rất nhiều anh hùng hào kiệt trong thiên hạ xuất hiện.

Điền Phong gật đầu đồng tình.Trong khi Trương Lãng và Điền Phong đối thoại thì Cao Thuận cùng Điển Vi bên cạnh như đang đi vào một mê vụ, chẳng biết nói gì.

Điển Vi dõng dạc nói :

- Vậy chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?

“Nghe nói Trần Lưu Tào Tháo cũng là một anh hùng, chúng ta tạm thời đến đó vậy.”
Trương Lãng nghĩ một lúc rồi nói. Kỳ thực mục đích của hắn chỉ muốn gặp mặt Tào Tháo, kẻ được mệnh danh là tuyệt đại gian nhân, dưới tay có rất nhiều mưu thần, danh tướng phò tá.

Cao Thuận không biết Tào Tháo là ai, bất quá cũng biết Trần Lưu ở đâu, lại hiếm khi được nói, bèn ngắt lời :

- Theo hướng này.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, cùng nhau lên đường.

Lúc này, Tào Tháo sau khi ám sát không thành Đổng Trác đành trốn về Trần Lưu lại được Vệ Hoằng tương trợ liền phát hịch văn, sau đó chiêu tập nghĩa binh, không lâu sau anh hùng khắp nơi ứng mộ liên tục đổ về. Trong số này đáng kể là một người ở đất Bình Dương nước Vệ, họ Nhạc tên Tiến, tự là Văn Khiêm, một người họ Lý tên Ðiển, tự là Man Thành ở vùng Sơn dương, huyện Cư lộc cũng đến đầu quân.

Kế đó, có một người ở nước Bái, thuộc Tiêu quận, họ Hạ Hầu tên Ðôn, vốn là dòng dõi Hạ Hầu Anh thời xưa. Từ nhỏ, Hạ Hầu Ðôn đã tập cưỡi ngựa bắn cung, múa thương rất tài. Năm mười bốn tuổi, theo thầy học võ, gặp kẻ chửi mắng thầy, Ðôn nổi giận giết kẻ ấy, rồi trốn ra xứ ngoài. Nay nghe Tào Tháo khởi binh, Ðôn cùng người em họ là Hạ Hầu Uyên mỗi người dẫn một ngàn tráng sĩ đến giúp Tháo. Hai người này vốn là anh em họ của Tháo, vì cha Tháo là Tung vốn họ Hạ Hầu, sau làm con nuôi họ Tào, mới đổi ra họ
này.

Ít ngày sau lại có hai anh em Tào Nhân, Tào Hồng mỗi người dẫn hơn một ngàn quân đến giúp Tháo. Tào Nhân tự là Tử Hiếu, Tào Hồng tự là Tử Liêm, cả hai đều giỏi về nghề bắn cung cởi ngựa. Vệ Hoằng thì bỏ của cải ra sắm áo giáp, khí giới cho quân sĩ, may cờ quạt, tàng lọng. Thiên hạ nghe tin tải lương thực đến giúp vô số. Khởi đầu cho một sự nghiệp huy hoàng của họ Tào sau này.

Sau mấy tuần hành trình dài và mệt nhọc. Rời khỏi Định Đào, qua Tiều Dương, rồi mới đến Trần Lưu. Tất cả khiến cho một người vốn có nhiều kinh nghiệm, mình đồng da sắt như Trương Lãng cũng phải giật nảy mình, càng làm cho Dương Dung và Trương Sở vô cùng thê thảm. Đi đến bình nguyên, ngàn dặm cũng không thấy một bóng người. Ngẫu nhiên trên đường nhìn thấy một nhóm dân chúng đang chạy loạn, hình như đang tránh né quan phủ. Có lẽ là tàn binh của giặc Hoàng Cân còn sót lại, mà phải lâm vào tình cảnh ly hương. Dọc đường còn thỉnh thoảng gặp những thi thể người dân nằm bên bờ sông. Trương Lãng bây giờ mới hiểu, Đỗ Phủ viết rượu thịt tất cả đều nhiễm mùi tử thi là thế nào. Gặp phải tình huống trước mắt, lửa giận trong hắn bùng lên mãnh liệt, trong lòng tự thề với lòng mình, quyết cứu dân chúng khỏi cơn nước sôi lửa bỏng.

Cho dù đã tới Trần Lưu mọi thứ trông vẫn vô cùng tiêu điều, trên đường cũng chỉ có lác đác vài người, giao lưu buôn bán cũng không có. Bất quá nếu so sánh với Định Đào thì Trần Lưu này vẫn là cường hơn. Cả thành lớn hơn gấp 3,4 lần, xung quanh có hào sâu, tường thành cao vững chắc, cũng có người trông coi cổng thành, quả là có chút tiềm năng. Ngoài thành còn có hai doanh trại, có người canh gác trên những chòi tháp cao, không khí rất khẩn trương. Quả thật nếu không đi vào trong thì không ai dám tin một thành lớn như thế lại tiêu điều như vậy.

Khi bắt đầu tiến vào Trần Lưu, Điển Vi có chút không an tâm, chỉ sợ người khác nhìn thấy mặt mình. Trương Lãng đột nhiên tỉnh ngộ, chuyện cũ trước kia của Điển Vi chính là ở Trần Lưu. Lúc này mà có thể đi vào thành là đã rất may mắn rồi. Vội vàng tìm một khách điếm để nghỉ ngơi. Rồi sai Cao Thuận đi điều tra tình hình nơi này, chờ đến tối thì tất cả xuất phát.

Rời khỏi quán trọ chưa tới một giờ, thì xa xa phía trước thấy có ánh đèn chiếu rọi, Cao Thuận mừng rỡ nói to :

- Tới nơi rồi, doanh trại ở ngay đằng trước.

Mọi người vội vàng bước nhanh hơn, Trương Lãng tâm tình bỗng nhiên có chút kích động, rất muốn nhanh chóng gặp kẻ mà người đời sau vẫn tôn sùng là quân sự gia, chính trị gia Tào Tháo.

Khi nhóm người Trương Lãng càng ngày càng đến gần thì phía trước truyền đến tiếng ăn uống, bên cạnh là âm thanh binh khí giao hưởng hòa mã. Doanh trại che kín chỉ có một vài tên lính đang đứng gác. Tinh kì phiêu sái, doanh trướng tương liên, thỉnh thoảng lại có vài nhóm lính đi tuần qua lại.

Bỗng nhiên từ hai bụi cỏ gần đó, chui ra một đội binh lính vây quanh mọi ngươi không một kẽ hở. Tên tiểu đội trưởng lớn tiếng quát :

- Là kẻ nào ban đêm dám đến quân doanh, còn không mau bó tay chịu trói.

Điển Vi cùng Cao Thuận liền rút ra binh khí bảo vệ mọi người.

Trương Lãng thấy binh lính đang chuẩn bị xông tới liền nói :

- Chậm đã, chậm đã, hiểu nhầm, các người hiểu nhầm rồi, chúng ta nghe tiếng Tào công mộ binh, muốn đến đây tương đầu ( gia nhập ), ngươi mau mau đi thông báo nếu không e rằng đến cái đầu của ngươi sau này cũng khó giữ đấy.

Tên đội trưởng kia ban đầu sững sờ, hoài nghi do xét mấy người Trương Lãng, nhưng nhìn thấy Cao Thuận và Điển Vi liền khách khí nói :

- Không biết đại danh của mấy vị tráng sĩ là gì, để tại hạ còn tiện đi bẩm báo.

Trương Lãng trong lòng không khỏi bội phục tào quân, tên binh lính này mặc dù ăn nói đã trở nên khách khí nhưng lại không một chút buông lỏng cảnh giới, có thể thấy đã được huấn luyện rất tốt.

Đang lúc Trương Lãng định mở miệng báo danh tính của mình thì bỗng nhiên ở phía trước truyền đến một âm thanh hùng hậu :

- Sao lại tập trung hết ở đây vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Tên binh lính vừa nhìn thấy người kia tiến tới, vội vàng hành lễ nói :

- Tham kiến Nhạc tướng quân.

Tên tiểu đội trưởng liền giải thích :

- Nhạc tướng quân, sự tình là như thế này, bọn thuộc hạ đêm hôm nay đi tuần thì phát hiện vài người bọn họ, nói là đến đây để tương đầu, thuộc hạ đang định hỏi tính danh để bẩm báo lên tướng quân.

- Biết rồi, các ngươi đi tuần tiếp đi, mọi việc ở đây giao cho ta.
Vị tướng quân kia dõng dạc nói.

Mấy tên binh lính liền thi lễ rồi xoay người rời đi.

Trương Lãng thầm nghĩ, người này chính là Nhạc Tiến sao.

Người vừa tới quả không sai chính là Nhạc Tiến, nguyên lai là buổi tối đi trực đêm, nhàm chán quá bèn ra ngoài doanh trại một chút, phát hiện thấy phía trước tụ tập đông người mới đến xem xét.

Nhờ ánh đuốc có thể thấy rõ khuôn mặt người này. Đôi lông mày rậm, cả người toát ra một khí thế vô cùng cường hãn.

Trương Lãng liền chắp tay nói :

- Vị đây có phải là Nhạc Tiến, Nhạc Văn Khiêm tướng quân không?

Nhạc Tiến sửng sốt một chút, người này là ai làm sao có thể biết tên mình, nhưng miệng không dám chậm trễ nói :

- Chính là Nhạc mỗ, không biết chư vị là ai?

Trương Lãng cười cười, thầm nghĩ Nhạc Tiến này xem ra là người trung hậu, thành thật, cười vui nói :

- Nhạc tướng quân, chả lẽ mọi khi các ngài vẫn đối đãi với khách như thế này sao?

Nhạc Tiến không khỏi cảm thấy xấu hổ, nét mặt già nua hồng lên, vội vàng phất tay nói :

- Các vị xin mời, xin mời.

