Mục lục
[Dịch][Dã sử] Phong lưu Tam Quốc (Mới nhất :Quyển 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển một – Chương 6 :
Gian tương Tào Tháo

Cao Thuận hét lớn một tiếng, kích động là vào trong vòng, bắt đầu vũ khởi song kích. Chỉ thấy song kích vung lên, công lực xuất ra khiến kình phong bắn ra bốn phía chẳng khác gì ngân xà loạn vũ, động nhược thoát thỏ, tĩnh nhược xử tử.

( động nhược thoát thỏ, tĩnh nhược xử tử : động thì như thỏ chạy, tĩnh thì như xử nữ )

Cao Thuận múa song thiết kích vô cùng nhuần nhuyễn, các chiêu thức rất dứt khoát khiến cho mọi người như si như say vào trong từng đường thế mà trầm trồ khen ngợi không ngớt. Hơn nữa còn làm cho Nhạc Tiến đang đứng bên cạnh xem tâm gan ngứa ngáy vô cùng nhịn không được cũng cầm lấy thương nhìn Cao Thuận mà hô lớn :
- Cao tráng quân thân thủ siêu phàm, Nhạc mỗ xin được lãnh giáo.

Cao Thuận lúc này cũng vô cùng cao hứng, thấy Nhạc Tiến xông vào cũng không khách khí nói :
- Vậy Cao mỗ xin đắc tội rồi.

Song thiết kích thoáng một cái tựa như sấm đánh, nhanh như thiểm điện lao về phía Nhạc Tiến. Nhạc Tiến trong lòng không hề sợ hãi, không lùi mà quyết tiến tới, vung thương lên tạo ra vô số thương ảnh, cùng Cao Thuận lấy cứng đối cứng

“ Đang đang đang” mấy tiếng như ngọc châu tựa hồ một bản giao hưởng tuyệt vời vang lên, quang hoa bắn ra bốn phía. Hai người giao thủ trong nháy mắt, lực tay sử dụng ngang nhau chỉ lấy thương pháp để luận thắng thua.

Chiêu thức của Cao Thuận vô cùng linh hoạt, có nhu có cương, song thiết kích xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất ra tựa như thiên mã hành không vô thanh vô tức. Bên đối diện, Nhạc Tiến thì ngược lại công thủ đều dương cương mười phần, tiến thoái đều rất có phong phạm của đại tướng. Hai người hôm nay gặp được đối thủ như gặp được tri kỉ, giao tranh không dứt tựa như long tranh hổ đấu.

Nhạc Tiến cùng Cao Thuận ban đầu còn có chút e dè, nhưng dần dần trong cuộc đấu hai người đã triển ra sở trường của mình. Trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ được ai hơn ai kém, nhưng đối với những binh lính đứng xem xung quanh thì quả là vô cùng hấp dẫn, tất cả đều lớn tiếng hô hào trợ uy, vang khắp quân doanh.

Lúc này Tào Tháo đang ở trong trướng soái vắt óc suy nghĩ các kế sách, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, thanh âm càng ngày càng lớn thì lông mày không khỏi cau lại trầm giọng nói :
- Người đâu.

Bên ngoài trướng, một binh lính tiến vào cung kính nói :
- Chúa công có điều gì phân phó?

Tào Tháo nói :
- Bên ngoài vì sao lại ồn ào như vậy, người đi xem xem là đã phát sinh chuyện gì.

Tên binh lính nhận lệnh đi ra ngoài, một chốc đã trở về bẩm báo :
- Bẩm chúa công, Nhạc tướng quân đang cùng một người luận võ, hai người đấu nhau ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại khiến mọi cổ vũ nhiệt tình nên mới phát ra thanh âm lớn như vậy.

Tào Tháo nghe vậy lại hỏi :
- Nhạc Tiến đang cùng vị tướng quân nào tỉ thí?

Tên ninh lính đáp lại :
- Thuộc hạ, thuộc hạ cũng không biết người đó.

Nghe xong Tào Tháo liền sửng sốt. “người có thể cùng Nhạc Tiến đấu ngang sức, ngoại trừ Hạ Hầu huynh đệ và Tào Nhân, Tào Hồng thì cũng chỉ có Lý Điển, nếu như là mấy người này thì binh lính hộ trướng đương nhiên sẽ nhận ra. Vậy người kia là ai?” Tào Tháo trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này tên binh lính chợt nhớ ra điều gì liền nói :
- Hình như đó chính là tráng sĩ vừa đến gia nhập buổi tối hôm qua.

Tào Tháo vừa nghe trong lòng liền mừng rõ, lại có mãnh tướng tới đây gia nhập sao?
Hắn vô cùng cao hứng, thầm nghĩ mấy ngày hôm nay ở trong trướng khổ tâm suy nghĩ đối sách đến choáng váng cả đầu óc, chi bằng thừa dịp này ra ngoài hít thở không khí a. Cũng nên đi xem khả năng của vị dũng sĩ kia nữa? Nghĩ thế liền thay quần áo đi ra khỏi trướng.

Cao Thuận cùng Nhạc Tiến giao thủ gần trăm hiệp, cuối cùng Cao Thuận dựa vào thương pháp mà dần dần chiếm thượng phong. Nhạc Tiến mặc dù cam chịu hạ phong, nhưng vẫn sử Hoa Mai Thương đầy uy lực, đến một giọt nước cũng khó lọt qua.

Trương Lãng nhìn Cao Thuận một cách hết sức tự tin, chính là Cao Thuận gần đây cùng Điển Vi thường xuyên đối luyện nên võ nghệ cũng tăng lên không ít.

Mà Dương Dung ở bên cạnh một tấc cũng không rời Trương Lãng, nàng thích nhất là cảm giác khoác lấy tay của hắn, nó khiến cho nàng có cảm giác vô cùng an toàn, tựa như sợ người thân duy nhất của mình tại thế giới này sẽ biến mất, để lại nàng một mình cô đơn tại thời đại Tam Quốc này. Cho nên dù Trương Lãng làm gì nàng cũng không phản đối mà chỉ yên lặng đi theo hắn.

Lúc này Trương Lãng đột nhiên phát hiện binh lính phía bên trái có chút rối loạn, sau đó lại thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gọi “chúa công“ gì đó. Chẳng lẽ là Tào Tháo đến thật sao? Cẩn thận suy xét lại cũng thấy có lý, thái độ của Tào Tháo với nhân tài cũng không phải là thờ ơ, nhất định là đã có binh lính vào bẩm báo là Nhạc Tiến cùng một người giao chiến không phân cao thấp mới động lòng ái tài, kết cục là đi ra tận nơi để xem thử.

Đột nhiên Trương Lãng nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm trọng mà trước giờ chưa hề để tâm đến, với khí phách và sức mạnh của Tào Tháo một khi đã coi trọng ai nhất định là sẽ hao hết tâm lực để chiêu dụ họ. Giả như thấy Cao Thuận cùng Điển Vi võ nghệ cao cường, còn biết được trí tuệ của Điền Phong e rằng sẽ toàn lực tranh thủ, đến lúc đó chả phải là mình tự đào mồ chôn mình hay sao?

Với dã tâm thống nhất thiên hạ của hắn thì việc này là rất có thể. Chỉ nghĩ đến mà trên đầu mồ hôi đã chảy từng dòng, lạnh cả sống lưng rồi. Chỉ một nước đi sai là có thể thua cả ván cờ. “ Ài…” Trương Lãng trong lòng thầm thở dài, giờ chỉ hy vọng bọn Cao Thuận, Điền Phong sẽ không vì lợi mà động lòng, lấy hết sức ra ủng hộ mình mà thôi.

Dương Dung quan sát cẩn thận thấy thần sắc Trương lãng có phần bất thường, trống ngực đập thình thịch không khỏi nghi hoặc hỏi hắn :
- Lãng ca huynh làm sao vậy?

Trương Lãng cười nhìn Dương Dung, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cho dù toàn bộ thế giới này đều phản bội mình thì vẫn luôn còn Dương Dung ở bên cạnh mình, đột nhiên trong lòng có cảm giác đã mang nợ nàng rất nhiều.

Trương Lãng ổn định lại cảm xúc của mình rồi nhỏ giọng nói :
- Tào Tháo tới.

