Là nàng ta!
Giang Lưu Nhi có chút nghi hoặc. Hắn không hiểu tại sao nàng ta lại chăm chú nhìn mình như vậy. Hắn cũng không nghĩ do dung mạo tuấn mỹ hay khí chất hơn người gì gì đó của mình.
Có lẽ trước khi hắn bị mù một con mắt còn có mấy phần có thể. Tuy là bây giờ nhìn hắn cũng rất không tệ, nhưng khiến người khác e ngại chắc là nhiều hơn yêu mến.
Hắn không biết rằng thiếu nữ kia còn đang thấy khó hiểu hơn cả hắn.
Bạch Ngọc Kinh thật sự rất tò mò về tên thiếu niên lạ mặt này. Mọi người đều biết rằng nàng có được Cực phẩm linh thể mà không mấy người biết được là ngoài Cực phẩm linh thể ra, nàng còn có được một đôi Khuy linh nhãn trong truyền thuyết.
Khuy linh nhãn nếu có thể tu luyện đến tận cùng thì có thể phát huy ra năng lực thượng khuy thiên, hạ khuy địa; huyễn cảnh, trận pháp không cái nào không thể nhìn thấu.
Tuy bây giờ nàng còn chưa tu luyện tới cảnh giới chí cao đó, nhưng nếu chỉ dùng Khuy linh nhãn để thăm dò tu vi của kẻ khác thì chỉ cần tu vi của kẻ đó không cao hơn nàng hai đại cảnh giới, nàng chắc chắn sẽ nhìn ra.
Chẳng hạn như vị trung niên phụ trách kiểm tra kia, tuy tu vi của ông ta đã là Niết Bàn Cảnh trung kỳ còn nàng chỉ mới là Thần Thông Cảnh trung kỳ, cách nhau một đại cảnh giới nhưng cũng không qua mắt được Khuy linh nhãn của nàng.
Thế nhưng thiếu niên lạ mặt kia, nàng hoàn toàn không nhìn thấu tu vi chân thật của hắn dù cho vừa rồi nàng đã sử dụng Khuy linh nhãn đến cực hạn. Tuy biểu hiện bên ngoài của hắn là Ngự Không Cảnh hậu kỳ nhưng với phân tích của Khuy linh nhãn nàng chắc chắn đó chỉ là ngụy trang mà thôi.
Điều này có ý nghĩa gì?
Tu vi của hắn đã vượt qua cảnh giới Chân Đan trung kỳ sao? Có đánh chết nàng cũng không tin tưởng. Nên biết rằng ba vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới này. Thiếu niên kia mới bao nhiêu tuổi?
Nhưng mà rõ ràng Khuy linh nhãn không thể dò xét được hắn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Ngọc Kinh càng nghĩ càng thấy không tài nào giải thích được. Nàng quyết định sẽ âm thầm chú ý đến tên thiếu niên này.
Giang Lưu Nhi cũng không biết vô duyên vô cớ mình lại bị một mỹ nhân để ý. Thật ra hắn cũng chỉ là thoáng vận dụng Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết che giấu khí tức một chút. Hắn tin tưởng cho dù là Chân Đan Cảnh cũng khó có thể nhìn ra sơ hở gì. Nhưng hắn không ngờ việc mà hắn cho là không có sơ hở đó lại trở thành nguyên nhân khiến mình sẽ gặp rắc rối sau này.
“Cuộc kiểm tra hôm nay coi như kết thúc."
Vị trung niên nhân đứng lên thông báo cho mọi người. Ông nhìn khắp lượt rồi nói tiếp:
“Lát nữa sẽ có người dẫn các ngươi về phòng nghỉ. Ta khuyên các ngươi hãy nên nghỉ ngơi nhiều một chút, bởi vì ba ngày sau các ngươi sẽ có một cuộc kiểm tra nữa và ta đảm bảo nó không phải nhẹ nhàng gì đâu."
Nói xong, vị trung niên có chút thâm ý cười nhìn họ, sau đó thì rời khỏi quảng trường.
“Cái này… Chẳng phải chúng ta đã được trực tiếp thu nhận vào Đại Nhật Cung rồi sao? Sao lại còn kiểm tra gì nữa?”
Một tên thiếu niên khó hiểu hỏi.
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai. Những lần trước đều chỉ kiểm tra phẩm chất Linh thể rồi lập tức được phân vào các viện tu luyện. Ta làm sao biết lần này lại có thêm một cuộc kiểm tra nữa."
Tên bên cạnh có chút cau có trả lời.
“Bạch thiếu. Chẳng hay…?” Một tên khác hướng Bạch Ngọc Đô dò hỏi.
“Ta cũng không biết. Tuy rằng mẫu thân ta là viện chủ của Tây viện, nhưng Đại Nhật Cung có quy tắc của Đại Nhật Cung, không có sự đối xử đặc biệt nào cả."
Bạch Ngọc Đô phe phẩy chiếc quạt trông rất tiêu sái nói.
Câu trả lời của hắn vừa để giải đáp cho tên kia cũng đồng thời vừa nói cho mọi người biết rằng Bạch Ngọc Đô hắn là dựa vào thực lực bản thân mà tiến vào Đại Nhật Cung và sau này cũng sẽ dựa vào nỗ lực của bản thân mình mà trở nên nổi bật chứ không phải dựa vào quan hệ. Như vậy uy vọng của hắn lại càng tăng thêm một chút.
Bạch Ngọc Đô có chút đắc ý tự nghĩ.
Còn về nội dung kiểm tra vào ba ngày sau gì đó hắn cũng không quá lưu tâm. Hắn tin chắc nó không làm khó được hắn. Bởi vì trong tất cả những người tham gia lần này, ngoại trừ nhị tỷ của hắn ra thì không ai có thể là đối thủ của hắn.
Nếu như hắn biết ở đây còn có một người có tu vi không những cao hơn hắn mà còn có thể tùy ý một chiêu đập chết hắn thì chẳng biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
…
Bên trong một gian phòng được bố trí khá đơn giản, ngoài một chiếc giường, một cái bàn, một khay trà và hai chiếc ghế ra thì chẳng còn gì nữa.
“Chi chi”
Từ trong ngực Giang Lưu Nhi, Đồng Đồng ló đầu nhìn xung quanh rồi leo ra ngoài. Nhưng do thân hình của nó lúc này quá nhỏ bé, chỉ to bằng nắm tay, khi nhảy xuống bàn, không giữ được thăng bằng nên lập tức té nhào xuống sàn nhà.
“Bịch”
Đồng Đồng ngồi bệch trên đất, hai tay ôm đầu, miệng không ngừng hít hà trông hết sức đáng yêu.
Giang Lưu Nhi nhìn nó có chút buồn cười. Hắn cảm thấy tiểu tử này có rất nhiều bí ẩn, mà không phải chỉ là biết vận dụng không gian pháp tắc đơn giản như vậy.
Hơn hai tháng nay, dưới sự nài nỉ khóc lóc của Đồng Đồng, Giang Lưu Nhi đành bóp bụng nhịn đau, đưa cho nó bốn viên Cực phẩm linh thạch và mười viên Thượng phẩm linh thạch cộng thêm hơn năm mươi viên Trung phẩm linh thạch. Sau khi ăn hết toàn bộ thì hắn phát hiện Đồng Đồng lại có thêm một năng lực mới đó là biến lớn hóa nhỏ. Tuy tạm thời nó chỉ có thể biến hình trong phạm vi không quá lớn nhưng Giang Lưu Nhi tin tưởng nếu như tiếp tục cung cấp linh thạch cho nó ăn thì năng lực của nó còn sẽ tăng lên nữa.
Nhưng vấn đề là… Linh thạch không đủ!
Hắn còn phải để dành sau này bước vào Lam Cảnh tu luyện. Ở Thiên Vũ đại lục này Cực phẩm linh thạch gần như đã trở thành truyền thuyết, suốt mấy ngàn năm nay cũng chỉ xuất hiện lác đác với số lượng chưa tới hai mươi viên mà thôi. Đủ biết Cực phẩm linh thạch trân quý đến cỡ nào.
Tuy bên trong giới chỉ của Giang Lưu Nhi còn được hơn ngàn viên Cực phẩm linh thạch và gần trăm viên Linh phẩm linh thạch. Nhưng mà nó chưa chắc đảm bảo đủ cho hắn đột phá đến Thanh Cảnh. Mà một ngày chưa đột phá được Thanh Cảnh thì hắn chưa thể phi thăng lên Đại Hồng Vũ được.
Sở dĩ suốt vạn năm nay, chưa từng có một người nào của Thiên Vũ đại lục có thể phá toái hư không, phi thăng đến Đại Hồng Vũ một phần cũng là bởi linh khí ở đây quá mỏng manh, tài nguyên thưa thớt không đủ cho nhu cầu tu luyện của tu sĩ.
Không còn cách nào. Hắn phải cố gắng tiết kiệm hết mức có thể.
“Chi chi”
Đồng Đồng ngồi trên bàn giơ giơ bàn tay nhỏ bé nhìn Giang Lưu Nhi khẽ gọi.
Giang Lưu Nhi đương nhiên biết rõ nó muốn gì.
“Không được.”
“Chi chi chi”
“Không được là không được. Nếu ngươi cứ ăn linh thạch của ta như vậy thì sớm muộn ta cũng sẽ không còn viên linh thạch nào để tu luyện mất."
“Chi chi chi chi”
Đồng Đồng nghe thế thì nằm xuống bàn, hai tay ôm đầu lăn lộn, miệng kêu “chi chi” không ngừng.
Giang Lưu Nhi nhìn nó cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Lại dở chiêu này ra.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nó ăn vạ như thế, năm ngày trước nó đã dùng cách này để vòi vĩnh một viên Cực phẩm linh thạch của hắn.
Xoa xoa trán, Giang Lưu Nhi ném cho nó một viên Thượng phẩm linh thạch.
“Chỉ có nhiêu đó thôi, không thể đòi thêm. Nếu không ta sẽ lấy lại không cho ngươi viên nào hết."
Đồng Đồng nhìn thấy không phải là một viên Cực phẩm linh thạch thì tính ăn vạ tiếp nhưng nghe hắn nói thế thì lập tức ôm chặt lấy viên Thượng phẩm linh thạch kia.
Có còn hơn không.
Đồng Đồng thầm nghĩ. Sau đó, nó nhìn Giang Lưu Nhi với ánh mắt như thể đang nói “ngươi đúng là keo kiệt”.
Giang Lưu Nhi thấy thế thì vừa có chút bực bội lại có chút buồn cười.
Nó vẫn là trẻ con a.
Khẽ lắc đầu, hắn bước tới ngồi xuống giường, nhắm mắt tu luyện.
Ba ngày sau…
Nếu so với ngày đầu tiên trong đợt tuyển chọn đệ tử thì hôm nay số lượng người đã thua thớt hơn rất nhiều. Tính tất cả những người có Linh thể và dưới Linh thể thì con số cũng chỉ có hai trăm sáu mươi bảy người.
“Ngô trưởng lão. Năm nay có bao nhiêu người có được Linh thể?”
Ở khu vực dành cho cao tầng của Đại Nhật Cung, một thiếu phụ hướng về một vị trung niên nhân hỏi.
“Thưa Bắc viện chủ. Tổng cộng có mười sáu người có Linh thể. Trong đó, có một là Linh thể cực phẩm, một Thượng phẩm, ba Trung phẩm và mười một Hạ phẩm."
Vị trung niên được gọi Ngô trưởng lão đáp.
Vị Bắc viện chủ kia nhẹ gật đầu, nhỏ giọng:
“Cực phẩm linh thể ắt hẳn là Ngọc Kinh đi, còn Thượng phẩm linh thể thì chắc là Ngọc Đô...”
Khẽ thở dài một chút, Bắc viện chủ thì thào:
“Nhị ca, ngươi xem... Con trai và con gái của ngươi đều rất xuất chúng, sau này chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Đại Nhật Cung ta. Thật ra rốt cuộc huynh đã đi đâu suốt hai mươi năm qua… Chẳng lẽ thật sự huynh đã…”
Vị Ngô trưởng lão thấy thế cũng khẽ thở dài. Viện chủ Tây viện tiền nhiệm đã mất tích hơn hai mươi năm nay mà vẫn bặt vô âm tín, thật sự chỉ sợ là đã dữ nhiều lành ít.
Nói đến vị viện chủ Tây viện tiền nhiệm kia, Ngô trưởng lão không thể không nghĩ tới tân viện chủ của Tây viện bây giờ, nàng cũng chính là thê tử của viện chủ tiền nhiệm. Chỉ có điều từ sau khi phu quân mình mất, nàng ta bắt đầu sống khá phóng túng. Đã có rất nhiều lời đồn, rằng có không ít trưởng lão đã lên giường của nàng, thậm chí còn có một vài nam đệ tử cũng rỉ tai nhau đã từng ngủ với vị Tây viện chủ kia. Quả thật thanh danh của nàng ta chẳng lấy gì làm đẹp đẽ.
“Ồ!… Thiên Thù muội sao lại tới sớm như vậy? Muội làm tỷ tỷ ta cảm thấy thật ngại quá."
Bỗng một giọng nói nhu nhuyễn có phần lười biếng vang lên.
Từ phía hành lang, một nữ nhân chậm rãi đi tới.
Nàng mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, hai vú cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, dáng người ngả nghiêng như liễu...