Tôn Ngọc khi đó nghe xong thì tỏ ra hứng thú. Hắn có nghe nói về vị sư muội Lâm Thải Tuyết này, rằng nàng ta là một cô gái rất đẹp, chỉ là hắn chưa có dịp gặp mặt. Dù sao hắn cũng là một đệ tử hạch tâm, nơi ở tách biệt với nội môn và ngoại môn đệ tử. Thêm nữa, lúc đó hắn nghĩ cô gái Lâm Thải Tuyết nào đấy làm sao có thể xinh đẹp bằng đại sư tỷ Tô Vân Chi được. Vì vậy Tôn Ngọc cũng không quá chú ý.
Nhưng mà Tôn Ngọc biết mình đã sai. Bởi vì cô gái tên Lâm Thải Tuyết hiện đang đứng trước mặt hắn lúc này quả thật chẳng có chút nào thua kém đại sư tỷ.
“Ngươi đến đây làm gì?” - Lâm Thải Tuyết đứng trước cửa, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu nhìn Lâm Viêm nói.
“Sư muội. Không phải nên mời chúng ta vào phòng trước sao?”
Không đợi Lâm Viêm lên tiếng, Tôn Ngọc đã chen vào.
“Không phải ngươi nên giới thiệu mình trước sao?” - Lâm Thải Tuyết cũng không có ý định để bọn họ vào.
Tôn Ngọc cười lành: “Sư muội nói phải, là sư huynh ta sơ ý. Vậy bây giờ ta xin được phép giới thiệu. Ta là Tôn Ngọc, là một trong ba hạch tâm đệ tử đứng đầu."
Nói xong, Tôn Ngọc đứng đó, bộ dáng vô cùng tiêu sái. Hắn tin chắc vị sư muội này sau khi nghe hắn là một trong ba hạch tâm đệ tử đứng đầu sẽ lập tức chuyển biến thái độ. Nói không chừng không cần hắn tốn sức thì nàng ta cũng sẽ bám lấy hắn. Bởi vì trước giờ, những vị sư muội tự động ngã vào lòng hắn đã không ít.
Thế nhưng… Lần này hắn sai…
Lâm Thải Tuyết cũng chẳng có gì gọi là chuyển biến thái độ, nói khó nghe thì là không chào đón hắn. Nàng đáp bằng giọng lãnh đạm:
“Thì ra là Tôn sư huynh. Không biết Tôn sư huynh tìm ta có chuyện gì?”
Tôn Ngọc có chút ngoài ý muốn, bộ dáng tiêu sái cũng mất luôn từ lúc nào không hay, hắn nói một cách hình thức:
“Sư huynh nghe nói muội là một trong ba người có được linh thể trong lớp đệ tử mới. Sẵn có chút chuyện cần đến Tàng thư các, đi ngang qua đây thuận đường nên tiện thể ghé vào… Chỉ có điều… sư huynh có chút bất ngờ. Không nghĩ Thải Tuyết sư muội không những có được linh thể hiếm gặp mà còn có dung mạo ít ai bì kịp."
Thải Tuyết?
Trong mắt Lâm Thải Tuyết càng lạnh đi mấy phần.
“Sư huynh. Xin gọi ta là Lâm sư muội."
Tôn Ngọc cũng không mấy để ý, nhưng vẫn đàng hoàng mà nói:
“Là sư huynh thất lễ. Lâm sư muội xin đừng trách.” - Dừng một chút rồi hắn nói tiếp: “Ta đang muốn đi đến Tàng thư các chọn một ít công pháp tu luyện. Nếu sư muội không chê, sư huynh xin được mời muội cùng đi."
Lâm Thải Tuyết dần mất kiên nhẫn:
“Ta còn phải tu luyện tâm pháp, e rằng không có thời gian đi cùng sư huynh. Nếu sư huynh đang mang chuyện trong người, ta cũng không làm phiền nữa. Sư huynh. Không tiễn." - Dứt lời, nàng khép cửa lại.
Tôn Ngọc đứng bên ngoài, nhếch môi cười thú vị. Người con gái này hắn định rồi.
Tôn Ngọc quay sang bảo Lâm Viêm đang đứng bên cạnh im lặng nãy giờ: “Đi thôi.”
Lâm Viêm cung kính theo sau. Được vài bước, hắn ngoảnh mặt nhìn về căn phòng của Lâm Thải Tuyết, mắt hiện lên vẻ âm độc.
Lâm Viêm ta không có được thì ngươi cũng đừng mong sống tốt. Hắn thầm nói.
…
Hôm nay, từ sáng sớm, ở khu tập luyện dành cho đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn của Thiên Nhai Các bỗng trở nên đông đúc hơn mọi ngày. Khuôn mặt họ hầu hết đa số đều có vẻ hồi hộp, lo lắng. Họ có mặt ở đây lúc này không phải để tập luyện mà là để đợi kiểm tra.
Mọi người ai cũng muốn thể hiện hết toàn bộ khả năng của mình, chỉ ngoại trừ Giang Lưu Nhi. Hắn không những không thể bộc lộ tu vi chân thực mà còn phải ẩn giấu nó. Nếu để mọi người biết cảnh giới thật sự của hắn tương đương với Ngự Không Cảnh sơ kỳ thì không biết họ sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào. Nhưng tuyệt đối đó không phải điều tốt đẹp gì. Hắn hiểu rõ nếu bại lộ toàn bộ cho người khác biết cũng chẳng khác nào nói với họ yếu điểm của bản thân. Đó là chưa kể đến những rắc rối mà nó đem lại trong trường hợp này. Thiết nghĩ chỉ phải giải thích cho các vị cao tầng trong Thiên Nhai Các thì cũng đã là việc đau đầu.
“Các ngươi nhìn! Các vị sư huynh, sư tỷ tới rồi!” - Một vị đệ tử nói.
Từ ngoài, có ba người bước vào, hai nam một nữ. Họ chính là ba người đứng đầu trong số những đệ tử hạch tâm của Thiên Nhai Các – Tô Vân Chi, Tôn Ngọc và Vương Lỗi. Tất cả đều có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ.
Tô Vân Chi nói với mọi người:
“Kể từ khi các ngươi nhập môn đến nay cũng đã được nửa năm. Mục đích của cuộc kiểm tra này là để sàng lọc lại tư chất và ngộ tính của các ngươi. Kiểm tra có hai phần. Phần đầu là kiểm tra tu vi, phần thứ hai là kiểm tra thực chiến. Kết quả kiểm tra sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quyền lợi của các ngươi sau này, vì vậy, ta mong mọi người hãy cố gắng thể hiện hết sức có thể.” - Nàng dừng lại nhìn khắp các đệ tử rồi nói tiếp: “Được rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành kiểm tra cảnh giới tu vi."
Tô Vân Chi nhìn sang Vương Lỗi. Vương Lỗi khẽ gật đầu, hướng các đệ tử nói:
“Mọi người nghe ta nói. Ta đọc đến tên ai thì người đó bước ra, dùng toàn bộ khí lực đánh vào nghiệm linh thạch đằng kia. Căn cứ vào khí lực của các ngươi mà các vòng tròn trên nghiệm linh thạch sẽ sáng lên. Một vòng là Phàm Thai Cảnh sơ kỳ, hai vòng là Phàm Thai Cảnh trung kỳ, ba vòng là Phàm Thai Cảnh hậu kỳ, bốn vòng là Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ, năm vòng là Tiên Thiên Cảnh trung kỳ… cứ thế mà tính. Các ngươi đã rõ chưa?”
“Rõ!"
Các đệ tử đồng thanh hô.
Thật ra nếu như là cường giả Thần Thông Cảnh trở lên thì không cần nghiệm linh thạch, họ có thể tự mình thăm dò tu vi của người có cùng cảnh giới hoặc thấp hơn. Nhưng bọn người Vương Lỗi vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó nên lúc này không thể khác hơn là phải dùng đến nghiệm linh thạch.
“Lưu Nham." - Vương Lỗi bắt đầu đọc tên.
Đệ tử tên Lưu Nham kia bước ra, hít một hơi sâu, dùng toàn bộ khí lực đánh lên nghiệm linh thạch.
“Oành”
Một tiếng trầm đục vang lên. Trên nghiệm linh thạch, những vòng tròn bắt đầu sáng. Vòng thứ nhất, vòng thứ hai… Ánh sáng dừng lại ở nửa vòng thứ hai.
“Lưu Nham. Phàm Thai trung kỳ." - Vương Lỗi vừa đọc vừa ghi chép.
“Thạch Hạo."
…
“Thạch Hạo. Phàm Thai hậu kỳ."
“Lưu Tố Vân."
…
“Lưu Tố Vân. Phàm Thai sơ kỳ."
“Lâm Thải Tuyết."
Khi Vương Lỗi đọc đến tên Lâm Thải Tuyết thì tất cả mọi người đều tập trung chú ý. Tuy nàng rất ít xuất hiện, cũng không có bạn thân nào, nhưng tên của nàng đã sớm được đa số các đệ tử Thiên Nhai Các nhớ kỹ. Nói theo cách nào đó thì nàng thật sự rất nổi tiếng.
Nàng có được hạ phẩm linh thể, lại cộng thêm dung mạo xinh đẹp hơn người, không làm cho người khác chú ý thì cũng không hề dễ.
Lâm Thải Tuyết bước ra.
Hôm nay, nàng mặc một bộ đồ màu trắng, tóc tùy ý buông thả, khiến cho người nhìn cảm giác có chút gì đó lạnh lùng và cao ngạo.
Đằng kia, bên cạnh Tô Vân Chi, Tôn Ngọc nhìn nàng chăm chú. Và càng nhìn hắn lại càng thấy nàng thật đẹp. Hắn nở một nụ cười khó hiểu.
Lâm Thải Tuyết bước tới gần nghiệm linh thạch, một chưởng cách không tùy ý đánh ra. Trên nghiệm linh thạch bắt đầu sáng lên. Một vòng… Hai vòng… Ba vòng… Sau cùng dừng lại ở một phần ba của vòng thứ tư.
“Lâm Thải Tuyết. Tiên Thiên sơ kỳ." - Vương Lỗi đọc lên.
“Tiếp theo. Niệm Từ."
Vương Lỗi vừa dứt lời, tất cả các ánh mắt đều dồn về phía Giang Lưu Nhi. Hắn là một trong hai người có được trung phẩm linh thể của Thiên Nhai Các. Nhưng bình thường, hắn chẳng bao giờ chủ động nói chuyện hay tu luyện cùng với ai. Các đệ tử của Thiên Nhai Các đều cảm thấy hắn có gì đó hơi thần bí. Lúc này, họ rất tò mò về tu vi của hắn. Họ muốn xem liệu trung phẩm linh thể có thật sự lợi hại như lời đồn không.
Giang Lưu Nhi không biết lúc hắn bước lại gần nghiệm linh thạch, ánh mắt của một cô gái đang chăm chú dõi theo.
Hắn vẫn với vẻ đạm mạc đó… Trên đời này liệu điều gì có thể làm hắn bận tâm? Cô gái tự hỏi thầm.
Ở một góc khác, khi chứng kiến ánh mắt của Lâm Thải Tuyết nhìn Giang Lưu Nhi, trong mắt Tôn Ngọc hiện lên vẻ âm lãnh như một con độc xà.
Lúc này, Giang Lưu Nhi đã đứng trước nghiệm linh thạch. Vì không muốn bại lộ tu vi chân chính, hắn chỉ sử dụng chưa tới một phần mười chân khí.
Khi tay Giang Lưu Nhi giơ lên định đánh xuống nghiệm linh thạch thì giọng một cô gái vang lên…
“Chờ một chút! Chờ một chút!”