“ Nga” Dương Dung cũng không thèm để ý đến âm thanh xung quanh, trong thế giới của nàng trừ Trương Lãng ra không còn gì làm nàng hứng thú cả.

Ở giữa đám binh lính đang xếp thành hình bán nguyệt, Tào Tháo rốt cuộc cũng xuất hiện.

Vầng trán rộng, đôi lông mày thô rậm, mắt to mũi rộng cùng với khuôn mặt vuông chữ điền toát ra một cỗ khí khái uy nghi lạ thường. Toàn thân mặc đại bào màu đỏ, đầy vẻ ung dung, cao quý, đem lại cho người ta một cảm giác khó quên chính là đôi mắt lóe sáng tinh quang bắn ra bốn phía, dù thế nào cũng không giấu hết đi đươc vẻ khí phách khiến tâm gan người khác khiếp đảm.

Đây chính là Tào Tháo a. Trương Lãng trong lòng chợt nảy ra một ý niệm trong đầu : Quả nhiên là tuyệt đại gian hung, nghi biểu phi phàm, khí thế uy nghiêm.

Nhạc Tiến và Cao Thuận thì lại hoàn toàn không biết sự tình xảy ra xung quanh, khi gioa tranh vẫn giữ được khí thế ngất trời.

Trương Lãng không ngừng lén đánh giá Tào Tháo, thấy hắn cũng không tỏ vẻ gì là gây chú ý đối với mọi người trong sân luận võ, khiến cho mọi người đều không biết là mình đang bị quan sát. Hắn cũng hòa cùng đám binh lính mà trầm trồ khen ngợi, vỗ tay tán thưởng hai người trong sân.

Sau khi Trương Lãng cẩn thận quan sát một chút, quay đầu lại nhìn vào sân đấu thì màn luận võ cũng đã gần kết thúc. Nếu như tiếp đó Nhạc Tiến không còn có sát chiêu nào khác thì có lẽ chắc chắn Cao Thuận sẽ là người giành chiến thắng trận này rồi.

Ngay lúc này, Tào Tháo đột nhiên mở miệng nói lớn :
- Văn Khiêm và vị tráng sĩ này xin dừng tay.

Nếu như là Tào Tháo chậm chút nữa mới mở lời thì Nhạc Tiến nhất định đã thua rồi.
Nhạc Tiến mặc dù không cam lòng, bất quá thương pháp của đối phương quá tinh diệu mà thực lực của mình cũng không hơn được, chỉ biết đành thu tay lại mà thôi.

Đến khi Nhạc Tiến thấy rõ người phía sau thì liền vội vàng hành lễ, có phần hoảng hốt nói :
- Mạt tướng tham kiến chúa công.

Tào Tháo mỉm cười đưa tay ra hướng về phía Nhạc Tiến bước đến nói :
- Nhạc tướng quân không cần đa lễ đâu.

Trương Lãng liền đánh mắt ra hiệu với Điền Phong và Điển Vi, rồi cùng đi tới bên cạnh Cao Thuận.

Mấy người Điền Phong đánh giá tỉ mỉ Tào Tháo, thì thấy lời Trương Lãng nói quả không sai, đây chính là một bậc anh hùng, một cái giơ tay hay nhấc chân đều lộ ra vài phần tôn nghiêm.

Đợi tới khi Tào Tháo tiến về phía mấy người Trương Lãng, Nhạc Tiến mới giới thiệu với hắn từng người một.

Nghe hắn giới thiệu xong, Tào Tháo nhìn Trương Lãng cười nói :
- Trương tiên sinh là anh hùng đương thời, hôm nay đã đến đây tương đắc thì ta còn lo gì đại sự không thành nữa chứ.

Trương Lãng đối với Tào Tháo cũng không dám có nửa điểm khinh thường, hắn chính là đại nhân vật danh lưu thiên cổ, nhìn vẻ mặt thật lòng của Tào Tháo mà chối từ :
- Tào công quá khen rồi, tên quốc tặc Đổng Trác khiến cho người người đều muốn giết, tại hạ chỉ hận chính mình tráng chí còn chưa đủ để báo thù, nay nghe thấy đại nhân khởi binh liền đến đây tương đắc, trước mong báo ân đối với triều đính, sau lo yên ổn bách tính là mãn nguyện rồi.

