Edit: Vân Phi Khả Nhi
Beta: Phi Phi
Đi theo Lãnh Vô Tà trở lại lều, sắc mặt của hắn vẫn đen kịt. Vân Khinh Tiếu len lén liếc hắn một cái, vừa đúng đụng phải lúc hắn cũng nhìn mình.
“Lãnh đại ca!” Vân Khinh Tiếu ngượng ngùng cười. Nói thật, bộ dạng mặt đen lại của hắn thật đúng là có khí thế, chỉ là khi nghĩ đến nguyên nhân hắn tức giận, Vân Khinh Tiếu liền muốn cười, có lẽ cả đời này hắn cũng chỉ có bị chính nàng đùa giỡn như vậy.
“Ta không thích nam nhân” Giọng khẳng định tuyệt đối, mang theo vài phần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vân Khinh Tiếu không gật đầu, bộ dạng đứng đắn nói: “Ta hiểu, ta hiểu ngươi thích nữ nhân, không thích nam nhân. Phong thái nam nhân giống như Lãnh đại ca, nếu như mà thích nam nhân thì thật sự là tổn thất của nữ nhân khắp thiên hạ”
Lãnh Vô Tà yên lặng nhìn Vân Khinh Tiếu, tức giận trong mắt dần dần hóa thành bất đắc dĩ “Khinh Tiếu, ta đã thấy ngươi là một nữ nhân kỳ quái nhất” Cũng là nữ nhân duy nhất ta không thể làm gì, cũng là người có thể khiến cho không người nào có thể sao lãng, mỗi tiếng nói mỗi động tác của nàng, mỗi tiếng cười mỗi câu nói đều luôn khiến cho bất cứ ai cũng phải liếc mắt nhìn. Lam Táp Ảnh, Hàn Dật Phong, thậm chí Hoa Lạc Tình lạnh lùng mị tà, chỉ sợ cũng nhìn thấu được sự đặc biệt của nàng, trong lòng Lãnh Vô Tà nghĩ như vậy.
Vân Khinh Tiếu cười cười nhàn nhạt, nụ cười thêm mấy phần mất mác “Ta xuất hiện trước mặt ngươi, vốn chính là chuyện kỳ quái nhất”
“Khinh Tiếu, ngươi không thích nơi này đúng không?” Lãnh Vô Tà khẽ nhíu mi, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt nàng rất chói mắt.
“Có thích hay không đều không quan trọng, ta bây giờ đang ở nơi này” Vân Khinh Tiếu rũ mặt xuống, đi tới bàn nước, cầm một ly lên uống một hớp, đem một ly khác cho Lãnh Vô Tà.
“Lãnh đại ca, ngày mai ta sẽ xuống hái Thiên Thánh quả, ngươi đừng xuống”
“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Vô Tà vừa định uống nước, nghe thấy lời nói của Vân Khinh Tiếu, bàn tay run run buông ly xuống, thiếu chút nữa đã làm ướt y phục.
Vân Khinh Tiếu liếc mắt nhìn Lãnh Vô Tà một cái “Ta nói rồi, ngày mai ta sẽ đi xuống hái Thiên Thánh quả, ngươi đừng có xuống” Mình nói muốn đi xuống, hắn cần phản ứng lớn như vậy sao?
Nghĩ đến cử động mới vừa rồi ở vách đá của Vân Khinh Tiếu, trong mắt Lãnh Vô Tà có mấy phần suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói “Ngươi nói rõ ràng mọi chuyện đi. Một chút nội lực ngươi cũng không có, xuống như thế nào?”
Sắc mặt Vân Khinh Tiếu dịu xuống, hắn không có nói mình không biết tự lượng sức mình, xem ra hắn biết mình nói muốn đi xuống tất nhiên có nguyên nhân của mình. Tên nam nhân này, quả thật so với người bình thường chững chạc hơn rất nhiều. Vách đá cao như vậy, mình không có khinh công lại không nội lực, nếu là người bình thường nghe mình nói, khẳng định sẽ nghĩ rằng mình điên rồi.
“Ta nếu dám đi xuống, dĩ nhiên bảo đảm tánh mạng là điều kiện tiên quyết. Ta không phải ngươi, cái thế giới này không có bất kỳ người nào khiến cho ta vì hắn mà mất đi tánh mạng cũng không hối tiếc. Từ trước đến giờ ta rất tiếc tánh mạng này, cho nên ta dám đi xuống là bởi vì ta có phương pháp xử lý”
Lãnh Vô Tà giãn hai hàng chân mày nhìn Vân Khinh Tiếu “Ngươi cái sợi dây vừa rồi ngươi lấy ra có liên quan đúng không? Như lời ngươi nói, phương pháp xử lý chính là dựa vào hai đầu dây móc bên người kia?”
“Ừ!” Vân Khinh Tiếu đáp một tiếng, cũng không có giải thích nhiều. Mang những thứ đó từ hiện đại tới, cho dù ở hiện đại, người bình thường cũng sẽ không hiểu rõ. Chỉ cần nhìn thấy dây móc này là có thể nghĩ đến nàng sẽ dựa vào nó để đi xuống, sự sáng suốt của tên nam nhân này thật đúng là rất nhỏ.