...
Chẳng biết tự bao giờ, trên tay thiếu nữ đã có thêm một chiếc vòng bạch ngọc. Nàng nâng niu nó, khẽ thì thào:
"Đã mười năm rồi..."
"Ân Giao phải đợi thêm hai lần mười năm nữa... Lâu quá..."
"Gần đây Ân Giao ngủ rất ít. Nàng ấy muốn Ân Giao ngủ vĩnh viễn... Ân Giao sợ lắm. Ân Giao sợ mình ngủ nhiều quá thì sẽ không thể tỉnh dậy được nữa. Ân Giao sợ khi mình ngủ, nàng ấy sẽ cướp đoạt nó... Cha, Ân Giao sợ lắm. Ân Giao sợ mình không đợi nổi hai lần mười năm nữa..."
Từng câu, từng chữ thốt ra từ miệng nàng như những giai điệu buồn bã miên man. Chẳng khác gì khung cảnh của Thanh Liên Trì hiện tại...
...
Cùng lúc ấy, tại Thánh Sơn, vùng đất được xem là thành trì duy nhất và cuối cùng của yêu tộc, có một cô gái khác cũng đang nâng niu kỷ vật, có điều đó không phải một chiếc vòng như Ân Giao mà là một chiếc nhẫn, chính xác hơn thì là một không gian giới chỉ.
Không gian giới chỉ này cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là loại phổ thông được đại đa số các tu sĩ Thần Thông Cảnh sử dụng trong tu tiên giới. Nếu nói có người coi trọng nó thì kẻ đó hẳn là một tu sĩ cấp thấp. Thế nhưng cô gái này, nàng không thể là hạng tu sĩ cấp thấp đó được. Lý do rất đơn giản: nàng có tu vi Niết Bàn Cảnh hậu kỳ. Thực chất, nàng không coi trọng chiếc giới chỉ, thứ nàng nâng niu là ký ức, là kỷ niệm.
"Đợi ta thêm một thời gian nữa. Sẽ nhanh thôi. Ta hứa..."
Cô gái ấy đã lẩm bẩm như thế. Với gió...
Nhưng có lẽ vì phải mang theo quá nhiều hoặc vì phải đi quá xa, cơn gió nọ đã quên mất những lời cô gái muốn nhắn gửi. Cuối cùng, chẳng một ai có thể nghe thấy, chẳng một ai có thể nhận được.
Gió vẫn cứ thổi. Từ biển. Từ núi. Từ những cánh đồng, làng mạc, thôn xóm... Một chuyến du hành không hồi kết. Thoáng chốc, chuyến du hành đã qua mười năm...
Và sau mười năm, vẫn vùng đất đó, vẫn kỷ vật và sự tưởng niệm đó, tất cả đều nguyên vẹn. Có khác chăng là một chút đổi thay của cô gái. Nàng đã trưởng thành hơn. Thay vì kiểu tóc buông thả như trước, hiện giờ nó được búi và giữ lại bằng những chiếc trâm cài cỡ lớn. Đương nhiên, cả y phục mà nàng mặc cũng có phần "già dặn" hơn. Trông nàng hệt như một thiếu phụ. Thiếu nữ? Cô gái? Nàng vứt bỏ mất rồi. Hoặc có lẽ chính chúng đã vứt bỏ nàng.
"Xin lỗi. Ta đã để ngươi chờ đợi quá lâu. Nhưng ta biết, ngươi nhất định sẽ không trách ta. Có phải không?... Ngươi yên tâm, chỉ sau hôm nay nữa thôi... Ngày ta báo thù cho ngươi... đến rồi. Phàm là kẻ đã dồn ngươi vào chỗ chết... Những kẻ có mặt trên đỉnh U Minh năm đó... Ta... sẽ giết tất cả."
Nói xong, nàng đem sợi dây chuyền có không gian giới chỉ nọ đeo lên cổ rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Hôm nay là một ngày trọng đại của toàn thể yêu tộc Thiên Vũ đại lục nói chung và của Thánh Sơn nói riêng. Hầu như toàn bộ yêu vương khắp nơi đều tụ tập về đây. Hổ vương, Báo vương, Ngưu vương, Hồ vương, Tích vương, Chu vương..., phàm là nhân vật tai to mặt lớn trong yêu thú giới thì đều xuất hiện. Và tất cả sự bất thường đó là vì một sự kiện: đại điển sắc phong người thừa kế mới của yêu tộc.
Khi mọi người đã đến đông đủ, Bạch Vân Thánh chủ rời khỏi ghế ngồi, bước ra nói:
"Các vị tộc hữu, từ ngày ta đảm nhận trọng trách lãnh đạo yêu tộc đến nay cũng đã được mấy trăm năm rồi. Thú thật, ta cảm thấy mình chưa làm được gì nhiều cho yêu tộc. Trong lòng ta không thể không hổ thẹn..."
"Thánh chủ đã quá lời rồi. Suốt mấy trăm năm qua, yêu tộc chúng ta ngày một cường thịnh; từ những kẻ bại trận phải thu mình trước nhân tộc, chúng ta đã dần khôi phục lại sức mạnh của mình, nhắc đến công lao thì ngài chính là người đóng góp nhiều nhất."
Một vị yêu vương đứng ra nói.
"Hổ vương nói không sai. Thánh chủ, ngài chính là lãnh tụ tinh thần của toàn thể yêu tộc chúng ta. Ta nghĩ tất cả tộc nhân đều mong muốn ngài sẽ tiếp tục dẫn dắt yêu tộc khôi phục lại vinh quang."
Một yêu vương khác tiếp lời.
"Các vị."
Bạch Vân Thánh chủ nhẹ lắc đầu:
"Ta đã già rồi. Yêu tộc cần một thống lĩnh mới. Một người có khả năng biến cả Thiên Vũ đại lục thành thế giới của yêu tộc."
"Thánh chủ, ta biết Thánh nữ là một thiên tài tuyệt thế, ta không phủ nhận người sẽ sớm trở thành đệ nhất yêu vương của yêu thú giới, nhưng tu luyện và quản lý yêu tộc là hai việc hoàn toàn khác nhau, liệu ngài có đánh giá quá cao năng lực của Thánh nữ không?"
Bạch Vân thánh chủ nhìn người vừa lên tiếng, đó là một mỹ phụ xinh đẹp, ông chẳng chút do dự mà đáp rằng:
"Hồ vương, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì. Không phải chỉ có mỗi mình ngươi, ta tin ở đây cũng có nhiều người hoài nghi về quyết định này của ta. Nhưng..."
Giọng ông chợt trở nên hết sức nghiêm túc:
"Ta có thể lấy tư cách và danh dự mấy trăm năm của một Thánh chủ mà bảo đảm với các ngươi: Thánh nữ không những có đủ khả năng dẫn dắt yêu tộc mà còn có thể đưa yêu tộc trở lại năm tháng vinh quang đã mất!"
Thấy Bạch Vân Thánh chủ tự tin khẳng định như vậy, trong lòng Hồ vương và các vị yêu vương khác đã phần nào dẹp bỏ nghi ngờ của mình. Hồ vương hơi khom người, nói:
"Nếu Thánh chủ đã công nhận thì Hồ vương ta cũng sẽ vứt bỏ hoài nghi. Từ đây về sau, Hồ tộc nhất định toàn tâm phò tá Thánh nữ tìm lại vinh quang của yêu thú giới."
Sau khi Hồ vương đã bày tỏ lập trường, Hổ vương cũng đứng dậy đưa ra quyết định:
"Chỉ cần Thánh nữ có lệnh, Hổ tộc ta tuyệt đối phục tùng."
"Tích tộc nguyện ra sức vì Thánh nữ."
Tích vương cũng nhanh chóng biểu lộ quan điểm. Tiếp đó là Báo vương, Chu vương, Lang vương..., tất cả đều nhất tề hưởng ứng.
Bạch Vân Thánh chủ thấy thế thì âm thầm gật đầu. Làm như vô tình, ông liếc nhìn về phía bên trái, nơi chỉ có duy nhất một chiếc ghế. Ngồi trên ghế là một thiếu phụ trẻ, mà không, chính xác thì nên gọi là cô gái, thiếu phụ chỉ là cách ăn mặc bề ngoài của nàng. Gương mặt nàng rất điềm tĩnh, hoàn toàn đối lập với đôi mắt sắc sảo đang hiện hữu. Không ai khác, nàng chính là nhân vật chính trong cuộc đối thoại từ nãy giờ của Bạch Vân Thánh chủ và các vị yêu vương: Thánh nữ.
Chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn vào đôi mắt kia là trong lòng Bạch Vân Thánh chủ lại nổi lên cảm giác e ngại. Không sai. Chính là e ngại. Một Thánh chủ quyền uy như ông mà phải e ngại một đôi mắt ư? Nghe thì buồn cười nhưng quả thật là như vậy. Bởi vì ông biết ẩn sau gương mặt tĩnh lặng và đôi mắt sắc sảo kia là một thứ vô cùng đáng sợ. Ông còn nhớ rất rõ cuộc đối thoại giữa hai người diễn ra cách đây hơn nửa tháng:
"Nếu ta không để ngươi thừa kế chức thống lĩnh của yêu tộc thì ngươi có trách ta không?"
"Con không trách người."
"Tại sao? Ta thừa biết khả năng của ngươi, xét về tu vi hay là mưu trí đều bỏ xa Thánh tử, cũng tức biểu huynh của ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm dâng chức thống lĩnh cho biểu huynh mình?"
"Hắn không xứng làm biểu huynh của con, càng không xứng trở thành thống lĩnh yêu tộc."
"Rốt cuộc thì ngươi vẫn muốn chức vị thống lĩnh... Nhưng nếu ta nhất quyết truyền cho biểu huynh ngươi thì sao? Hẳn là ngươi phải oán trách ta mới phải chứ?"
"Sẽ không."
"Lý do?"
"Vì con sẽ giết chết người."
...
"Vì con sẽ giết chết người", đó là câu nói bất kính nhất và cũng ám ảnh nhất trong đời của Bạch Vân Thánh chủ. Bởi người thốt ra chính là đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất: Mỹ Toa.