Mục lục
[Dịch] Đồ Thần Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt khác, Trương Dương đoán đám mãnh thú này nếu đã có thể sinh hoạt ngay sát Cương Giáp thú như vậy thì chỉ né tránh khi Cương Giáp thú nổi giận mà thôi. Nói rõ ra thì đám dã thú trong nước này cũng rất là hung mãnh, bằng không chúng cũng sẽ vạn vạn lần chẳng làm láng giềng của Cương Giáp thú.

Đồng thời, Trương Dương còn nghĩ đến một vấn đề khác. Cương Giáp thú không có quấn rịt lấy Lưu Bưu cũng là vì đã biết chung quanh có mãnh thú đang rình rập, sợ rằng lỡ lưỡng bại câu thương sẽ bị mãnh thú khác ở giữa ngư ông đắc lợi. Chỉ là nó không nghĩ ra, Lưu Bưu đã lâm vào tình trạng bị thoát lực, căn bản không còn có thể chiến đấu được nữa...

Căn động này là một hoàn cảnh sinh tồn kỳ diệu. Vô số động vật to lớn sinh hoạt dưới nước, kiềm chế lẫn nhau, thù địch lẫn nhau. Nhưng khiến Trương Dương nghi hoặc chính là, nhiều động vật khổng lồ như vậy đương nhiên cần thức ăn, vậy bọn chúng dựa vào cái gì để sinh sống?

Nên biết, nuôi sống một con mãnh thú nằm cao nhất trong hệ sinh vật mà thú lớn ăn thú bé thì cần rất nhiều đồ ăn. Rõ ràng là đám sinh vật tiền sử này đều là động vật ăn thịt. Không thể nào chỉ có uống nước mà có thể to lớn như thế. Nếu là động vật ăn cỏ, thì số lượng cỏ ăn mỗi ngày đều khổng lồ kinh người. Mấu chốt chính là trong động vôi này căn bản không có cây cỏ để ăn.

Nghĩ tới đây, Trương Dương không khỏi ngấm ngầm cảm thấy may mắn vì cả đoạn đường chỉ bị chấn kinh mà không hề bị nguy hiểm. Nên biết trong nước có nhiều quái vật như thế, không ngờ lại có thể đi cả mười mấy tiếng đồng hồ mà không rụng một sợi tóc. Chuyện này tuyệt đối là kỳ tích!

Mọi người vừa rồi bị kinh hoảng một trận, mặc dù không có tham gia chiến đấu, nhưng lại vẫn cảm thấy như lâm vào tình trạng kiệt sức liền để cho Vương Phong canh phòng, sau đó đều mơ mơ màng màng rồi ngủ cả...

Trương Dương mặc dù đang có một cổ dục vọng mãnh liệt để tới quan sát căn động thứ nhì kia, nhưng hắn lại không dám ly khai. Lúc này chỉ còn hắn và Vương Phong mới còn chút lực chiến đấu. A Trạch đã bị trọng thương, vạn nhất xuất hiện nguy hiểm, tiếp ứng cũng không được.

Từng giây từng phút thời gian trôi qua, minh tưởng của Trương Dương khuếch tán điên cuồng trong căn động. Đây là lần đầu Trương Dương vận dụng minh tưởng mà không hề kiêng kỵ chút nào. Khiến hắn kinh ngạc chính là trong hoàn cảnh thế này, không chỉ có thể nhanh chóng tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, mà phạm vị lan tràn cũng trải rộng hơn. Tựa hồ như bên ngoài có một cổ lực lượng thần bí đang bổ sung năng lượng lên người hắn...

Vì sao lại xuất hiện hiện tượng kiểu này?

Nếu như đang ở thế giới tự nhiên bình thường thì Trương Dương còn có thể giải thích. Dù sao từ xưa tới nay, tu luyện võ công đều cần có một yêu cầu nhất định về hoàn cảnh, tốt nhất là ở những nơi có núi có sông, phong cảnh mỹ lệ, ánh trăng sáng ngời. Nhưng trong căn động này không ngờ lại có thể sản sinh cảm giác như thế, thực có chút không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ thân thể thật sự có thể hấp thu năng lượng bên ngoài như trong truyện tiểu thuyết miêu tả sao?

Nếu thế, vậy cách thức tu luyện như thế nào?

Còn nữa, trong động này chẳng lẽ có người có thể chuyển hoá năng lượng của lực lượng sao?

Dần dần rồi đầu óc của Trương Dương cũng tiến nhập vào trạng thái không minh. Minh tưởng từng chút từng chút khuếch tán vào nước, ra sức cảm giác lấy những gì trong nước. Đáng tiếc, minh tưởng của Trương Dương thủy chung cũng không cách nào tiến nhập vào trong nước được. Mặc dù có thể cảm giác được vô số sinh mạng đang mãnh liệt tồn tại, nhưng không cách nào tính toán được vị trí cùng kích thước cụ thể của mục tiêu.

Minh tưởng của Trương Dương lại tiến nhập vào động khẩu thứ hai kia. Khi hắn vừa tiến nhập vào động thì lập tức cảm giác được sinh mạng ở đó bao la vô số. Trương Dương lập tức nhớ tới đám cá trong suốt to như đầu mũi kim kia...

Thật là nhiều!

Có lẽ vì nước cạn, nên Trương Dương có thể cảm giác được vô số sinh mạng đang ngao du trong nước. Dần dần rồi minh tưởng càng lúc càng thâm nhập vào sâu. Trương Dương phát hiện nước dần dần trở nên sâu hơn một chút. Đầu của đám cá kia cũng càng lúc càng trở nên lớn hơn... Thình lình, hắn mặc dù cảm giác được chung quanh thân thể tràn ngập năng lượng khổng lồ, nhưng thân thể của hắn lại không cách nào chuyển hóa được.

Nhưng hắn có thể phán đoán ra được, đám cá này là mớ cá con vừa mới nở ra, nên mới vây quanh nơi nước cạn như vậy, còn đám cá lớn chính là cá mẹ.

“Phực...” một tiếng. Trong lúc Trương Dương còn đang suy tư thì một con cá mười mấy ký nhảy mạnh ra khỏi nơi nước cạn trong động kia, bắn thẳng vào trong đầm nước như một mũi tên...

Đột nhiên!

Vừa lúc con cá kia lọt vào đầm nước, trong nháy mắt lúc đó, khí tức nguy hiểm cực độ liền trở lại trong không trung.

Trương Dương đột nhiên mở bừng mắt ra...

Nhất thời khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy trong đầm nước sâu kia, sóng nước dấy mạnh, dường như có một cây côn cực lớn đang quậy trong nước vậy. Ngay trong nháy mắt mà Trương Dương vẫn còn đang sửng sốt, thì từ phía vùng nước cạn trong căn động kia lại phát ra vài thanh âm, lại có thêm mười mấy con cá phóng mất tiêu vào nước, có con thậm chí không những phóng vào nước mà thân thể nhanh như một mũi tên liều mạng xông vào đó. Mục tiêu của nó chính là nơi dốc nước kia của con sông...

“Bùng!”

Một cái đuôi vô cùng linh lợi quét ngang qua không trung... Chỉ nghe “!” một tiếng, con cá kia đã bị cái đuôi đập lọt xuống nước, một con Cương Giáp thú thò cái đầu vô cùng linh hoạt từ trong nước ra, mở miệng rộng nuốt chửng lấy.

Lúc này mọi người đều đã tỉnh lại, nhìn thấy chuyện này ai nấy cũng giật mình kinh hãi.

Lúc đó, trong đầm nước lại lộ ra mười mấy con Cương Giáp thú khổng lồ, thậm chí có vài con Cương Giáp thú đầu còn to hơn cả cái con Cương Giáp thú ban đầu. Bọn chúng trong nước chỉ chuyển động nhẹ một chút, liền quậy nước trong đầm lên mãnh liệt. Làn nước lạnh thấu xương cốt cơ hồ trào đến bên chân Trương Dương.

Khi ở trong nước, không chỉ cái đuôi của Cương Giáp thú linh hoạt, mà ngay cả cái thân thể to lớn kia cũng vô cùng linh lợi, không ngừng phóng nhanh qua lại, há cái miệng rộng để săn cá...

Còn cá thì lại quá nhiều, vô luận là Cương Giáp thú có hung mãnh cỡ nào đi nữa thì cũng có một phần lớn số cá đào thoát được, phóng tới chỗ dốc nước của con sông.

“Ngao...”

Vô số mãnh thú từ trong nước thò đầu ra, thiên hình vạn trạng kỳ quái, có con thì đầu dài góc cạnh, có con thì mình trải đầy lân giáp, có có thì cả thân ngăm đen. Bọn chúng đều có một đặc thù chung, đó chính là vẻ hung mãnh dữ tợn, còn trong nước thì đều nhanh nhẹn vô cùng...

Đám cá lọt vào được dòng sông thì lại bị săn đuổi lần nữa.

Nước bị nhiễm máu cá loang đỏ khiến người ta trông mà kinh hoảng...

Trương Dương tính toán một chút thì thấy, chỉ trong vòng chưa tới ba phút ngắn ngủi, từ trong căn động kia đã thoát đi hết ít nhất tám chín phần mười. Đám cá còn lại không biết bao nhiêu đã gặp phải mãnh thú trong con sông. Đương nhiên, cũng bao gồm đụng phải đám cá răng khít hằng hà vô số kia. Phỏng chừng đám cá răng khít này cũng ăn thịt mớ cá con này để sinh tồn.

Mọi người đều trở nên trầm mặc. Trận tàn sát trong nước tràn ngập vẻ hung tàn. Bọn họ thật không thể nhìn thấy con sông ngầm này một cách bình tĩnh như ban đầu.

Ngay lúc mọi người còn đang xem bọt máu quyện tròn trong nước thì đột nhiên một con cá con trực tiếp xông thẳng từ đầm nước tới con sông. Sau đó không ngờ lại nhảy một phát ngay lên bờ. Con cá trên bờ giãy đành đạch không ngừng, cố gắng trở về lại nước...

“A Trạch, có muốn ăn cá không?” Lưu Bưu hướng về A Trạch hỏi rồi đứng lên. Xem ra, Bưu ca tự mình rất muốn ăn con cá lớn cả chục ký kia. Kỳ thật, không chỉ Lưu Bưu muốn ăn, mà lúc này ai cũng đói bụng cả. Cái mớ cá răng khít bé tẹo ban đầu, căn bản là không đủ nhét kẽ răng của mấy người đại hán hùng dũng bọn họ.

“Đừng đi tới...”

Trương Dương lập tức ngăn cản Lưu Bưu.

“Bùng!” một tiếng nước vang lên, bọt nước bắn tung toé lên bờ sông. Một con Độc Giác thú (thú một sừng) lê cái thân hình khổng lồ cục mịch của nó lên bờ, mũi thở ra từng giọt nước, đầu lúc lắc đong đưa.

Nhìn thấy con Độc Giác thú nặng cả vài tấn kia, Lưu Bưu không cần tới Trương Dương cũng khựng lại ngẩn người ra đó. Con Độc Giác thú này so thể hình với Cương Giáp thú không nhỏ hơn chút nào, mặc dù chẳng có lân giáp hộ thể, nhưng cái sừng đen ngòm phát sáng kia trên trán nó cho thấy nó chính là một quân chủ hung mãnh tàn nhẫn.

Chân của Độc Giác thú bị thoái hóa nghiêm trọng, đã trở thành như chân vịt, đuôi cũng dài có hơn một thước, nhìn thì giống đuôi cá hơn. Đương nhiên chân và đuôi kiểu này thì lại càng thích hợp với sinh tồn trong nước.

Trương Dương phát hiện ra, mãnh thú trong nước khi ở dưới nước thì linh hoạt vô cùng, nhưng khi lên bờ thì tựa hồ đều rất vụng về. Con Độc Giác thú kia bò lên bờ cũng phí rất nhiều sức lực, hơn nữa động tác cũng chậm vô cùng.

“Bùng!”

Lại có một thanh âm vang lên, bọt nước bắn tứ tán. Một con mãnh thú đầu sưng vù từ trong nước thò ra, miệng vẫn còn cắn chặt một đoạn đuôi cá. Miệng nó há ra, miếng đuôi cá kia lập tức bị nuốt vào bụng, bộ dạng như vẫn chưa đã thèm, mắt nhìn tới con cá đang giãy giụa trên bờ, tựa hồ như đang nghĩ tới. Cuối cùng, nhịn không được dụ hoặc của món ăn, liền cũng bò tấm thân lên bờ...

Con thú béo nhúc nhích này cái đầu to đùng sưng vù, thân hình cũng có chút giống hà mã, chỉ là hung mãnh hơn hà mã nhiều. Sau khi ra khỏi nước, nó khiến người phải chịu một cảm giác bị áp bức cường đại.

“!” một thanh âm vang lên âm ỉ.

Con Ngật Đáp thú kia tựa hồ có chút lo lắng bị Độc Giác thú đoạt mất con cá trước, liền lủi cái đầu của nó ngay mông Độc Giác thú. Độc Giác thú phòng bị không kịp, bị luồng lực khí cực mạnh kia đẩy trúng bổ nhào ra đất. Tấm thân nặng nề của nó ngã ra đất khiến cả căn động bị chấn động, dường như muốn sụp đổ...

Con Ngật Đáp thú kia thấy Độc Giác thú bị ngã lăn ra, nhất thời vui mừng, vội vàng tăng tốc lẹ làng bò tới con cá đang giãy giụa. Đáng tiếc là nó không đạt được mục tiêu, bởi vì Độc Giác thú mặc dù rất vụng về, nhưng bốn chân lại rất có lực, đã nhanh chóng đứng lên được. Lúc này hai con mãnh thú khổng lồ kia đang sánh vai nhau mà bò.

“Bùng” một tiếng âm ỉ, đầu của Độc Giác thú lủi đến ngay thân của con Ngật Đáp thú kia. Con Ngật Đáp thú lảo đảo cả người, bị cú lủi cực mạnh kia khiến văng ra vài thước, vất vả lắm mới đứng vững lại được, trong lúc đó thì con cá kia đã lọt vào miệng Độc Giác thú.

“Ngao ngao...” con Ngật Đáp thú nổi giận, thân thể đột nhiên tăng tốc, xông thẳng tới hướng Độc Giác thú.

Vừa lúc Trương Dương đang nghĩ sẽ xảy ra một cuộc chiến đấu hạng nặng thì con Độc Giác thú không ngờ chẳng thèm nhìn lấy con mãnh thú đầu sưng kia, đi lẹ vài bước, thân thể lập tức lọt vào trong nước, không ngờ chẳng có chút bọt biển nào bị bắn lên.

Đột nhiên, con tim của đám người Trương Dương nhảy lên thình thịch, là vì con Ngật Đáp thú kia mất đi mục tiêu công kích, thất vọng đi tới kè nước nhìn một hồi, sau đó không ngờ lại đưa cặp mắt sáng ngời sang hướng bọn họ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK