Mũi tàu chia làm ba phe, một phe mười bảy người là của Tái Hạt Tử, hai cây súng lục, hơn mười vũ khí đủ loại, có đao, khảm đao, phi đao, đại bộ phận đều là dao găm.
Ngoại trừ Tái Hạt Tử và người nhập cư trái phép, còn có thuyền viên trên thuyền, thuyền viên có mười mấy người, bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách với đám Tái Hạt Tử, cẩn thận nắm lan can, trên mặt lộ ra biểu tình khẩn trương, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn tham dự đến chuyện ẩu đả giữa Xà Đầu và đám người nhập cư trái phép.
Ánh mặt trời chiếu trên bong thuyền sau đó phản xạ trên không trung, không khí cực nóng mà dưới áp lực, mồ hôi trên mỗi người tuôn ra ướt áo, dưới ánh mặt trời ánh sáng phản xạ lóe ra chói mắt, cơ thể mỗi người vô ý thức đều căng thẳng, phảng phất như một con thỏ sợ hãi, chỉ cần có một chút dị động sẽ bùng nổ ngay...
Tái Hạt Tử thân thể mập mạp dưới ánh mặt trời trông bóng loáng, cái bụng thật lớn theo sự dập dềnh của tàu mà rung rinh.
Áp lực của hắn rất lớn, hắn đã liên tục bắn cảnh cáo đoàn người cuộn trào mãnh liệt kia, thậm chí còn bắn chết tên đeo kính nỗ lực tới gần hắn, thế nhưng không như mong muốn, mọi người lại càng phẫn nộ, hiện tại hắn và bọn thủ hạ bị vây ở mũi tàu, không gian không được năm thước, chỉ cần một người xông lên, bọn họ sẽ bị rớt xuống biển rộng, nơi đây cách xa lục địa chính là Thái Bình Dương, một chiến thuyền thuyền cứu nạn hy vọng cũng không lớn, huống gì khi bất ngờ nhảy xuống, cơ hồ là mạng sống cũng không giữ được...
Tái Hạt Tử không nghĩ sự tình lại phát triển đến loại tình huống này, khi hắn ở tổ chức, số người nhập cư trái phép gấp mấy mươi lần số này mà chũng không có can đảm đối kháng với Xà Đầu, huống chi cửa sắt thùng đựng hàng đột nhiên mở lại càng lạ.
Trên thực tế khi người thứ nhất mở cửa ra, hắn đã tụ tập mọi người trên bong tàu, thậm chí còn gọi cả thuỷ thủ trên ca-nô tới hỗ trợ.
Bọn họ đang tranh luận có đúng hay không đem người trong hai thùng đựng hàng đều cho ngạt thở đến chết. Thuyền viên không muốn mạo hiểm, dù sao đó cũng là mấy trăm nhân mạng. Giúp đỡ Tái Hạt Tử đưa người nhập cư trái phép cũng chỉ là kiếm một khoản thu nhập thêm mà thôi, không đáng phải giết người.
Khi cuộc tranh luận còn chưa kết thúc, người ở bên trong thùng đựng hàng đã điên cuồng xông ra, khí thế hung mãng cư nhiên giết chết mấy người, bọn chúng cũng vô pháp ngăn chặn.
Hiện tại Tái Hạt Tử không còn dám nổ súng nữa, bọn họ tổng cộng có hai khẩu. Đạn cũng chỉ hơn hai mươi viên, căn bản không có khả năng đối kháng với hơn sáu trăm người, hiện tại súng chỉ có tác dụng uy hiếp thôi, khiến tốc độ của đối phương chậm lại, nổ súng lại khiến đám người phẫn nộ hơn.
Quả nhiên dưới họng súng, tốc độ đoàn người đã chậm hơn rất nhiều, chỉ có điều, vẫn như cũ ép bọn chúng tới sát lan can bong tàu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đoàn người phẫn nộ cũng từ từ bình tĩnh lại. Đối mặt vơi họng súng đen ngòm có người lại cố gắng lùi lại. Nếu như không phải người đám người quá đông. Kẻ đứng phía trước họng súng đã sớm bỏ trốn rồi. Dù sao những người này cũng chỉ là người dân bình thường. Mà không phải là quân đội. Lại càng không phải cảm tử đội. Tìm được đường sống trong chỗ chết, một lát sẽ bình tĩnh lại. Mỗi một người lại biết quý trọng sinh mệnh của mình. Huống gì đại bộ phận đều là phụ nữ.
Ngay khi nhân tâm đang phân tán. Tô Đại Phong và Frenky Ridwan, Muhammad Ridwan xuất hiện.
Lập tức mọi người như tìm được ngưcũng lûi thân vậy. Tất cả đều rẽ ra nhường đường.
Thông đạo rộng một thước. Tô Đại Phong không chần chờ đi tới. Frenky Ridwan vẫn như cũ chầm chậm theo sát ở phía sau.
Tô Đại Phong tuy rằng đi giữa thông đạo hơn mấy trăm người. Thế nhưng tâm lý hắn rất kiên định, bước đi phi thường thong thả. Bởi vì hắn cần vì chính sinh mệnh của mình mà bình tĩnh.
"Các vị các huynh đệ. Chúng ta đều ở trên một chiếc tàu, phía dưới là biển rộng. Chúng ta không có đường lui. Đường sống duy nhất của chúng ta chính là khống chế con tàu này. Sẽ có người hỏi vì sao? Vì sao? Không ai biết sao?"
Tô Đại Phong dừng lại một chút, thân thể bất động, con mắt nhìn chung quanh, hắn nỗ lực nói chậm rãi, cố gắng biểu đạt để mọi người đều nghe hiểu được tiếng Anh.
"Bởi vì, chúng ta đã cùng Xà Đầu biến thành kẻ địch, bọn họ giết chết người của chúng ta, chúng ta cũng giết đã chết đồng bọn của chúng, nếu như ai khống chế tàu này, vậy chính là người khống chế tất cả, ta tin tưởng, nếu như Xà Đầu đã khống chế tàu, bọn chúng sẽ đem chúng ta giết chết, để bọn chúng hung ác giết người bừa bãi, thậm chí còn đem chúng ta ra để làm trò chơi, đem thuyền viên cũng giết, chỉ có như vậy bọn chúng mới có thể tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, sau đó bọn chúng sẽ nói ra bên ngoài là tàu bất ngờ bị đắm...
"Ta biết, rất nhiều người đều sợ chết, kỳ thực ta cũng sợ, bản thân ta cũng rất run, trong lòng cũng sợ hãi, ta còn sợ hãi hơn các ngươi, thế nhưng sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì, khi chúng ta biến thành con dê trên miệng người, sinh mệnh chúng ta đã không phải do bản thân mình quyết định nữa, mọi người cũng đã nhìn thấy, cũng trải qua, mười phút đồng hồ trước, bọn họ để ba người chúng ta đối kháng lại các ngươi, sau đó để chết ngạt trong thùng đựng hàng, cho nên mọi người sẽ không nên nghĩ bản thân là người xui xẻo nhất, chỉ cần ba người chúng ta chết đi, các ngươi trốn cũng không thoát, bao gồm cả thủy thủ trên ca-nô..."
"Tái Hạt Tử kẻ này rất nhiều người hẳn là đã nghe nói qua, tại tổ chức toàn cầu hắn chính là một tên trùm lớn, danh tiếng xấu thậm tệ, nói vậy mọi người cũng biết tin tức mấy tháng trước, một lần tai nạn trên biển tại Italy, thuyền nhập cư trái phép bị đắm, bao gồm cả thuỷ thủ và mấy trăm người đều bị chết, cũng là chuyện tốt do hắn bày ra, hy vọng mọi người đừng có ôm tâm lý chờ may mắn..."
Đoàn người lại lần nữa bàn luận xôn xao, rất nhiều người đến giờ vẫn chưa minh bạch, chỉ là Tô Đại Phong một phen nói, trên bong thuyền mấy trăm người dày đặc lập tức tụ lại một cỗ lực lượng thật lớn, ánh mắt lại lần nữa bắn ra tia cừu hận, đặc biệt khi nghe thấy đoạn mình xuýt chút nữa bị chết ngạt trong thùng đựng hàng, đám người hận không thể xông lên đem bọn Xà Đầu xé thành từng mảnh.
Trương Dương ở phía xa liên tục gật đầu, tên Tô Đại Phong này tài ăn nói rất tốt, những lời này, lập tức chiếm được cảm tình của mọi người, khiến một đám người nhập cư trái phép cùng chung mối thù, hơn nữa đem một đám thuỷ thủ cũng gom vào, rõ ràng thấy được trong ánh mắt một đám thuỷ thủ lộ ra biểu tình bất an.
Rốt c uộc.
Tô Đại Phong nói đã xong, hắn cũng đi qua bức tường người. Trước mắt đúng mười bảy người vạm vỡ cầm trong tay đủ loại vũ khí, còn có hai khẩu súng lục.
Khi ba người đi tới phía trước, trong tay Tái Hạt Tử cầm súng chĩa ở trên đầu hắn.
"Ha ha. Định nổ súng à, bắn đi, chỉ cần ngươi nổ súng, ta bảo đảm, ngươi lập tức sẽ bị người nơi này xé thành mảnh nhỏ..."
Tái Hạt Tử bộ mặt mập mạp co quắp một chút, hắn căn bản không có nhìn Tô Đại Phong, một đôi ưng nhãn hung hăng đặt trên người Frenky Ridwan.
"Ngươi nếu giết ta. Dao găm này của ta có thể cắm ở ngực của ngươi bất cứ lúc nào, nếu như không tin, có thể thử xem!" Frenky Ridwan nửa thân thể giấu ở phía sau Tô Đại Phong, hắn đem dao găm nắm chặt trên tay, máu chảy đầm đìa kinh khủng dị thường.
Lúc này, trong tay Muhammad Ridwan cũng nắm đao cắt trái cây, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Tái Hạt Tử, hắn lại đứng sau Frenky Ridwan.
Trương Dương rốt cuộc hiểu rõ rốt cuộc hiểu rõ Frenky Ridwan tại sao phải đứng ở phía sau, Tô Đại Phong giống như một tấm khiên. Một khi Tô Đại Phong bị đối phương bắn, bọn họ có thể trong nháy mắt phi đao, thậm chí còn có thể lập tức ẩn núp vào trong đám người... Xem ra, Tái Hạt Tử đúng là không dám dùng tính mạng của mình để đánh bạc!
Quả nhiên, giống như suy đoán của Trương Dương, ánh mắt Tái Hạt Tử hung hăng mở lớn nhưng cũng không dám nổ súng.
"Nói điều kiện của các ngươi đi!" Tái Hạt Tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Frenky Ridwan, từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã không để Tô Đại Phong vào mắt. Hắn chỉ kiêng kỵ chính là Frenky Ridwan, hắn tin tưởng nếu như không có Frenky Ridwan, hắn có thể đơn giản khống chế con tàu này.
"Điều này ta không phải là có thể làm chủ, ngươi và hắn nói chuyện đi!" Frenky Ridwan lại lần nữa đem Tô Đại Phong đứng mũi chịu sào.
"Nói đi!" Tái Hạt Tử khàn khàn giọng, ánh mắt rơi trên người Tô Đại Phong.
"Hắc hắc, ta nghĩ ngươi sẽ không tha cho bọn ta, mà chúng ta cũng sẽ không tha cho các ngươi, mà hiện tại lại ở trên biển. Chúng ta chỉ có một con tầu. Hiển nhiên chúng ta hơn sáu trăm người nếu muốn rời khỏi đây là không thể. Như vậy đi, biện pháp duy nhất chính là các ngươi rời khỏi đây..."
"Thối lắm!" Tái Hạt Tử giận dữ nói: "Nơi này là Thái Bình Dương, chí tuyến Bắc vị trí (vĩ tuyến 23°27 vĩ độ Bắc) thuyền cứu nạn căn bản không có khả năng cập bờ".
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu như các ngươi không đi, ta nghĩ chúng ta nơi này cả chỗ ngủ cũng không có." Tô Đại Phong trên mặt thoáng hiện nét cười châm chọc.
"Nói chung là chúng ta không thể nào ly khai con tàu này được!" Tái Hạt Tử hung hăng nói.
"Vậy... Ta xem ra, nếu không các ngươi chui vào bên trong thùng đựng hàng đi, đợi đến được đường ven biển Mĩ Quốc chúng ta sẽ mở cửa cho các người ra..."
"Thối lắm! Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời các ngươi sao?" Tái Hạt Tử cười lạnh nói.
"Ha hả, vậy thì không có cách nào nữa, xem ra biện pháp tốt nhất vẫn là đem các ngươi ném xuống biển".
"Ngươi..." Không khí nghẹt thở, một cỗ sóng ngầm trong đám người bắt đầu chuyển động.
Mười bảy tên phía Xà Đầu đang khẩn trương lên, hiện tại bọn chúng đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ cao cao tại thượng lúc trước. Khí phách ngang nhiên tùy tiện.
"Ta xem, nếu để các ngươi ở bên trong thùng đựng hàng chắc chắn sẽ không đồng ý, mà cho các ngươi ở bên ngoài chúng ta lại lo lắng, nếu không như vậy đi, vừa hay nơi này không phải có một hàng lang sao?"
"Ừ?" Tái Hạt Tử gật đầu.
"Chúng ta sẽ đem đường đó bịt lại bằng thùng đựng hàng, các ngươi ở bên trong hành lang, chúng ta ở bên ngoài, nếu không như vậy chúng ta căn bản vô pháp an tâm, mà các ngươi trong tay có súng, chúng ta mới phải làm vậy, thế nào?"
"Tại sao phải chặn lại bên trong thông đạo?" Tái Hạt Tử không giải thích được nói.
"Bởi vì, ta không tin các ngươi, bọn ta để các ngươi bên trong thùng đựng hàng, ai biết các ngươi có ở bên trong phá rối hay không."
"Chúng ta có thể ở khoang trước..."
"Không được!" Tô Đại Phong kiên quyết từ chối nói: "Nếu như thuyền viên cùng các ngươi thông đồng, như vậy chúng ta căn bản không có lực lượng để ngăn cản các ngươi, bởi vì các ngươi còn có súng!"
"Được rồi, chúng ta ở ngay phía ngoài cùng của hành lang, còn nữa chúng ta muốn chuẩn bị đủ thức ăn nước uống, còn phải cho chúng ta một thùng..."
"Đương nhiên!" Khóe mắt Tô Đại Phong hiện lên một tia giảo hoạt.
Đàm phán kết thúc, tất cả dựa theo lời của Tô Đại Phong mà tiến hành, bên trong thùng đựng hàng có đầy hàng hóa, mặc dù nặng hơn mười tấn, thế nhưng, mấy trăm người đồng thời làm việc, một ít thùng đựng hàng đã được di chuyển. Rốt cục bên trong thông đạo chật hẹp đã được bịt lại, bên ngoài để lại một lỗ rộng một thước. Một thùng đựng hàng không gian cũng không lớn.
Trong lúc này thuỷ thủ trên tàu vốn đang chuẩn bị thức ăn nước uống cho bọn Tái Hạt Tử.
"Bồng!"
Một tiếng vang thật lớn, một thùng đựng hàng phía ngoài cùng bị đóng lại, Tái Hạt Tử và mười sáu thủ hạ đều bị nhốt ở bên trong, hiện tại không gian nho nhỏ đó đã bị cách li.
"Ha ha ha ha..."
Khi thùng đựng hàng đóng lại trong nháy mắt, Tô Đại Phong cười ha hả. Cười vô cùng kiêu ngạo, thoải mái không gì sánh được, phảng phất như hắn gặp chuyện phi thường hài lòng vậy.
"Đại Phong ca sao vậy?" Muhammad Ridwan hỏi.
"Hiện tại chúng ta có thể báo thù rồi" Tô Đại Phong nụ cười quỷ dị, hạ giọng nói.
"Anh làm sao làm được vậy?" Muhammad Ridwan hưng phấn hỏi.
"Rất đơn giản, khi chúng ta bắt đầu tập hợp mọi người lại, bọn chúng đang đứng ở hành lang thùng đựng hàng, chúng ta bao gồm cả thuỷ thủ ở bên trong có hơn bảy trăm người, chỉ có điều, nhân số mặc dù nhiều, thế nhưng đại bộ phận đều là phụ nữ, Cho nên ta lợi dụng thân thể cường tránh của đám thủy thủ!" Tô Đại Phong thần bí hề hề nói.
"Làm thế nào cơ?" Muhammad Ridwan khuôn mặt rắm nắng bởi vì kích động biến thành màu đỏ đen.
"Đơn giản phi thường, chúng ta đem hơn bảy trăm người chia thành hai đội, cố định thời gian một chút, sau đó bất ngờ phát lực đẩy, Tái Hạt Tử đã bị nhốt ở bên trong.
Ta bảo chứng, khi đẩy thùng đựng hàng ra, Tái Hạt Tử sẽ biến thành con bọ cạp chết, chỉ có điều động tác của chúng ta nhất định phải giữ im lặng, hắc hắc..." Vẻ mn nước t Tô Đại Phong cười gian.
"Tại sao phải im lặng?"
"Ngu ngốc, trong tay bọn họ có súng, nếu như động tác chúng ta quá chậm, bọn họ dùng súng uy hiếp. Chúng ta căn bản không thể làm được. Dù sao thùng đựng hàng này mặt trên còn có thùng đựng hàng xếp chồng lên. Đều là hơn mười tấn, chúng ta không thể cho bọn chúng chút cơ hội nào..."
"A... Đại Phong ca quả nhiên thông minh!" Muhammad Ridwan bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái lên liên tục gật đầu, Frenky Ridwan lại vẫn không có lên tiếng.
Xa xa Trương Dương dùng thần thức nghe chuyện giữa bọn Tô Đại Phong nói, cái trán đổ mồ hôi lạnh, thằng nhãi này tư duy kín đáo làm cho Trương Dương cảm thấy khiếp sợ, Trương Dương tin tưởng, từ khi lúc bắt đầu, Tô Đại Phong đã có sắp xếp, khiến Tái Hạt Tử từng bước một lọt vào bẫy mà còn không biết.
Đương nhiên khiến Trương Dương khiếp sợ không phải hoàn toàn là vì suy nghĩ của Tô Đại Phong kín đáo, mà còn là tài hùng biện cũng như lòng ác độc của hắn bọn kia xa xa mới bằng.
Rất nhanh mấy trăm người đã thương lượng xong, trên mặt đám này đều tràn ngập hưng phấn, nên biết bọn họ mấy ngày này chịu bao khổ cực, đã sớm hận Xà Đầu thấu xương, hiện tại có cơ hội giết chết bọn chúng, bọn họ tuyệt đối là rất sảng khoái.
Khoa học đã nghiên cứu, loài người đúng là một trong những động vật mang ý thâm thù mạnh nhất, chỉ cần có một tia thù hận, sẽ bùng lên rất đáng sợ!
Đám thủy thủ kia trong đám người hỗn loạn trong lòng run sợ, bọn họ hiện tại đã đã không phải là chủ nhân của con tàu này nữa. Thấy một người giết một người!
Tại trong không gian nho nhỏ kia, Tái Hạt Tử đang nổi điên, thỉnh thoảng lại đá lên thùng đựng hàng phát ta thanh âm điếc tai nhức óc, cả đời săn nhạn, nghĩ không ra lại bị nhạn mổ mù mắt.
Hiện tại Tái Hạt Tử hận nhất chính là tên người Indo Frenky Ridwan, hắn thủy chung tin tưởng, toàn bộ sự tình đều là Frenky Ridwan bày ra, chỉ có điều, hắn nghĩ nát óc cũng không ra cửa sắt tại sao lại đột nhiên mở ra?
Chẳng lẽ có quỷ?
Nghĩ tới đây Tái Hạt Tử không khỏi rùng mình, đời này hắn hãm hại vô số kể người nhập cư trái phép, đột nhiên nghĩ đến có quỷ, thật là sởn tóc gáy, đương nhiên hắn là kẻ không tin chuyện quỷ thần, tuyệt đối không tin có quỷ, đó chỉ hoàn toàn là một loại sợ hãi trong tiềm thức.
"Lão đại, ta cảm giác có điểm không đúng!" Cái tên đang dắt đao bên hông nghiêng tai tỉ mỉ nghe động tĩnh bên ngoài.
"Thế nào rồi?"
"Ta nghe được có rất nhiều thanh âm vang lên, thế nhưng lại không phải là tiếng nói truyện, ta cũng không biết như thế nào cả, nói chung cảm giác bầu không khí có điểm quỷ dị, thật không ổn..."
"Có cái gì không tốt?" Tái Hạt Tử tùy tiện nói: "Lão tử hành tẩu giang hồ mấy chục năm, sóng gió gì mà không có nhìn thấy, hiện tại chúng ta tuy rằng không thể ra, thế nhưng bọn họ không có cách nào làm gì chúng ta, chờ bọn chúng sau khi rời tàu, chính là lúc chúng ta báo thù..." Tái Hạt Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thế nhưng..." Hán tử kia bỗng giật mình, đem lỗ tai áp bên cạnh thùng đựng hàng tỉ mỉ lắng nghe, thời gian dài luyện tập phi đao khiến hắn rèn đúc được một lo ại giác quan thứ sáu rất nhạy cảm, nhưng có một loại cảm giác không hợp lý thủy chung trong đầu, điều này làm cho hắn rất khó chịu.
"Chúng ta có súng, mà bọn họ còn có thể làm gì..."
Thình lình, bên ngoài một tiếng hô kinh thiên động địa vang lên cắt đứt lời nói của Tái Hạt Tử, thanh âm chấn đắc màng nhĩ mấy người.
"Răng rắc!" dưới mặt sàn thùng đựng hàng phát ra một thanh âm ma sát do kim loại mài vào nhau, mạnh mẽ đánh vào trái tim mọi người, cảm giác khó chịu không gì sánh được.
"Lão đại, không ổn..."
"Thế nào rồi?"
"A..."
Không gian nho nhỏ bên trong tràn ngập vẻ sợ hãi, bọn chúng thấy hai bên thùng đựng hàng đang di chuyển, vốn là không gian chật hẹp giờ biến thành một cái khe chật hẹp, căn bản không kịp suy nghĩ, đầu tiên là nghe được thanh âm đầu khớp xương gãy, sau đó thấy đầu đồng bọn bị tấm thép của vách thùng đựng hàng ép, khiến óc tương bắn ra bốn phía, trong chớp mắt, đầu óc của hắn cũng kịch liệt đau đớn, con mắt tối sầm...
Một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó tất cả đều bình tĩnh trở lại...
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, cảnh tượng an tĩnh quỷ dị.
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến ngực của mỗi người, hơn sáu trăm trái tim điên cuồng đập, rất nhiều người cũng không còn lực nữa, dựa vào mặt trên thùng đựng hàng thở hổn hển.
Điên cuồng!
Quá điên cuồng!
Mỗi người trong lòng đều có loại cảm giác này, một loại cảm giác điên cuồng.
Sau khi thùng đựng hàng bị dời đi, Trương Dương cũng cảm thấy vô cùng thê thảm, mười bảy người, hầu như đầu đều bị ép nát, hơn nữa tứ chi đều bị xé ra thành từng đoạn, để cho người ta kinh khủng chính là, có mấy thi thể xương sườn cư nhiên phá lồng ngực lộ ra từng đầu khớp xương trắng ởn...
"Nôn..."
"Oẹ ...!" Người xem cũng nhịn không được điên cuồng nôn, một ít phụ nữ lết trên mặt đất cơ hồ là nôn ra cả mật.
Biển rộng mờ mịt, Tô Đại Phong nhìn đám thủy thủ đang tẩy trừ boong tàu, sau đó vỗ vỗ tay, cảm giác của hắn bây giờ rất tốt, khoảng cách đến thành công đã càng ngày càng gần.
"Hắc hắc!
Nhìn thân thể mập mạp của Tái Hạt Tử bị nước biển nhấn chìm, ánh mắt Tô Đại Phong liếc Muhammad Ridwan bên cạnh, mục tiêu của hắn đang còn ở phía trước, đương nhiên còn muốn thanh trừ một người phi thường lợi hại nữa...