Tào Tháo thấy vậy liền gật đầu khen ngợi :
- Tâm chí của Trương tiên sinh thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Rồi lại chỉ vào Cao Thuận nói :
- Hộ viện của Trương tiên sinh Cao tráng sĩ thân thủ siêu phàm, võ nghệ xuất chúng khiến Tào mỗ thập phần quý trọng, nay đặc biệt ban thưởng cho cẩm bào nhất kiện để thể hiện tâm ý của mình, không biết ý Trương tiên sinh ra sao?

Trương Lãng chợt lạnh cả người, không hổ là Tào Tháo, nhanh như vậy đã bắt đầu mua chuộc lòng người rồi, bất quá trên mặt lại giả bộ vui vẻ nói :
- Vậy tại hạ xin thay mặt Cao Thuận cảm tạ tâm ý của Tào công.
Nhưng khóe mắt lại có chút len lén nhìn Cao Thuận, thấy hắn không hề tỏ vẻ vui mừng, trong lòng mới an định lại.

Tào Tháo thấy Trương Lãng cảm tạ mới hài lòng gật đầu.

Tiếp đó Tào Tháo cho mở tiệc rượu khoản đãi mấy người Trương Lãng.

Trong bữa tiệc, Trương Lãng tỏ ra thái độ khác thường, hắn trong yến tiệc thỉnh thoảng lộ ra chút tài năng rồi lại rất nhanh chóng đem giấu đi. Nhưng thật ra mấy người Điền Phong liên tiếp xuất ra kỳ ngôn đã khiến cho Tào Tháo rất kinh ngạc rồi, tưởng rằng đây chính là bậc đại hiền. Vì vậy mà Trương Lãng chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh quan sát mọi việc.

Thú vị nhất chính là Dương Dung cũng xuất hiện tại yến hội bên cạnh Trương Lãng. Điều này khiến trong lòng Tào Tháo cảm thấy rất kỳ quái. Lại thấy Trương Lãng không hề có vẻ gì là trách cứ, mà còn có phần trân trọng. Lúc này mới chú ý liền phát hiện ra Dương Dung dung mạo mang một vẻ đẹp trời sinh, chính là một vưu vật của trời đất.
Mà Trương Sở không biết có phải do ảnh hưởng của Dương Dung hay không mà lần đầu tiên tham dự vào một yến hội như thế này.

Vốn quân doanh cũng có quân quy, gia quyến không được ở lại trong quân đội. Nhưng mà tình huống của mấy người Trương Lãng có chút đặc thù, Tào Tháo cũng muốn thể hiện chút phong độ của mình không muốn chia nhóm của họ ra. Ngày mai mới tiến hành bố trí cho ổn thỏa.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Lãng sớm đã bị tiếng binh lính tập luyện đánh thức rồi. Trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ đượ, hắn mới đành thay quần áo đi ra khỏi trướng.

Lúc này trời đã trở đông giá rét, gió Bắc gào thét liên hồi, khí trời lạnh lẽo vô cùng.
Trương Lãng mới đi ra khỏi trướng hai bước liền thấy Cao Thuận và Điển Vi đang cùng nhau luyện tập. Từ lúc gặp nhau đến giờ, mỗi ngày hai người đều đấu với nhau không hề biết chán. Trương Lãng đứng xem chưa được bao lâu đã thấy Dương Dung tới tìm hắn, không ngừng làm nũng muốn được đi thử cưỡi ngựa.

Trương Lãng giật mình, thầm nghĩ việc cưỡi ngựa đã bỏ nhiều năm, hiện giờ tới Tam Quốc rồi, nếu muốn bảo trụ cái mạng nhỏ của mình thì nhất định phải cố gắng luyện tập môn công phu này mới được. Liền triệu Cao Thuận và Điển Vĩ tới để thỉnh giáo kỵ thuật, sau đó mấy người giục ngựa phi liền tục, cảm thấy thích thú vô cùng.

