“Sao rồi?” Trương Dương thấy vẻ mặt của Vương Phong như vậy liền hỏi.
“Thực ra khi còn nhỏ tôi đã nhìn thấy bức vẽ của các bức tượng này” Vương Phong thở dài một tiếng nói: “Tôi cũng biết đó là một quyển võ công bí tịch rất thâm ảo. Hơn nữa tôi còn biết phương pháp tu luyện. Nhưng tôi không tìm được bất cứ biện pháp nào để thành công. Dù cố gắng như thế nào, bức tranh vẫn là bức tranh”.
Vương Phong dừng lại một chút, như đang nhớ lại.
“Khi tôi chín tuổi, có một cường giả đến gặp mẹ tôi, tôi đã hỏi vấn đề này” Vương Phong lại từ từ nói.
“Sao?” Tim Trương Dương đập mạnh. Thì ra bí tịch này có rất nhiều người có, điều này nằm ngoài suy đoán của Trương Dương.
“Người này nói, số người biết được bí tịch này ít nhất có hơn hai mươi người, biết phương pháp tu luyện cũng có ít nhất năm người. Nhưng đến tận lúc này vẫn không có thể hóa giải sự huyền bí của bí tịch này. Mà trong những người đó, có ít nhất mười người có thiên phú hơn xa tôi và anh. Nói cách khác, muốn tu luyện võ công trong Tiên Đạo Mạn Mạn, không chỉ cần cố gắng, còn cần có cơ duyên. Nếu như không có cơ duyên, cho dù là biết được bí mật của Tiên Đạo Mạn Mạn cũng không thể nào tu luyện”.
“Ý của anh là, chưa ai tu luyện thành công Tiên Đạo Mạn Mạn?” Trương Dương không khỏi ngẩn người.
“Có” Vương Phong lập tức trả lời.
“Là ai?” Trương Dương chấn động. Không nghĩ đến, thần công này đã bị người phá giải, không biết là nhân vật thiên tài nào.
“Vấn đề này, tạm thời tôi không thể trả lời. Nhưng tôi có thể nói cho anh, nghe nói, võ công của người này có thể khống chế một thành phố hàng triệu dân” Trong mắt Vương Phong trở nên mờ mịt, dường như đang truy tìm một giấc mộng xa xôi.
“Khống chế thành phố hàng triệu dân” Tim Trương Dương điên cuồng nhảy lên, trong đầu như nổ tung. Điều này đã siêu việt phạm trù suy nghĩ của hắn. Hắn bây giờ khống chế phạm vi vài trăm mét đã cảm thấy khó tin. Nghĩ không ra, còn có người có thể khống chế cả một thành phố, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy, tôi phỏng chừng có thể còn không chính xác. Có người nói, người này ở tình huống toàn lực vận công có thể hấp thu tất cả năng lượng trong phạm vi mấy chục nghìn Km, trong nháy mắt có thể làm cho hàng vạn người biến thành mây khói. Lúc hắn cười nói, có thể làm cho biển rộng nổi lên sóng thần ngập trời. Có thể làm cho mặt hồ hơn mười Km đóng thành băng…” Vẻ mặt Vương Phong rất sùng kính.
Mồm Trương Dương há thật to. Mỗi một câu nói của Vương Phong làm cho hắn rất rung động. Hắn tin lời Vương Phong nói. Bởi vì trong lời của Vương Phong tiết lộ một tin tức rất quan trọng đó chính là hấp thu năng lượng.
Nếu như chưa ai tu luyện thành công Tiên Đạo Mạn Mạn thì Vương Phong tuyệt đối không thể nào biết được năng lượng chuyển đổi này.
Trên thực tế, Tiên Đạo Mạn Mạn là công pháp hấp thu chuyển đổi năng lượng.
Trương Dương thậm chí còn tin rằng, những bức tượng trong thạch động có thể trở thành tinh thể là bởi vì hấp thu rất nhiều năng lượng bên ngoài mà hình thành.
Có thể đoán ra, sáu ngàn vạn năm về trước, loài người không có công cụ ghi chép lại tri thức. Vì để giữ gìn môn tuyệt học thần công này, những người này lúc sắp chết đã tụ tập rất nhiều năng lượng huỳnh thạch, đem thân thể mình hóa thành tinh thạch ngàn năm không thối rữa. Cho nên những bức tượng này có thể trả qua hàng ngàn vạn năm, bị dòng sông bào mòn bao năm mà vẫn bảo tồn được cho đến tận hôm nay.
Đương nhiên làm cho Trương Dương khiếp sợ không phải bời vì người kia đã tu luyện thành công Tiên Đạo Mạn Mạn. Mà làm hắn khiếp sợ chính là thiên phú của người kia. Phải biết rằng khi hắn có được động tác nguyên hình của Tiên Đạo Mạn Mạn mà vẫn chỉ mới tiến được một bước rất nhỏ. Mà người đó chỉ có được một bản công pháp sai lệch bị chỉnh sửa mấy trăm lần, không ngờ còn có thể đạt đến tu vi đó. Điều này không thể dùng hai chữ “Thiên tài” mà hình dung được.
Chỗ đáng sợ của người đó chính là, có thể dựa vào chính mình mà chỉnh sửa bí tịch võ công sáu ngàn vạn năm trước.
Lưu Bưu và Trương Vân hợp lực bắt mắt con cá lớn, chuẩn bị dùng trên đường. Lộ trình tiếp theo vẫn làm cho người ta lo lắng. Bởi vì Trương Dương tìm được tuyệt thế võ công làm cho cao hứng mất sạch. Thạch động rộng lớn này trải dài gần như vô tận.
Mặc dù vết thương trên người mọi người đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng sức nặng cũng không giảm bớt. Bởi vì Lưu Bưu và Trương Vân bắt ba con cá sau khi mổ ra vẫn nặng hơn trăm cân.
Mà cô gái cũng đeo trên lưng hơn hai mươi cân đá làm tiêu bản. Ai cũng khuyên nàng ném xuống, nhưng nàng chỉ cắn chặt răng, mệt đổ mồ hôi cũng nhất định không chịu buông tha.
Mỗi người đều có thể nhìn thấy, cô gái này rất coi trọng những viên đá đó.
Lúc này, Vương Phong vẫn cõng Mãi Mãi Đề. Lưu Bưu cõng Trương Vân, A Trạch cõng cá và một ít vũ khí. Duy nhất chỉ có Trương Dương vì vai bị thương nên không đeo gì, hắn phụ trách cảnh giới.
“Để tôi mang cho” Trương Dương thở dài một hơi. Cô gái này thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng sự ương ngạnh thì không ai có thể sánh bằng. Dù là Mãi Mãi Đề khuyên nàng cũng không nghe, sống chết cũng muốn mang những viên đá này đi.
“Không cần, tôi chịu được” Cô gái liếc nhìn vết thương trên vai Trương Dương, lau mồ hôi trên mặt. Hơn hai mươi cân đá mặc dù không nặng. Nhưng đối với một cô gái mới khỏe lại mà nói thì không khác gì một ngọn núi.
“Đưa tôi mang cho. Nếu không chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau đó. Tôi cũng không muốn bị đám rắn rết, chuột bọ ở đây ăn thịt” Trương Dương nhìn về phía trước mà nói. Lúc này bọn họ đã bị đội bỏ lại hơn ba mươi mét. Thấy sắp đi đến chỗ rẽ, sẽ không thấy được mọi người phía trước nữa.
“A… chuột” Cô gái nhảy dựng lên, vội vàng nhìn xung quanh.
“Ha ha, cô sợ chuột sao?” Trương Dương nhận lấy chiếc ba lô trên vai cô gái. Không khỏi kỳ quái hỏi, phải biết rằng nghề nghiệp của cô gái đáng lẽ không nên sợ chuột mới phải.
“Sợ…” Cô gái đỏ mặt nói: “Nhưng mà, thật sự không có cách nào để mà không sợ. Có một lần tôi đi theo một đội địa chất ra ngoài khảo sát. Ở sa mạc gặp phải chuyện phiền toái, chúng tôi bị nhốt trong sa mạc gần một tháng, không có thức ăn, chỉ có một ít nước. Lúc ấy thức ăn duy nhất của chúng tôi chính là chuột. Lúc đầu tôi không dám ăn, nhìn bọn họ ăn. Cuối cùng đói quá nên không thể không ăn, cũng phải ăn”.
“Ăn bao nhiêu?” Trương Dương nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô gái, không khỏi cười hỏi.
“Ăn hơn hai mươi con” Cô gái nhỏ giọng nói.
“Lợi hại. Đúng, cô trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, học những điều này, bố cô không lo lắng sao?” Trương Dương rất kỳ quái về gia tộc Mãi Mãi Đề, đây là một gia tộc thật phức tạp.
“Không, không lo lắng. Bố tôi chỉ hy vọng chúng tôi có thể độc lập tực chủ. Ông không hy vọng chúng tôi nhúng tay vào chuyện làm ăn của ông. Ông chỉ hy vọng chúng tôi sống một cuộc sống như những người bình thường”
“Vậy Nhiệt Địch Lực…”
“Anh trai tôi từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, năng lực tính toán cũng rất giỏi, có lối suy nghĩ rất kín đáo, có rất nhiều suy nghĩ lớn mật. Khi còn bé, anh ấy thậm chí còn xảy ra tranh chấp với người của gia tộc Vương thị. Cha tôi lo lắng, sợ anh ấy quá kiêu ngạo nên đã đưa anh sang nước Mỹ du học. Không ngờ rằng, anh ấy sau khi tốt nghiệp đã lén lút quay về, kết quả…” Hai mắt cô gái đã đẫm lệ.
“Gia tộc Vương thị?” Trương Dương ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được có một gia tộc như vậy. Chẳng là là gia tộc của Vương Yến?
“Trương Dương, nhanh lên, nhanh lại đây xem!”
Cô gái vừa định mở miệng, từ đằng trước đã truyền đến tiếng gọi đầy hưng phấn của Trương Vân.
Chẳng lẽ thấy đường ra sao?
Trương Dương không khỏi mừng rỡ, vội vàng đi nhanh tới. Sau khi đi vòng qua một con đường đá, lại thấy một hang động rất lớn xuất hiện trước mặt bọn họ. Vô số thạch nhũ trong không trung trông rất đồ sộ. Bên dưới hang động có một hồ nước nhỏ. Hồ nước không quá sâu, bên cạnh hồ nước có một thác nước cao năm mét. Thác nước dựng đứng, nước chảy rất mạnh.
“Phát hiện được gì?” Trương Dương nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút không khỏi cảm thấy thất vọng. Nơi này ngoại trừ rộng một chút, hình như không có gì khác thường.
“Anh xem chỗ này đi” Vương Phong khom người chỉ vào một đám rêu trên mặt nước.
“Rêu” Mắt Trương Dương sáng lên.
“Đúng là rêu nước. trên thực tế nơi này hẳn là nơi cung cấp thực vật cho cá bên trong hang động. Rong rêu từ thời tiền sử này thực ra các loài cá bình thường không ăn được. Có thể cá ở đây không có lựa chọn nào khác, cũng quen với thức ăn này. Hơn nữa tốc độ sinh trưởng của loài rêu này cũng không phải quá nhanh, gần như có thể hình dùng từ liệt biến để hình dung” Cô gái hưng phấn ngồi xuống.
“Đấng tạo hóa thật quá thần kỳ. Bên trong hang động này không ngờ lại có môi trường sinh thái độc lập này” Trương Dương không khỏi cảm thán. Hang động này đã tồn tại hàng ngàn vạn năm, không thể không nói đây là một kỳ tích. Phải biết rằng, dù chỉ xảy ra bất cứ một sai lầm này, hoàn cảnh sinh thái trong động cũng không thể nào tồn tại được.
“Nơi đây có rong rêu, còn có thác nước. Tôi nghĩ chúng ta chỉ còn cách đầu nguồn không xa” Vương Phong nói.
“Phong, không nhất định. Thác nước này chỉ là một nhánh sông, nước chảy dù mạnh nhưng không lớn. Hơn nữa chúng ta đã đi qua ba hang động. Em hoài nghi, ba động này sẽ hội hợp ở một điểm nào đó. Nếu không nước bên trong nhánh sông này không nhỏ như vậy, khẳng định phân lưu” Cô gái cẩn thận nhìn kết cấu của hang động, thi thoảng nheo mắt quan sát nước và đá trên vách động.
“A… Còn chưa tới sao? Có còn gặp phải mãnh thú nữa không?” Trương Vân nghe cô gái phân tích không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Mẹ nó, cái miệng quạ đen”.
Lưu Bưu khẽ buông tay ra, Trương Vân lập tức rơi xuống mặt đất.