Mục lục
[Dịch]Điệp Mộng Hồng Hoa - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt Giang Lưu Nhi vặn vẹo, trắng bệch.

Bên ngoài, tất cả đệ tử của Kiếm Phái Thanh Hà đều lộ rõ nét khẩn trương trên mặt. Chỉ cần Giang Lưu Nhi có thể vượt qua Sinh kiếp bước vào Chân Đan Cảnh thì Thanh Hà tuyệt đối có hy vọng chấn hưng, tìm lại uy danh ngày xưa, ngày mà Kiếm Phái Thanh Hà được tôn làm đệ nhất tu tiên phái của tầng trời thứ mười ba.

Nấm tay của Tử Lâm Nhi siết chặt, nét mặt đầy lo lắng.

Nửa giờ sau… Giang Lưu Nhi mở mắt.

Tất cả các đệ tử nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, thần sắc vui mừng. Tử Lâm Nhi đang muốn bay đến bên Giang Lưu Nhi thì bàn tay nàng bị kéo lại. Nàng quay đầu nhìn thì thấy khuôn mặt ngưng trọng của chưởng môn Mộc Thanh Tử, cũng là cha nàng.

Nàng quay sang nhìn sư bá Vô Tâm Tử cũng bắt gặp nét mặt tràn đầy lo lắng, nàng biết có điều không ổn.

Trên trời, dòng thanh hà vẫn chưa tan mà nổi sóng cuồn cuộn. Quả nhiên, một con giao long vươn đầu nổi lên.

Đạo Sinh kiếp thứ hai - Giao long kiếp!

“Giao long kiếp. Không nghĩ tới Lưu Nhi phải chịu đến tám đạo kiếp lực." - Đó là lời của Mộc Thanh Tử.

Vô Tâm Tử nhìn giao long đang rít gào trên không, thì thào:

“Hy vọng Lưu Nhi có thể vượt qua được."

Tử Lâm Nhi cắn môi đến rướm máu, nàng nắm chặt tay Mộc Thanh Tử, gọi: “Cha!...”

Mộc Thanh Tử lắc đầu. Vượt kiếp chỉ có thể dựa vào bản thân, không ai có thể giúp được. Nếu người ngoài nhúng tay vào thì kiếp lực càng trở nên hung bạo đáng sợ, tu vi ngươi càng cao thì kiếp càng mạnh.

Từ xưa đến nay cũng có không ít người tự phụ bản thân pháp lực cao cường ra tay cản kiếp lực của kẻ khác. Kết cuộc, cả bản thân mình và người độ kiếp đều tan thành mây khói. Trăm vạn năm qua chưa từng có ngoại lệ…

Giao long lao xuống!

Giang Lưu Nhi thất khiếu chảy máu, tóc dài tán loạn, chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt. Lúc này thật sự hắn không còn chút sức lực nào, linh hồn như muốn tan vụn ra.

“Vượt qua rồi! Vượt qua rồi!”

Tiếng hoan hô của các đệ tử vang vọng khắp Thúy Trúc Phong. Các vị phong chủ, trưởng lão cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Rốt cuộc trời không phụ Thanh Hà ta!" - Một vị trưởng lão cảm thán.

Vô Tâm Tử gật đầu, đang định nói gì thì chợt biến sắc.

“Chẳng lẽ… Không thể nào!” - Ông kinh hãi thì thào.

Mộc Thanh Tử nhìn lên trời, thấy thanh hà đã tan nhưng thiên địa linh khí tụ mà không tán, hơn nữa càng lúc càng cuồng bạo thì mặt liền biến sắc. Không phải khẩn trương hay lo lắng mà là… sợ. Nếu quả thật đúng như những gì Vô Tâm Tử và Mộc Thanh Tử nghĩ thì tin rằng cả hai cõi hạ thiên và trung thiên này đều sẽ khiếp sợ giống họ.

Cửu kiếp lực!

Sinh kiếp thứ ba - Chân long kiếp!

Trong dòng sông lịch sử, từ thời thái cổ đến nay, người độ Sinh Tử cửu kiếp chưa tới trăm người. Trong đó, hơn tám phần đã chết ở Sinh kiếp thứ ba, Chân long kiếp. Phàm những ai vượt qua được Sinh Tử cửu kiếp, ngày sau tuyệt đối trở thành chí tôn một cõi. Bởi vì cửu đại tiên tôn hiện nay đang cai trị chín tầng trời của cõi thượng thiên chính là những người từng vượt qua Sinh Tử cửu kiếp!

“Gào… ào… ào… ào…”

Tiếng long ngâm chấn động cả dãy núi Dục Thúy. Chim thú muôn loài đều co rúm run rẩy.

Long vốn là vị vua của vạn thú, là bậc vương giả chí tôn có thể diệt sát cả tiên nhân. Mọi thứ có liên quan đến long không có cái nào là không cường đại cả. Đối mặt với long uy, các đệ tử đều nằm rạp xuống đất, một ngón tay cũng không động nổi.

Tử Lâm Nhi được Mộc Thanh Tử thi triển kết giới hộ thể nên miễn cưỡng vẫn hành động được. Thế nhưng lúc này, gương mặt nàng đầy vẻ tuyệt vọng.

Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống hòa quyện với máu đang chảy từ đôi môi bị cắn nát. Chân long kiếp? Hắn có thể vượt qua sao? Hắn sẽ chết sao? Hắn sẽ bỏ lại ta một mình sao?... Những ý nghĩ cứ không ngừng vang lên trong đầu nàng. Đầy rối loạn.

Lúc này, nàng không biết phải làm gì. Nàng thật sự không biết. Ngoài những giọng nói đang không ngừng vang vọng kia thì mọi thứ đều trống rỗng. Tay và đôi môi chảy máu. Nàng không biết mà cũng chẳng thấy đau nữa…

Chân long lao xuống!

“Ta sẽ chết sao?” - Đó là ý nghĩ lúc này của Giang Lưu Nhi. Linh hồn hắn đã bắt đầu tán loạn, ý thức cũng mơ hồ, hắn thật không biết làm sao để ngăn Chân long kiếp này. Có lẽ mọi thứ sẽ dừng lại ở đây?

Trong đầu hắn hiện lên từng hình ảnh. Giang Nghinh Từ, Tử Lâm Nhi, các sư tỷ của Bách Thảo Phong chơi đùa cùng hắn, các sư huynh từng luyện kiếm với hắn, những bằng hữu hắn từng xuống núi rèn luyện kết giao... Chưởng môn Mộc Thanh Tử, các vị trưởng lão của Kiếm Phái Thanh Hà… Mọi thứ hiện lên rõ mồn một cứ như thể vừa mới hôm qua. Có lẽ đây là đặc ân của những người sắp chết chăng? Giang Lưu Nhi tự hỏi.

Khi Giang Lưu Nhi đã chờ đợi kết thúc cho mình, dù nó đầy tiếc nuối thì ở mi tâm hắn hiện lên một ấn ký mờ nhạt. Phải. Nó mờ nhạt đến nỗi mắt thường khó thấy được. Nhưng đó thật sự là một ấn ký.

Ấn ký lóe lên, toàn bộ kiếp lực của Chân long kiếp đều bị nuốt mất. Trong đan điền của Giang Lưu Nhi cũng bắt đầu ngưng tụ chân đan. Thiên địa linh khí cuồn cuộn tụ lại, tất cả bị hút vào đan điền của hắn.

Lúc này toàn bộ Thúy Trúc Phong hoan hô vui sướng. Có mấy vị sư tỷ, sư muội vừa cười vừa khóc. Quả thật lúc nãy tim các nàng muốn rớt ra ngoài.

Các vị trưởng lão, phong chủ cũng mặt đầy ý cười. Tất cả đều biết lần này thì thật sự đã vượt qua.

Tử Lâm Nhi ngã quỵ xuống. Nàng đã không cần phải chống đỡ nữa. Nàng không cần phải lo sợ nữa. Những phút giây lúc nãy là thời gian dài nhất trong đời nàng. Nàng cứ ngỡ mình đã sống rất lâu đến mức đã qua một thế giới khác…

Hiện giờ, trong đan điền của Giang Lưu Nhi đã ngưng tụ thành một viên Đan châu hoàn chỉnh. Quanh thân nó, một dải tím lưu động như một dòng tử hà uốn lượn. Nhưng không chỉ vậy, bầu trời phía trên hắn bỗng hiển hóa ra một hình ảnh kỳ lạ. Nó giống hệt ấn ký lúc nãy vừa xuất hiện nơi mi tâm hắn.

Ấn ký trên trời tỏa ra tử quang sáng ngời. Vô Tâm Tử và Mộc Thanh Tử nhìn nhau, cả hai đều như gặp chuyện gì đó khó tin nổi.

Một lúc sau, hình ảnh biến mất. Giang Lưu Nhi chính thức bước vào Chân Đan Cảnh.

Vừa định đứng dậy thì một bóng người nhào lên mình hắn.

“Sư tỷ... khụ khụ… tỷ muốn đè chết ta sao?"

Tử Lâm Nhi không trả lời mà cứ thế ôm chặt lấy hắn…

Trong một căn phòng của Thúy Trúc Phong, hai bóng người đang đứng.

“Sư huynh, huynh thấy thế nào?” - Mộc Thanh Tử hướng Vô Tâm Tử hỏi.

“Khi Chân long kiếp giáng xuống, trên mi tâm của Lưu Nhi có xuất hiện một ấn ký kỳ lạ, nhờ nó mà Lưu Nhi mới có thể vượt qua được. Lúc Lưu Nhi ngưng tụ thành Đan châu, bầu trời lại xuất hiện ấn ký đó, nó như nhìn thấu hết thảy sinh linh thế gian, trước mặt nó, nói thật, một tia ý nghĩ phản kháng sư huynh ta cũng không dám. Đó là một thứ lực lượng vượt xa hiểu biết của ta… Hơn nữa…” - Dừng một chút, Vô Tâm Tử nói tiếp:

“Lúc ấn ký đó xuất hiện, có người đã thi triển đại thần thông ngăn cách cả Thúy Trúc Phong với ngoại giới."

Nghe thế thì Mộc Thanh Tử kinh ngạc, bởi ông không hề phát hiện có người thi triển thuật pháp. Mộc Thanh Tử nhìn Vô Tâm Tử, hỏi:

“Sư huynh, cảnh giới của người này…”

“Cao hơn ta rất nhiều."

“Liệu có phải Giang Nghinh Từ?” - Mộc Thanh Tử nói ra suy nghĩ.

Vô Tâm Tử nhìn về phía Bách Thảo Phong, sau đó hướng về phía Vô Minh Phong bay đi, chỉ lưu lại một câu:

“Nếu là phúc thì không phải họa. Là họa muốn tránh cũng không khỏi."

Trong gian nhà trúc trên Bách Thảo Phong, một cung trang thiếu phụ đứng bên cửa sổ nhìn lên trời. Ánh mắt nàng có lúc như chứa thiên ngôn vạn ngữ, khi thì lại trống rỗng như chẳng dung nạp điều gì cả.

Một ánh mắt xa xăm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK