• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lãnh Ngạo Phong

Beta: Phi Phi

“Nếu Thiên Thánh Quả có nhiều, ta cũng không dùng được nhiều như vậy, các ngươi cũng đừng mạo hiểm đi xuống, chờ ta hái được quả lên sẽ đem quả thừa bán cho các ngươi. Người có thân phận như các ngươi có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, không cần thiết dùng bản thân mình đi đánh cuộc đúng không?”

Dù sao nàng ăn một quả, Lãnh Vô Tà muốn một hoặc là hai quả, nếu còn dư lại sẽ đem bán ra bên ngoài, giá trị tuyệt đối xa xỉ.

“Vân cô nương, ngươi muốn xuống hái Thiên Thánh quả?”

Lam Táp Ảnh kinh ngạc nhìn Vân Khinh Tiếu, ánh mắt Hoa Lạc Tình khẽ đổi, sắc mặt âm trầm hơn, đuôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại, trong mắt loé ra một tia ẩn ý.

Lời của Lam Táp Ảnh thu hút ánh mắt của mọi người. Vân cô nương muốn hái Thiên Thánh quả? Vân cô nươmg là một nữ nhân, lại muốn đi hái Thiên Thánh quả? Chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm?

Đúng rồi, Vân cô nương hình như là đi theo Tà vương của Thiên Nguyệt quốc, chẳng lẽ nàng cũng là một vị cao thủ võ công? Nhưng xem tuổi của nàng cũng chưa tới hai mươi, hơn nữa còn là nữ nhân, làm sao có thể có bản lĩnh như vậy? Làm sao có thể can đảm dám xuống hái Thiên Thánh quả?

Đối mặt với các loại ánh mắt quan sát của mọi người, Vân Khinh Tiếu ung dung bĩnh tĩnh nhìn Lam Táp Ảnh cười nhạt: “Thế nào? Chẳng lẽ ta không thể làm?”

“Muốn chết có thể xuống” Hoa Lạc Tình chưa từng mở miệng khẽ nhíu đuôi lông mày, lạnh lùng nhìn Vân Khinh Tiếu. Nữ nhân này, ngay cả hắn cũng không chắc sẽ có thể bình yên vô sự, nàng dám nói muốn xuống. Ngày đó ngồi bên cạnh nàng lâu như vậy cũng không cảm thấy nàng có nội lực, hoặc chính là nội lực bí hiểm thâm sâu đến mức có thể che giấu hoàn toàn. Theo tuổi của nàng, nội lực của nàng không thể nào thâm sâu như vậy được.

Vân Khinh Tiếu híp mắt, trong mắt loé ra một tia giảo hoạt, hơi giương khoé môi, cười lạnh nói: “Thì ra Hoa cung chủ muốn chết sao? Vốn là Hoa cung chủ muốn làm thế nào không ai có thể can thiệp. Chỉ là lời này của Hoa cung chủ, mọi người cũng không thích nghe. Cái gì gọi là muốn chết thì xuống? Chẳng lẽ Lam công tử và Hàn công tử cũng muốn chết?”

Lời nói của Vân Khinh Tiếu ngược lại không khiến cho Lam Táp Ảnh cùng Hàn Dật Phong bất mãn với Hoa Lạc Tình, bọn họ đương nhiên hiểu câu nói kia của Hoa Lạc Tình chỉ nhằm vào Vân Khinh Tiếu.

Nhíu mày, Hàn Dật Phong cười tà: “Xem ra cũng không phải chỉ có mỗi Dật Phong khiến Vân cô nương không muốn gặp, bây giờ nhìn lại Hoa cung chủ trong mắt Vân cô nương cũng không khác Dật Phong là bao!”

Mọi người nghe lời nói của Hàn Dật Phong, ánh mắt nhìn Vân Khinh Tiếu càng thêm vài phần ý vị khó lường. Không ngờ nàng cũng có giao tình cùng Dật Phong công tử và cung chủ Vô Tình cung. Thế nhưng nàng không phải là người của Tà vương sao? Tà vương hình như không có quan hệ gì với người trong giang hồ.

“Hàn công tử nói đùa, quan hệ giữa Khinh Tiếu cùng Hàn công tử và Hoa cung chủ không thân thiết, cũng chỉ là quen biết sơ sơ. Huống chi nam nữ có sự khác biệt, làm gì có chuyện không muốn gặp?”

Vân Khinh Tiếu cười không mặn không nhạt, rũ sạch quan hệ của mình với bọn họ, nàng cũng không coi thường ánh mắt như sói như hổ của mấy nữ nhân kia, đặc biệt người gọi là Tần Phi Nhi, ánh mắt giống như hận không thể lột da mình… Một khi nữ nhân đã điên cuồng thật sự rất kinh khủng, nhất là nữ nhân điên cuồng vì nam nhân… Mặc dù nàng không sợ nữ nhân điên, nhưng nàng chán ghét phiền toái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK