Nhíu mày một cái, Vân Khinh Tiếu xác định vừa rồi mình không có nhìn nhầm, bây giờ nàng cách vị trí cây kia cũng không xa, đối với những thứ phía dưới thấy rất rõ ràng. Chỉ là vì sao bây giờ không thấy được màu đỏ vừa rồi?
Thiên Thánh quả là màu vàng óng, căn bản không phải là màu đỏ. Chiếc bóng màu đỏ vừa thấy rốt cuộc là cái gì?
Chẳng lẽ là Linh thú? Vân Khinh Tiếu nhớ đến lời nói của Lãnh Vô Tà, Thiên Thánh quả này có Linh thú bảo vệ. Chẳng lẽ chiếc bóng màu đỏ chợt lóe lên khi nãy là Linh thú trong truyền thuyết?
Vân Khinh Tiếu không có nhiều hiểu biết đối với Linh thú. Lúc hỏi Lãnh Vô Tà, hắn cũng chỉ nói Linh thú bảo vệ Thiên Thánh quả, cũng không nói rõ Linh thú này rốt cuộc là thứ gì?
Cũng không biết nó có tấn công người hay không? Vân Khinh Tiếu suy nghĩ một chút, lấy súng lục ra. Nếu như vật này không có ác ý thì thôi, còn nếu như nó là quái vật hung ác, vậy thì chờ ăn đạn đi.
Tới gần nơi mọc Thiên Thánh quả, vách đá nơi đó có vài chỗ rỉ ra nước, vì vậy khu vực xung quanh cây Thiên Thánh quả có chút trơn trượt. Nghĩ đến trái cây này hình thành cả trăm năm cũng đủ quái dị rồi, ngay cả hoàn cảnh sinh trưởng cũng có khả năng biến hóa như vậy. Cả vách đá có một thân cây, đủ để nhìn ra nó bá đạo như thế nào.
Vân Khinh Tiếu nhảy đến vách đá to bên cạnh cây. Còn chưa tìm được nới đứng vững thích hợp, chỉ thấy một chiếc bóng đỏ tươi đập vào mi mắt, thì ra thật sự có động vật nhỏ. Nhưng mà những động vật cỡ trung này Vân Khinh Tiếu chưa từng gặp qua, bộ dáng có chút giống hồ ly, nhưng lại không phải hồ ly, miệng của nó có giống loài thỏ. Nếu như nói nó là con do hồ ly cùng thỏ sinh ra, Vân Khinh Tiếu tuyệt đối sẽ tin.
Chỉ là loài vật nhỏ nhắn này cũng thật đáng yêu, đôi tay hay chân nằm ở trên cây, bộ lông mượt màu đỏ tươi bóng loáng mềm mại, đôi mắt tròn trịa đen như trân châu, con ngươi bên trong lại màu vàng, cái đuôi thật dài có một nhúm lông màu trắng nhỏ. Nếu như lúc này nó không nhe răng nhìn nàng chằm chằm, Vân Khinh Tiếu tuyệt đối sẽ thích nó.
Vân Khinh Tiếu không chớp mắt nhìn nó, hai đôi mắt đều không nháy nhìn lẫn nhau một lúc lâu. Vân Khinh Tiếu cười cười với nó, thân thể giật giật, muốn đến gần một chút, vật nhỏ màu đỏ đó lại lập tức phát ra một tiếng tương tự như tiếng cảnh cáo.
Vân Khinh Tiếu nhíu mày một cái, bởi vì không biết tên tiểu tử này là gì, cũng không biết nó có thể đột nhiên tấn công người hay không, vì vậy cũng không dám tùy tiện đến gần.
“Này, tiểu tử ngươi có phải là Linh thú bảo vệ Thiên Thánh quả hay không? Ngày hôm nay Thiên Thánh quả kết tinh đúng không? Cho nên ta là tới để hái Thiên Thánh quả đây”
Mặc kệ nó có hiểu hay không, công khai trước đôi khi cũng có thể khiến cho nó buông lỏng cảnh giác.
Tiểu tử kia hình như là trừng mắt quá lâu, có chút mỏi bèn chớp chớp, sau lại không nháy mắt nhìn chằm chằm Vân Khinh Tiếu.
Vân Khinh Tiếu nhìn nó cười cười, thần sắc trên mặt hết sức nhu hòa “Bây giờ ta hái Thiên Thánh quả, có thể không?”
Tiểu tử kia vẫn không nhúc nhích như cũ, cứ nhìn Vân Khinh Tiếu như vậy. Vân Khinh Tiếu thử chậm rãi đến gần, tiểu tử kia lại đột nhiên đưa ra một tiếng cảnh báo, còn quơ quơ đôi tay ngắn, ngăn cản Vân Khinh Tiếu đến gần.
Vân Khinh Tiếu dừng bước lại, khẽ nheo cặp mắ, nhàn nhạt nhìn vật nhỏ này, cười ác ý: “Ngươi không cho ta hái à? Thiên Thánh quả vẫn chưa kết tinh cho nên người không cho ta hái?”
Tiểu tử kia phòng bị nhìn Vân Khinh Tiếu, đôi tay vẫn quơ múa như cũ. Vân Khinh Tiếu khẽ nghiêng đầu, cặp mắt đen bóng lóe ra tia lạnh leõ u ám, khóe môi đỏ thắm khẽ nâng lên, cười một cách cực kỳ nguy hiểm.