Bên cạnh trường học có một quán Café Inte, tên gọi là “không khoảng cách”, Trương Dương rất thích ở chỗ này lướt, trong mấy năm đại học của Trương Dương, ít nhất có nửa năm thời gian là ở trong quán chơi games và xem tiểu thuyết trên mạng.
Lấy được account và mật mã ở quầy bar xong , Trương Dương đi thẳng vào chỗ ngồi tít bên trong cùng , chỗ đó có 2 máy, vị trí có vẻ âm u, bình thường rất ít người nguyện ý lên mạng ở nơi này, nhưng, Trương Dương lại rất thich, bởi vì, khi nào thấy mệt hắn ta có thể ghép 2 cái ghế vào để ngủ.
Tiến về chỗ đó Trương Dương mới phát diện, bên trong có ngồi một người, tóc dài, có lẽ là một cô gái.
“Xin lỗi, chỗ này có người chưa?” Trương Dương chần chờ một chút mới hỏi một câu, bình thường ngồi đây đều là những đôi tình nhân, vốn định đổi chỗ khác Trương Dương nhưng vẫn hỏi một tiếng, hắn quen dùng cái máy này, hơn nữa, bên trong máy này hắn lưu lại rất nhiều tranh ảnh.
“Không… Trương Dương!”
“Tiêu Di Nhiên…”
Hai người đều ngây ra, ngẩn ngơ không biết nói gì, Tiêu Di Nhiên mặt đỏ bừng, hiển nhiên, chuyện xảy ra lần trước trong túc xá khiến nàng nhớ mãi không quên.
“Xin lỗi, ta không biết cô ở đây…” Trương Dương ấp úng nói, nhưng, vừa mới nói ra khỏi mồm, lập tức hối hận, lời này nghe rất khó chịu, tự hồ nàng ở chỗ này thì hắn không nên tới.
“Tôi ở đây thì anh không tới sao?” Quả nhiên, khuôn mặt vốn đỏ bừng của Tiêu Di Nhiên lông mi lập tức dựng lên, tức giận nói.
“Hì hì… không có không có… cái đó…” Trương Dương lùi ra phía sau một bước, tựa như hắn muốn rời khỏi đây.
“Ngồi xuống, chính là chỗ này, chẳng lẽ còn sợ cô nãi nãi ta ăn thịt ngươi, còn nữa, ta còn có lời muốn hỏi ngươi.”
“Ồ…”
Trương Dương tiến thối không được, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống mở máy tính ra.
“Ghi chú trên quyển sách đó của tôi là do anh viết?” Tiêu Di Nhiên không nhìn Trương Dương, cầm chuột bấm loạn mở ra một đống cửa sổ.
“Đúng vậy… hay là, tôi mua cho cô một quyển mới nhé…”
Trương Dương cụp mắt cúi mày, sự sợ hãi của hắn đối với Tiêu Di Nhiên hoàn toàn tới từ Tiêu Viễn Hành, sau mấy hôm sống ở Hồ Đồng khẩu đó, hắn càng cảm giác thấy thế lực của Tiêu Viễn Hành tại thành phố C, dùng cụm từ hô phong hoán vũ để hình dung Tiêu Viễn Hành cũng không quá đáng…
“Không cần… anh cũng thích số học?”
“Đúng vậy.” Trương Dương hời hợt mở trang internet, đăng nhập vào QQ và 51 của mình.
“Tôi ở trường học mấy năm rồi, sao chưa từng nghe qua thành tích số học của anh rất lợi hại nhỉ?”
Ánh mắt của Tiêu Di Nhiên dần chuyển từ màn hình sang trên người Trương Dương, cô cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu gã thanh niên thanh danh xấu xa này, trong kí ức của cô, Trương Dương là một học sinh bỉ ổi nhát gan thành tích bình thường, nhưng, sau khi cô nhìn thấy ghi chú của Trương Dương trên mặt quyển sách đó, đột nhiên phát hiện, mình sai rồi, ít nhất, tài năng thiên bẩm của gã thanh niên nhút nhát này trên phương diện số học khiến người ta kinh ngạc.
“Ồ… mới bắt đầu cảm thấy hứng thú thôi…”
Trương Dương nhìn màn hình vẫn lơ đáng như cũ, tay không ngừng trả lời thư tín và tin nhắn QQ tin nhắn 51.
“Anh cũng chơi QQ và 51?”
“Ừ”
Trương Dương tiếp tục lơ đãng, hắn muốn xử lý một chút tin tức sau khi tra tìm tin tức liên quan tới cái tên Lữ Phi, đối với Tiêu Di Nhiên, hắn sớm đã từ sắc tâm trước kia biến thành đề phòng, bây giờ cho dù Tiêu Di Nhiên trần truồng đứng trước mặt hắn cũng không nhất định dám làm gì, đương nhiên, mất đi khống chế thì lại là chuyện khác.
“Trương Dương!” Tiêu Di Nhiên lạnh lùng nói.
“A… Sao vậy?” Trương Dương hoảng sợ nhìn Tiêu Di Nhiên.
“Đứng lên!” Tiêu Di Nhiên tức giận, lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng, mới rồi mình nói chuyện phiếm với hắn mà hắn cư nhiên không thèm để ý tới, điều này khiến cho nàng rất tức giận.
“Đứng dậy làm gì?” Trương Dương cẩn thận hỏi.
“Anh đứng lên hay không? Đừng tưởng rằng tôi thật sự tha thứ cho anh rồi, nói cho anh biết, là tôi sợ ca ca của tôi biết được sẽ giết anh thôi !” Tiêu Di Nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở túc xá hôm đó lại tức giận, vô duyên vô cớ bị người ta chiếm tiện nghi mà không dám ho he, lại còn giúp che giấu.
“Tôi biết tôi biết…”
Trương Dương cúi đầu ủ rũ đứng dậy, hắn cũng phân tích qua nguyên nhân vì sao Tiêu Di Nhiên lại tha thứ cho hắn, nguyên nhân duy nhất chính là không muốn anh của nàng giết hắn. Trong lòng Trương Dương đối với cô gái vẫn luôn thầm mến, cảm kích vô cùng, nếu như là trước đây, hắn có thể không tin có người dám giết hắn, nhưng, bây giờ hắn tin rồi, giết một học sinh như hắn đối với Tiêu Viễn Hành mà nói dễ dàng giống như ăn một bữa sáng mà thôi.
“Đi ra”
“Ồ…”
Tiêu Di Nhiên đắc ý nở nụ cười sau đó ngồi xuống vị trí của Trương Dương, nụ cười sáng lạn đó khiến Trương Dương ngây ngất, hắn thủy chung không cách nào kháng ngự được nụ cười của Tiêu Di Nhiên, đối với Trương Dương mà nói, nụ cười của Tiêu Di Nhiên có lực sát thương siêu việt xa Đỗ Tuyết.
Không tốt!
Trương Dương biết là không xong rồi, bởi vì, Tiêu Di Nhiên đã mở internet QQ và internet 51 của hắn…
Trương Dương mặt như tro tàn nhìn lên màn hình từng tấm từng tấm ảnh bị Tiêu Di Nhiên mở ra, toàn bộ là ảnh sinh hoạt của Tiêu Di Nhiên tại túc xá, có tấm nằm ở trên giường đọc sách, có tấm đang ăn vặt, phần lớn đều là ảnh sinh hoạt…
Số lượng ảnh đạt tới vài trăm tấm, một số lưu bên trong ổ cứng trên mạng, một số lưu ở trong album, liền đó một sự im lặng bao trùm, Trương Dương tựa như một phạm nhân đang chờ tử hình đứng đằng sau Tiêu Di Nhiên.
“Phác xích… tấm ảnh này xấu quá đi, tôi đang ăn kem đây mà… Xin lỗi, anh chụp đẹp đẹp một chút được không?”
Tiêu Di Nhiên phóng to một tấm ảnh, khuôn mặt nàng có vẻ ửng hồng, dưới ánh đèn u ám, Trương Dương đứng ở đằng sau nhìn thấy phía dưới chiếc cổ trắng nõn của Tiêu Di Nhiên, nhất thời hoa mắt một trận, trống ngực kịch liệt gia tốc.
“Anh nhìn gì vậy?” Tiêu Di Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy con mắt của Trương Dương đang nhìn chằm chằm không nhịn được hỏi.
“A… Không không…”
Trương Dương miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi chiếc cổ trắng nõn đó, bộ dạng tiếc nuối không thôi.
“Lưu manh, chó thì không sửa được tính ăn phân, hừ!”
Tiêu Di Nhiên tựa hồ có chút phát hiện, vội vàng đứng lên nắm thật chặt cổ áo, mặt đỏ bừng, nàng không ngờ lại quên mất đứng đằng sau chính là kẻ rình trộm nổi danh toàn trường, ngồi ở vị trí đó quả thực là chính mình dâng lên tận miệng cho hắn nhìn lén.
Trương Dương vẻ mặt xấu hổ, tự trách chính mình không thay đổi được thói quen.
“Ngồi xuống”
“Ừ ừ…” Trương Dương như được đại xá vội vàng ngồi xuống, nếu như còn tiếp tục đứng, hắn hoài nghi mình sẽ chảy máu mũi mất.
“Còn may, không có ảnh bất nhã, nếu như tôi phát hiện có ảnh bất nhã thì anh chết chắc, hừ hừ…”
“…Vâng vâng…”
Trương Dương cũng không biết nói gì, chỉ có thể cuống quít gật đầu, thậm chí, hắn không dám nhìn vẻ mặt của Tiêu Di Nhiên, vẻ mặt hờn dỗi đó của Tiêu Di Nhiên khiến hắn hồn bay phách lạc.[/SIZE]