Điền Phong đứng đằng sau nên không nhìn thấy vẻ mặt của Trương Lãng, nhưng có thể tưởng tượng là rất tự tin. Trong lòng thầm kinh ngạc bội phục, cảm giác không thể nhìn thấu Trương Lãng … Trước là không thể nào hiểu được sao hắn lại biết Nhạc Tiến, rồi lại chăm chú nhìn hắn cùng Nhạc Tiến đối thoại, chỉ mới vài ba câu đã khiến Nhạc Tiến cam chịu hạ phong, ….. việc như vậy người thường sao có thể làm được, đồng thời lại nhớ khi mình lần đầu tiên gặp hắn cũng đã bị áp đảo như thế.

Sau khi đi qua rất nhiều trạm gác, cuối cùng họ gặp một tòa trướng doanh rất lớn, đó chính là doanh trướng của Nhạc Tiến. Đợi mọi người ngồi xuống hết, Nhạc Tiến trên đầu đầy sương nói :

- Các vị thật sự biết Nhạc mỗ sao?

Trương Lãng cười thần bí nói :

- Nhạc tướng quân võ nghệ cao cường, dũng mãnh hơn người, thử hỏi trong thiên hạ có ai không biết Nhạc Tiến, Nhạc Văn Khiêm tướng quân đây?

Thấy Trương Lãng nói vậy Nhạc Tiến cũng không hỏi thêm, chỉ nói :

- Các hạ quá khen rồi, Nhạc mỗ nào có tài năng ấy, chỉ là người dưới trướng của chúa công thôi.

Trương Lãng cười lớn hai tiếng rồi nói :

- Mấy ngày trước chúng tôi biết được Tào công viết hịch văn nổi dậy, liền đem theo gia quyến ngàn dặm tương đầu, mong rằng Nhạc tướng quân dẫn bọn tại hạ đi gặp Tào đại nhân.

Nhạc Tiến động lòng nói :

- Bầu nhiệt huyết của tráng sĩ quả thật khiến Nhạc mỗ rất bội phục, tại hạ sẽ tự dẫn mọi người đi gặp chúa công, chỉ là không biết cao tính đại danh của mấy vị?

Trương Lãng thầm mắng chính mình thật là hồ đồ, rồi trả lời :

- Tại hạ Trương Lãng. Vị bên trái này là . . . quản gia Điền Phong, bên phải là hộ viện Cao Thuận và Điển Vi, cạnh Cao Thuận chính là Cao phu nhân. Còn đây là phu nhân của tại hạ Dương Dung.

Mặc dù không hiểu vì sao lại trở thành một người quản gia và hai người hộ viện, nhưng nghe Trương Lãng giới thiệu tất cả đều mỉm cười chắp tay, xem như là hành lễ.

Nhạc Tiến nhẹ nhàng liếc mắt ngắm Trương Sở và Dương Dung, rồi cẩn thận dò xét Cao Thuận, Điển Vi và Điền Phong. Trương Lãng thì càng không phải bàn, từ đầu đến giờ luôn khiến cho Nhạc Tiến cảm giác bất phàm, rất kiên nghị, khí chất khác người. Dựa vào kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của mình thì chỉ khi từng trải qua những cuộc huấn luyện bằng máu, thập tử nhất sinh mới thể đạt tới cảnh giới đó. Lại thấy Điển Vi bên cạnh tướng mạo phi phàm, thể cách tráng kiện, oai phong lẫm liệt, Cao Thuận thỉnh thoảng mắt lại lóe lên tinh quang, chắc chắn là người có thân thủ trác tuyệt. Cuối cùng nhìn sang Điền Phong, thấy hắn chỉ mỉm cười đứng bên cạnh nhìn mình, trán rộng, mắt sáng vô cùng trí tuệ, không cần nói cũng biết là một vị hiền sĩ.

Sau khi dò xét cẩn thận Nhạc Tiến bèn hỏi :

- Không biết võ nghệ của Cao huynh, Điển huynh thế nào?

Trương Lãng cũng biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, Điển Vi tay cầm song thiết kích, mà Cao Thuận cũng là song thiết thương, trong khi đó mình thì hai tay trống trơn, Điền Phong thì lại càng không cần nhắc đến, thân là võ tướng Nhạc Tiến rất muốn thử xem vũ kỹ của họ ra sao để sau này tiện bẩm báo.

Trương Lãng như đã trù tính trước, cười nói :

- Nếu Nhạc tướng quân đã có hứng thú, vậy để tại hạ bảo bọn họ thi triển tài nghệ.

Nhạc Tiến gật đầu nói :

- Hảo, ta cũng muốn thưởng thức võ nghệ của hai vị tráng sĩ.

Nhạc Tiến liền đứng lên đi ra ngoài trướng, bọn Trương Lãng đi theo sau.

Hắn sai binh lính quây thành một vòng tròn rộng. Trương Lãng liếc mắt nhìn Cao Thận ra hiệu, Cao Thuận trong lòng hiểu ý liền lấy song thiết thương trên lưng xuống, lớn tiếng nói :

- Nhạc tướng quân, đây là chiêu Vũ Tranh Thương, hãy nhìn kĩ.

Nhạc Tiến gật đầu chăm chú nhìn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang