Trước sự vây công liên tục của đám người Tinh hậu, Thiên Ma đã bị thương rất nặng. Tuy vậy thì từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa hề rời khỏi vị trí một lần nào. Linh lực của hắn vẫn đang không ngừng phát ra để dẫn động những tia sáng li ti từ cánh cổng trên đỉnh đầu dung nhập vào mi tâm Ân Giao.
Tới giờ phút này thì ai cũng thừa hiểu một điều: trận pháp mà Thiên Ma bày ra không phải vì mục đích đột phá cảnh giới như tin tức bọn họ nhận được. Trận pháp này được tạo ra vì cô gái đang nằm kia. Có lẽ bọn họ đã đoán được đại khái mọi chuyện, thế nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Họ không quan tâm mục đích của Thiên Ma. Việc họ muốn và cảm thấy cần làm là tiêu diệt hắn, chỉ đơn giản như vậy. Chẳng ai nguyện ý giữ lại một mối đại họa như hắn cả.
Thiên Ma nhất định phải chết!
"Hắn đã không cầm cự được nữa rồi! Hãy xông lên lấy mạng hắn!"
"Hãy giết tên ma đầu này đi!"
"Giết hắn!"
"Giết ta sao?" Thiên Ma tự hỏi. Bất giác, chẳng hiểu vì cớ gì mà trong lòng hắn lại cảm thấy có chút buồn cười. Thậm chí hắn còn không biết tại sao bọn họ lại muốn hắn chết đến vậy. Vì tội ác của hắn quá nhiều ư? Vì hắn là Thiên Ma ư? Nhưng ai đã biến hắn thành "ma"? Là ai đây?
"Ba ba"
"Ba ba ba"
Sau khi tiếp liền mấy chưởng của Tinh hậu, Thiên Ma lập tức hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn đã đến giới hạn rồi. Tất nhiên, sẽ không vì điều đó mà những người còn lại thôi công kích hắn. Trái lại, sự công kích càng trở nên hiểm độc hơn nữa. Và người cuối cùng ra tay, theo cách vô tình nhất... chính là thánh nữ của yêu tộc - Mỹ Toa.
Tất cả kết thúc bằng một nhát đâm sâu. Xuyên thẳng qua tim.
Trong mắt Thiên Ma, thời gian như đang trôi chậm lại. Hắn có thể cảm nhận được cơn đau nhói nơi lồng ngực. Hắn có thể nhìn thấy từng giọt máu đang tuôn ra. Cả hơi thở của hắn nữa, hắn nghe rất rõ.
Cảm giác này thật quen thuộc. Hệt như năm đó trên đỉnh Thúy Trúc Phong...
Bầu trời vẫn cao như thế... Vẫn cao như thế...
Người hắn dần ngã xuống...
"Không!"
Một tiếng kêu bi thương đột ngột vang lên. Người vừa tới là Cổ Mị Nhi.
"Phu quân! Phu quân! Chàng không thể bỏ thiếp! Chàng không thể bỏ thiếp! Chàng hứa với thiếp sau khi cứu sống Ân Giao, ba người chúng ta sẽ mai danh ẩn tích, cùng nhau sống những tháng ngày bình dị mà! Tại sao? Tại sao chàng lại không giữ lời?..."
Cổ Mị Nhi vừa nói vừa nức nở khóc. Những ngày qua nàng đã luôn sống trong nỗi bất an. Nàng vui mừng vì có được cái gọi là hạnh phúc nhưng đồng thời lại sợ hạnh phúc vụt khỏi tầm tay. Vì hạnh phúc vốn là thứ mong manh... Giờ phút này đây, nỗi bất an kia rốt cuộc đã biến thành sự thật. Hạnh phúc của nàng đã đổ vỡ tan tành.
Ai?
Là ai đã lấy đi chút mơ ước nhỏ nhoi của nàng?
Cổ Mị Nhi quay sang nắm chặt cổ áo Mỹ Toa, nói gần như hét lên:
"Tại sao? Tại sao ngươi phải giết hắn? Tại sao các ngươi phải giết hắn?..."
Dùng chút linh lực đẩy Cổ Mị Nhi ra, Mỹ Toa rất bình thản đáp:
"Chẳng tại sao cả. Giết người và bị người giết. Đây là một thế giới tàn nhẫn."
"Một tên đại ma đầu mất hết nhân tính như hắn, giết đi có gì không thỏa? Chúng ta chỉ là trừ hại cho thế gian mà thôi."
"Trừ hại cho thế gian ư?"
Cổ Mị Nhi bỗng cười dài:
"Ha ha ha... Ha ha ha ha... Tinh hậu ngươi cũng biết cái gọi là trừ hại cho thế gian ư? Thật buồn cười! Ha ha ha! Thật là buồn cười! Nếu không phải các ngươi một mực đổ tội lên đầu hắn, nếu không phải các ngươi bức hắn vào đường cùng thì hắn cần giết người sao, hắn sẽ bị nguyền rủa sao?... Tất cả là do các ngươi! Là chính các ngươi đã ép hắn!"
Trong lúc mọi người còn đang bị những lời của Cổ Mị Nhi làm ảnh hưởng thì bên trong không gian linh hồn Thiên Ma, một dị biến phát sinh. Ở khu vực trung tâm, tại vùng sáng tím, hư ảnh của nam tử áo đen đột nhiên mở mắt. Kỳ lạ hơn nữa là... y đang cười. Không sai. Một nụ cười nhếch môi xem thường tất thảy vạn vật thế gian.
Cũng chính tại thời điểm đó, ở một nơi cách Thiên Vũ đại lục rất xa, tại tầng trời thứ bảy của Đại Hồng Vũ, một loạt các hiện tượng lạ đồng loạt phát sinh. Và tất cả đều liên quan đến yêu tộc.
Đầu tiên là Lạc Mai Tiên Sơn, một trong ba đại thánh địa của yêu tộc. Chủ nhân của nơi đây là một con Kim Tước đã tu hành vạn năm, là một trong số những đại nhân vật đứng đầu tầng trời thứ bảy. Và điều kỳ lạ phát sinh chính là đến từ vị yêu tộc này. Ngay khi nam tử áo đen bên trong không gian linh hồn của Thiên Ma vừa mở mắt, vị yêu tộc ấy đã đình chỉ bế quan, lao ra ngoài, nhỏ giọng thì thào:
"Rốt cuộc Vương đã thức tỉnh. Thần thiếp nhất định sẽ chờ đợi ngày Vương trở về."
Nói xong, nàng liền hóa thành một con Kim Tước bay lên trời cao, thực hiện một điệu múa kỳ lạ nào đấy.
Đương nhiên, sự bất thường không chỉ xảy ra với vị Kim Tước kia, nhiều thống lĩnh khác của yêu tộc cũng có những hành động khá kỳ lạ. Ví như chuyện Bích Thủy Thanh Thiên Xà vốn đã tuyệt tích hơn vạn năm bỗng bất ngờ tái hiện, ví như Tích Nguyệt Thiên Yêu cất tiếng ca vang vọng cả một vùng Bắc Hải Đảo... Tóm lại, đây là một ngày vô cùng bất thường của yêu tộc.
Và Thiên Ma, nguyên nhân khởi nguồn cho tất cả mọi chuyện, hiện đang trong tình trạng hết sức nguy kịch. Hắn sắp chết.
Cổ Mị Nhi đỡ lấy hắn, ánh mắt lạnh lùng quét qua những kẻ trước mặt, sau cùng thì tập trung trên người lão Phong tử, Bạch Thiên Thù và Mỹ Toa.
"Các ngươi đã vừa lòng chưa? Giết đệ tử của mình, giết hôn phu của mình, giết ân nhân của mình, các ngươi đã vừa lòng rồi chứ?"
"Ngươi... nói như vậy là ý gì?"
Lão Phong tử hỏi lại. Trong lòng ông có dự cảm không lành. Dĩ nhiên, cả Bạch Thiên Thù và Mỹ Toa cũng là như thế.
"Ta nói gì?"
Cổ Mị Nhi bật cười một cách cay đắng:
"Lão Phong tử, chẳng phải ngoài Lưu Mạn, Lưu Thanh, Bạch Thiên Thù, ông vẫn còn một đệ tử nữa sao? Bạch Thiên Thù, ngươi chẳng phải cũng có một vị hôn phu sao? Còn ngươi, Mỹ Toa, giữa lúc ngươi bị mọi người của Đại Nhật Cung xa lánh và hiếp đáp, chẳng phải có một người đã đứng ra che chở cho ngươi sao?"
"Không thể nào. Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào!"
Mỹ Toa lập tức phủ nhận. Những lời Cổ Mị Nhi vừa nói, nàng không muốn tin. Nàng sợ. Nàng nhìn chằm vào kẻ đang hấp hối nằm kia, bàn tay không tự chủ được khẽ run.
"Không phải. Không phải. Tuyệt đối không phải!"
Như để chứng minh, từ tay nàng, một luồng linh lực nhằm vào Thiên Ma phóng tới. Chớp mắt, chiếc mặt nạ hoàng kim luôn được đeo trên mặt Thiên Ma đã nằm gọn trong tay nàng.