Sau khi trở về ăn bữa sang, trong lúc rảnh rỗi Trương Lãng bèn cầm lấy một thanh trảm mã đao vừa tìm thấy, ở trên ngựa luyện tập đao pháp trước kia mình từng được học.

Luyện tập hồi lâu, chỉ thấy phương pháp của mình không ổn, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Đang muốn buông bỏ, đột nhiên hắn nhớ ra rằng mình trước đây ở trong bộ đội đặc chủng ưu tú nhất của cả nước, sở học vốn không đếm xuể. Hơn nữa còn một trong là những người mạnh nhất, sao lại có thể buông xuôi chứ, sao có thể cam chịu thất bại chứ.

Nghĩ vậy, Trương Lãng không khỏi hoài niệm về những ngày trước kia. Chợt thấy linh quang hắn lóe lên.
Lấy đặc tính của trảm mã đao mà nói, nhất định là trọng công không nặng về phần thủ, cho nên muốn đem tuyệt học của mình trước kia dung nhập vào là khó có khả năng.

Mình là người đến từ thế kỉ 21, làm mọi việc chỉ chú trọng đến kết quả không theo khuôn phép hay quy phạm nào cả, đồng thời lại nghĩ đến kiếm đạo Nhật Bản. Tuy chỉ là có biết qua vài thức nhưng uy lực vô cùng trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Trương Lãng lại một lần nữa leo lên yên ngựa.

Ở trên ngựa dung hết toàn lực chém ngang rồi đâm thẳng, nghiêng người vài cái, trảm mã đao lại sinh ra uy lực như thiên quân vạn mã, cảm giác giống như đang tung hoành trên sa trường thật vậy.

Trương Lãng trong lòng không khỏi cảm thấy hứng khởi, hào khí dâng cao, chỉ cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó đang bùng nổ mãnh liệt, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời hét to, trong tay trảm mã đao huy vũ hổ hổ sinh phong, uy lực bất phàm, tiếu ngạo giang hồ tựa như coi thường tất cả.

Theo âm thanh mà chạy đến, Cao Thuận, Điển Vi, Điền Phong vừa xem mà trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Dương Dung nhìn thấy hào khí anh hùng của Trương Lãng thì lại càng thêm ngưỡng mộ, ý loạn thần mê.

Cao Thuận nói líu cả lưỡi lại :
- Không ngờ được võ nghệ của chúa công lại cao đến vậy.

Điền Phong cũng giật mình nói :
- Ta vốn tưởng rằng chủ nhân chỉ là người trong giới thư sinh, không ngờ tới người trí dũng song toàn, ta xem về vũ lực tuyệt không dưới Cao Thuận đâu.

Điển Vi cũng ngạc nhiên nói :
- Sợ rằng ngay cả ta muốn đánh bại chúa công cũng mất không ít khí lực a.

Ba người đang hứng khỏi nói chuyện, chỉ thấy Trương Lãng hoành đao khiếp người, mang theo một khí thế khiến vạn người cũng không thể khai thong.

Điền Phong nhìn Cao Thuận, ý bảo hắn cũng cầm thương leo lên ngựa. Cao Thuận liền gật đầu mà xoay người đi.

Chốc lát đã thấy hắn cầm thiết thương từ xa xa phi ngựa như bay tới.

Trương Lãng thấy Cao Thuận vừa đến trong lòng liền hiểu ý muốn nghiệm chứng chút uy lực trảm mã đao của mình đây.

Hai người không nói nhiều lời, liền lao vào giết chóc.

Cao Thuận hét lớn một tiếng, Truy Hồn Thương như trường giang đại hải phóng ra liên miên bất tận về phía Trương Lãng.

Trương Lãng tinh thần đại chấn, toàn lực xuất ra. Mượn lực ở lưng xuất đao, lực quán đao phong, mỗi một đao đều theo quỹ đạo của một ngôi sao băng mà xuất ra, không vì chiều dài và sự tinh diệu của Truy Hồn Thương mà có chút khiếp sợ.

Ở đối diện, Cao Thuận cũng tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú quan sát chiêu thức của đối phương không một chút khinh địch.

Trương Lãng càng đánh càng cao hứng, vừa lại hét lớn một tiếng, huy đao chém xuống. Một đao này nhìn bên ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng lợi hại chính là ở tại thế đao sắc bén đến cực điểm, khiến người khác sinh ra một cảm giác khó ngăn cản được.

Cao Thuận trong lòng thầm kinh hãi, lần đầu trong hắn dâng lên một cảm giác không thể chống lại, cho dù là lần đầu tiên đối đầu với Điển Vi cũng chưa từng. Trong lòng lạnh lại, tả hữu hai bên liên kích mới ứng phó nổi một đao này.

Trương Lãng được thế nhưng không lơ là, khắp nơi ép sát, đao đao bác mệnh, nhất thời ánh đao bắn ra bốn phía khiến cho Trương Sở đứng xem mà mồ hôi chảy ra ròng ròng, Điền Phong thì giọng run như cầy sấy.
( đao đao bác mệnh : đao nào cũng là đao có thể đoạt mạng )

Cao Thuận võ nghệ cao cường, mỗi lần trong lúc nguy hiểm đều có thể kịp hóa giải thế công điên cuồng của Trương Lãng.

Chỉ là cuối cùng kiệt sức, hắn liền chạy ra khỏi vòng tròn hô to :
- Đừng đánh, đừng đánh nữa, tay của ta phát run , toàn thân vô lực rồi.

Trương Lãng hoành đao trong tay, liền ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng, mang theo khí thế quân lâm thiên hạ.

Dương Dung mắt phượng lại càng si mê, không nhịn được mà nũng nịu nói :
- Lãng ca, chàng phải dạy ta đao pháp đó đấy. Ta, ta cũng muốn được như vậy

Trương Lãng đang ở trên ngựa mỉm cười nhìn vẻ tinh nghịch của Dương Dung, lại thấy nàng chu lên đôi môi đỏ tươi nhỏ nhắn mê người, trong lòng lại càng yêu mến vô cùng mà ôn nhu nói :
- Đao pháp cương mãnh này chính là mở rộng ra của đại hợp chi đạo, yêu cầu người học phải có lực cánh tay mãnh mẽ, mà đối với nữ tử thì bẩm sinh thể lực đã hạn chế, học tập bộ đao pháp này e rằng có chút không ổn.

Nói đến đây, thấy vẻ hớn hở Dương Dung đã giảm đi nhiều, không khỏi đau lòng nói :
- Nếu như nàng muốn học thì đao pháp Liễu Diệp Đao của Trương Sở lấy khéo léo làm chủ rất thích hợp để nữ tử học tập đó.

Dương Dung đôi lông mày xinh đẹp cau lại một chút, cẩn thận suy nghĩ cũng cảm thấy có chút có lý, hay là học Liễu Diệp Đao nhỉ? Giải khai được khúc mắc, trên mặt nàng không khỏi lộ ra một nụ cười ngọt ngào làm điên đảo chúng sinh. Trương Lãng trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút ngứa ngáy, nhớ ra mình hồi lâu cũng chưa cùng nàng sinh hoạt vợ chồng a. Hắc, hắc, có cơ hội nhất định phải hoàn thành công việc trộm hương thiết ngọc vĩ đại này mới được.

Dương Dung đang định thỉnh giáo Trương Sở về đao pháp thì có Tào binh đến báo :
- Tào đại nhân triệu tập chúng tướng nghị sự, mọi người phải cấp tốc đến trướng soái ngay.

Dương Dung vui mừng khôn xiết, nhìn Trương Sở ở bên cạnh đang lau mồ hổi, sửa sang quần áo cho Cao Thuận nói :
- Cao đại ca, ta mượn chị dâu một chút nha.
Cao Thuận đương nhiên là mở miệng cười hề hề đồng ý.

Dương Dung quay lại nhìn khuông mặt anh tuấn tràn đầy anh hùng khí khái của Trương Lãng một chút, trong lòng vừa mừng thầm lại vừa không khỏi thở dài, đưa mắt nhìn người trong lòng rời đi.

Thấy mọi người đã đi xa, lúc này nàng mới xoay người quấn quít lấy Trương Sở để học tập đao pháp.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang