Lãnh Vô Tà cùng Vân Khinh Tiếc ngước mắt nhìn Hàn Dật Phong, chỉ thấy khóe môi hắn xuất hiện nụ cười nhẹ. Bộ dạng của hắn lúc này chẳng có nửa điểm lo lắng cho việc bị té của mình.
“Tai họa do trời, những tai họa này muốn tới thì cũng đã tới. Giống như Hàn công tử vậy, cũng may tác phong nhanh nhẹn, nếu như còn trẻ mà mất sớm thì Khinh Tiếu nhất định sẽ ngày ngày đốt ba nén hương cho Hàn công tử trong vòng một tháng”
Hàn Dật Phong cũng không thèm để ý tới lời lẽ châm chích ẩn ý của Khinh Tiếu, đôi mắt nhấp nháy nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm vài phần “Thì ra Vân cô nương lại đối với Dật Phong thâm tình dày cộm nặng nề như vậy, thật sự làm cho người ta cảm động”
“Hàn công tử nên suy nghĩ lương thiện một chút, Khinh Tiếu đối với Hàn công tử tình thâm ý trọng cũng thật sự khiến Khinh Tiếu xấu hổ. Khinh Tiếu đã từng thấy con gián chết ờ nhà, Khinh Tiếu lo lắng con gián này sau khi chết sẽ tịch mịch cô độc, cuối cùng liền đem tất cả con gián trong nhà giết đi rồi chôn theo nó. Khinh Tiếu bản tính lương thiện, cũng sẽ thay con gián đã chết lo lắng cho nó, huống chi là Dật Phong công tử vang danh khắp thiên hạ nhưng lại chết sớm, Khinh Tiếu mua mấy nén hương tốn chút bạc cũng không tiếc”
Hàn Dật Phong nhếch khóe miệng, mặt ngẩn ra ngượng ngập nhìn Vân Khinh Tiếu. Nữ nhân này, rốt cuộc hắn đã đắc tội với nàng lúc nào vậy? Tại sao nàng đối với Lãnh Vô Tà cùng Lam Táp Ảnh có thể là ôn nhu dịu dàng, đối với hắn lại không chút để ý như thế chứ? Nếu không phải hắn là Hàn Dật Phong, sẽ không phải vì lời nói của người khác mà tức giận hại thân thể mình, thì nhất định sẽ bị nữ nhân này khiến cho tức đến nôn ra máu.
Lãnh Vô Tà liếc mắt nhìn sắc mặt chịu rất nhiều đả kích của Hàn Dật Phong, trong mắt lóe lên một tia sáng âm u, khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Hàn công tử đừng phiền lòng, Khinh Tiếu rất thích nói giỡn, chỉ là nàng cũng rất thật lòng. Cũng chỉ là tốn chút bạc cũng không ảnh hưởng đến tình thâm ý trọng”
Hàn Dật Phong chuyển mắt qua, ánh mắt yên tĩnh nhìn Lãnh Vô Tà. Hắn bị gì đây? Là rãnh rỗi ngại mình giận không đủ, cho nên phải thêm một cây đuốc sao?
“Thế nào? Hàn công tử trúng gió rồi sao? Thâm tình liếc mắt đến Lãnh đại ca như vậy, chậc chậc, sẽ không phải là bị mị lực của Lãnh đại thu phục rồi chứ? Hay là trái tim của Hàn công tử đã sớm hứa hẹn ngầm với Lãnh đại ca, hôm nay muốn ở nơi phong cảnh núi Ngọc Long mỹ miều như vẽ này mà muốn biểu lộ tâm tình? Có cần Khinh Tiếu tránh mặt một chút hay không? Hay muốn để cho Khinh Tiếu làm chứng?”
Cũng không thể trách Vân Khinh Tiếu luôn lạnh lùng với Hàn Dật Phong, ai bảo xé rách nhiều tầng mặt ngụy trang dịu dàng của người này, thật là thú vị. Huống chi Vân Khinh Tiếu cũng muốn xem một chút, năng lực nhẫn nhịn của hắn đến mức nào? Như một con hổ có khuôn mặt vui vẻ, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể biến thành mãnh hổ? Lại nói, mỗi một lần đều là hắn tới trêu chọc nàng, vẻ bề ngoài trên mặt này thì cười nhưng trong lòng lại không cười, biểu cảm ấy đáng bị đánh đòn. Muốn trêu nàng, cũng phải xem hắn có bản lãnh này không đã.
Chỉ là lời nói của Vân Khinh Tiếu nàng đã khiến cho sắc mặt của hai tên nam nhân trước mặt này cũng phải thay đổi, xanh trắng đen lục, lộ ra đủ sắc.
Lãnh Vô Tà nhàn nhạt nhìn Vân Khinh Tiếu một cái, đôi mắt tĩnh mịch chợt lóe sát khí, hơi thở trên người không ít lạnh hơn. Cuối cùng không lên nửa tiếng, chỉ nhẹ nhàng rời đi.
Hàn Dật Phong muốn nói điều gì đó, Vân Khinh Tiếu lại không cho hắn cơ hội mở miệng. Nhìn thấy Lãnh Vô Tà đi, Vân Khinh Tiếu đi theo phía sau hắn, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể khiến cho Hàn Dật Phong nghe được rất rõ ràng.
“Lãnh đại ca, ngươi đừng tức giận, ta tuyệt đối sẽ không cho rằng ngươi là đồng tính. Chẳng qua là người ta tay ngắn thầm mến ngươi mà thôi, ngươi không cần phải tức giận đâu”
Hàn Dật Phong nhìn vách đá cao gần vạn trượng trước mặt, hít thở thật sâu vài cái mới khống chế được bản thân vì kích động mà muốn nhảy xuống.
Lần sau gặp được nữ nhân này, hắn tuyệt đối sẽ cách xa ngoài ba trượng!