• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vân Phi Khả Nhi

Beta: Dực

Tiểu tử, ta tới nơi đây là muốn hái Thiên Thánh quả, nhìn Thiên Thánh quả có vẻ cũng chính rồi, chỉ là ngươi không muốn cho ta hái, có đúng không?

Tiểu tử kia ô ô một tiếng, Vân Khinh Tiếu cười như cũ, đem súng lục trong tay giơ đến hướng nó quơ quơ cười nói: “Không cho ta hái? Vậy ta bắn bể đầu ngươi trước, chờ sau khi ngươi không còn thở, ta liền có thể hái thoải mái”.

Tiểu tử kia nhìn chằm chằm ánh mắt Vân Khinh Tiếu lóe lên một cái, Vân Khinh Tiếu lại đem boom ra, nụ cười dịu dàng rồi lại khát máu “Tiểu tử, biết cái này là vật gì không? Cái này gọi là boom, chỉ cần ta ném trái bom đến cái cây này, cây này cũng sẽ bị nổ nát bấy, đến lúc đó lá cây cũng sẽ không còn, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn để cho ta hái Thiê Thánh quả, hai là ta giết ngươi trước, sau đó hái ngàn Thánh quả, sau khi hái xong thì thuận tiện cho nổ cái cây này, dù sao ta cũng không thể nào sống thêm một trăm năm, giữ lại cây này đối với ta cũng không có một chút tác dụng, huống chi cây này cũng đã hại không biết bao nhiêu người mất mạng tại vách đá, giữ lại cũng là gieo họa.”

Tiểu tử kia không biết là bị lời nói của Vân Khinh Tiếu dọa hay là bị nụ cười của nàng dọa, cặp mắt tròn trịa nháy mấy cái, một tầng hơi nước đọng trên mí mắt, Vân Khinh Tiếu mê híp mắt, tiểu tử này không phải là bị sợ quá nên khóc chứ?

Thần sắc trên mặt Vân Khinh Tiếu nhu hòa, nụ cười không vui nhìn tới trước tiểu tử “Tiểu bảo bối, Thiên Thánh quả chín là phải hái, nếu không hái liền sẽ không còn giá trị, ngươi chết chẳng ích lợi gì, cho nên tiểu bảo bối vẫn nên ngoan ngoan để cho ta hái trái trên cây, sau khi hái được trái cây, ta cũng không lấy mạng của ngươi cũng sẽ không làm nổ cây ăn quả”

Con ngươi tiểu tử đen nhánh nháy mấy cái “Vèo” hạ xuống, chạy lủi về cây, Vân Khinh Tiếu nhìn đại thụ trước mắt một cái, nhảy đến phía trên, cây này cũng không nhỏ, hơn nữa cành lá sum xuê, muốn hái được mấy cái Thiên Thánh quả đúng là phải tìm cẩn thận một chút.

Vân Khinh Tiếu sau khi trèo lên cây, tiểu tử kia đứng ở trước mặt nàng, nhìn nàng không nháy mắt, bộ dáng kia thật đúng là rất đáng yêu.

“Tiểu bảo bối!” Con vật nhỏ này còn rất có linh tính, có lẽ còn nghe hiểu được tiếng người, Vân Khinh Tiếu khẽ đưa tay sờ sờ bộ lông hồng sáng mềm mại của nó, nó cũng không có ý tránh né.

Bộ lông mềm mại sờ rất thoải mái, mặc dù mang bao tay, nhưng là cảm giác mềm mại kia có thể cảm thấy như cũ. Vân Khinh Tiếu liếc nhìn lá cây rậm rạp chằng chịt trên cây, ngước mắt nhìn tiểu tử, nếu như tiểu tử này có thể giúp một tay hái Thiên Thánh quả xuống, nàng cũng không cần tìm.

“Tiểu bảo bối, ngươi có thể giúp ta hái tất cả Thiên Thánh quả trên cây cao này xuống được hay không? Nếu ngươi giúp ta chuyện này, đợi lúc ngươi và ta cũng lên, ta cho ngươi ăn ngon”

“Vân Khinh Tiếu” lời nói Vân Khinh Tiếu còn chưa nói hết, lại nghe được có người bên ngoài đang kêu mình, nghe thanh âm chính là Hoa Lạc Tình, Vân Khinh Tiếu vừa định đáp lại, tiểu tử kia đột nhiên lao ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng tiểu tử kêu.

“Tiểu bảo bối, Hoa Lạc Tình” Vân Khinh Tiếu nhíu mày kêu một tiếng, mới ừ bên trong đại thụ chui ra, lại thấy tiểu tử kia muốn nhảy bổ vào Hoa Lạc Tình đang chuẩn bị qua. Một tay Hoa Lạc Tình khó khăn lắm mới bắt được ngọn cây, một tay phản xạ có điều kiện mà hướng đánh về phía tiểu tử kia, tiểu tử “Xích” thét lên một tiếng, một con tiểu tử lớn hơn giống như tiểu tử kia đột nhiên từ một bên nhảy ra, gào lên một tiếng, cắn một cái ở cái tay mà Hoa Lạc Tình đang nắm ngọn cây, Hoa Lạc Tình đột nhiên bị đau, tay nhất thời nới lỏng, thời điểm một tay khác muốn bắt được ngọn cây, cũng đã không còn kịp nữa, cả người lập tức rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK