• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu vực Yến Kinh không lâu sau đổ một cơn mưa lớn, nước trong đập chứa đã cao bằng mặt đất. Đây là lần mà nước cao đến gần mặt đất nhất trong lịch sử. Nước gần bờ sâu cũng 1 đến 2m, theo người ta nói thì chỉ cần bước 2 bước từ bờ đi vào trong nước thì có thể bị nước bao phủ. Nhưng mà sau khi hai chân Độc Xà bước vào vùng nước thì thân thể không trầm xuống chút nào, vẫn như giẫm lên đất bằng, lướt về phía sau bằng tốc độ kinh người.

Độc Xà đối với thân pháp của mình có một chút tự phụ, vốn hắn tưởng rằng sau khi lùi về vùng nước, Tiết Thiên Y sẽ dừng lại không truy đuổi nữa, cuối cùng sẽ không làm gì được mình, mà hắn còn có thể thuận lợi thoát khỏi nắm đấm đáng sợ kia. Nhưng nào ngờ sau khi hắn lùi vào vùng nước, cước bộ của Tiết Thiên Y càng khong ngừng lại chút nào mà như hình với bóng đuổi theo trên mặt nước.

Mũi chân Tiết Thiên Y điểm nhẹ lên mặt nước một cái sau đó lướt về, khoảng cách cùng với Độc Xà càng gần hơn. Thân pháp tuyệt diệu đó chính là Lăng Ba Đạp Thủy, nếu so sánh với thân pháp của Độc Xà thì cao hơn không ít.

Trước mắt Độc Xà chợt hoa lên, chỉ cảm thấy kình như như đao cắt vào mặt thì nắm đấm của Tiết Thiên Y đã dễ dàng đột phá tầng khí phòng ngự của hắn. Trong lòng hắn kinh hãi vạn lần, hắn biết rằng một quyền này vô luận thế nào hắn cũng không tránh khỏi, chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất đem nội lực rải rác khắp nơi tụ tập trước ngực, chuẩn bị đón đỡ một quyền của Tiết Thiên Y đánh mạnh tới.

“Bành!”

Một tiếng trầm đục vang lên, tại một nơi cách bờ hơn mười thước rốt cuộc Độc Xà cũng bị Tiết Thiên Y đuổi kịp. Mặc dù hắn đã đem toàn lực phòng ngự nhưng vẫn bị một quyền của Tiết Thiên Y oanh kích lên ngực, thế trùng trùng điệp điệp cơn chấn động như núi đổ. Một mảng lớn quần áo trước ngực bị một đấm này làm cho nát bấy thành từ mảnh nhỏ bay tứ tán, lộ ra một mảng da thịt lẫn lộn nhìn rất buồn nôn. Đồng thời còn có một cỗ nội kình len vào cơ thể rồi khuếch tán ra toàn bộ lồng ngực hắn như một dòng điện.

“Phốc!”

Độc Xà chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn dâng lên, nội tạng bị chấn thương nặng, trước mắt chợt tối sầm, miệng phun ra một búng máu. Thân hình hắn đang ở trên mặt nước liền bay ngược về sau rồi bổ nhào ngã vào trong nước ‘Ba’ một tiếng, một mảng bọt nước văng lên tung tóe.

Mặc dù Tiết Thiên Y đã từ sư phụ biết cái bọn người như Độc Xà này chính là kẻ thù một mất một còn của Thiên Cơ Môn. Nhưng sư phụ hắn còn chưa có nói là gặp qua bọn người đó liền phải hạ sát thủ, cho nên Tiết Thiên Y cũng không có ý định đưa Độc Xà vào chỗ chết. Ý định của hắn chẳng qua là muốn giáo huấn đối phương một chút, làm cho đối phương hiểu rằng hắn không phải dễ trêu vào. Chứ nếu không một quyền này mà toàn lực đánh ra liền có thể chấn nát lục phủ ngũ tạng của Độc Xà, nào chỉ có đem Độc Xà đánh chìm xuống nước như thế.

Độc Xà sau khi bị thương, ý đồ của hắn cùng Dạ Âm Cơ liên thủ công kích Tiết Thiên Y liền phá sản, chỉ còn lại một mình Dạ Âm Cơ cũng không tạo thành uy hiếp khiến tâm tình của Tiết Thiên Y cũng buông lỏng rất nhiều.

Hắn rít lên một tiếng, mũi chân điểm nhẹ lên đỉnh đầu của Độc Xà đang không ngừng giãy dụa trong nước một cái, thân hình nhảy lên cao, Huyền Dương chân khí trong người nhanh chóng vận chuyển. Đồng thời hai chân hắn khép lại đưa về phía trước tạo ra một tư thế chạy trốn trên không trung, nhưng thân hình lại mạnh mẽ vút qua khoảng cách hơn 20m như đại bàng giương cánh, hướng về phía bờ đất hạ xuống.

“Ngươi chết đi!”

Dạ Âm Cơ trơ mắt nhìn Độc Xà bị một quyền của Tiết Thiên y đánh rớt xuống nước, sống chết chưa rõ, không khỏi vừa giận vừa sợ. Mụ liền thừa dịp Tiết Thiên Y đang ở giữa không trung, đây là thời khắc mà phòng ngự thấp nhất, mãnh liệt hét lên, mười ngón tay ngoặt lại như móc câu kéo theo mười đạo kình khí vô hình hướng về phía Tiết Thiên Y đang rơi xuống mà phóng tới.

Mười đạo khí tức lạnh như băng sắc như đao xé rách bầu trời đêm, phái ra từng tiếng ‘chi chi’ rất nhỏ, bao phủ toàn thân Tiết Thiên Y vào trong. Trong lúc thân hình của Tiết Thiên Y đang rơi xuống, hắn vừa vận chân khí lên về suy nghĩ, căn bản là không có biện pháp trong không trung làm ra động tác lướt ngang né tránh. Nhưng thực lực của hắn lại mạnh hơn Dạ Âm Cơ rất nhiều, hắn lập tức hét lên một tiếng, đem chân khí ngưng tụ lại trên hai tay, nhanh chóng đánh xuống hai chưởng.

Hai cổ Huyền Dương chân khí ào ra từ kinh mạch như mở cửa một đập nước, ào ào từ bàn tay hắn phụt ra, mặc dù chỉ có thể phát huy ra ba, bốn phần uy lực so với lúc bình thường nhưng vẫn kinh khủng như cũ, không thể khinh thườn. Chân khí vô hình vô ảnh lúc này ngưng tụ thành thực chất, theo một hình quạt chém tới đỉnh đầu Dạ Âm Cơ, trong chốc lát tiếp lấy mười đạo kình khí lăng lệ ác liệt từ mười ngón tay của Dạ Âm Cơ.

Khí tức từ Dạ Âm Cơ phát ra lạnh như băng, xẹt qua nơi nào thì không khí chỗ đó giống như biến thành giá rét. Mà chân khí của Tiết Thiên Y chính là thuộc tính chí dương chí cương, một chưởng đánh ra làm cho khu vực xung quanh ấm hẳn lên. Nếu như bị chưởng phong của hắn tiếp xúc sẽ có một loại cảm giác như trời đang là đầu thu mát lạnh lại đột ngột biến thành mùa hè cháy nắng.

Hai luồng khí kình một lạnh một nóng, một âm một dương va vào nhau giữa bầu trời đêm, giống như băng đá cùng lửa nóng gặp nhau, một tiếng ‘ầm’ vang vọng. Mười đạo khí kình âm hành của Dạ Âm Cơ bị hai cổ Huyền Dương chân khí uy lực mạnh hơn mấy lần trùng kích xuống, trong nháy mắt sụp đổ, kình khí bay tứ tán.

Mà hai cổ Huyền Dương chân khí dư kình không giảm, sau khi đánh tan khí kình âm hàn lại tiếp tục chụp xuống đỉnh đầu của Dạ Âm Cơ.

Dạ Âm Cơ hít một ngụm khí lạnh, mụ không nghĩ tới thực lực của Tiết Thiên Y lại cường hãn như thế, phản ứng trong thoáng chốc trì trệ liền đã cảm thấy như có một tòa núi nhỏ đè xuống đỉnh đầu, nội khí trong cơ thể như bị áp bách khuếch tán ra bốn hướng.

Sắc mặt Dạ Âm Cơ đại biến, mụ biết rõ chưởng lực kia mình căn bản là không có khả năng thừa nhận, nếu như cưỡng ép tiếp đỡ thì kết cục có khi còn thảm hơn sơ với Độc Xà, vì thế thân hình mụ nhanh chóng lướt nghiêng tránh ra.

Hai đạo chưởng lực của Tiết Thiên Y đánh lên mặt bờ kiên cố bên cạnh đập nước lập tức phát ra một thanh âm nặng nề khiến mặt đất rung động lắc lư. Bụi mù bay lên khắp nơi, đưa mắt nhìn kĩ thì thấy trên mặt đất bất ngờ xuất hiện hai hố đất thật sâu.

Dạ Âm Cơ thở hổn hển hít một hơi lạnh, nghĩ thầm lúc nãy nếu mình không kịp né tránh, nói không chừng cả người bị một chưởng của Tiết Thiên Y đánh thành một bãi thịt nát.

Mụ vốn nghĩ mình cùng Độc Xà liên thủ liền có thể đơn giản tiêu diệt thiếu niên trước mắt khiến mụ cảm thấy uy hiếp này. Không nghĩ tới hai người lại đánh giá thấp thực lực đối phương một cách nghiêm trọng như thế. Hai chưởng phát ra này có lẽ còn chưa phải một nửa thực lực bình thường của hắn, nếu vậy thì coi như thực lực hai người mụ có tăng gấp đôi cũng vẫn thua trong tay hắn thôi.

Thiếu niên có thực lực cường đại này rốt cuộc là từ đâu đến? Vì sao từ lần đầu nhìn hắn mụ lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi kinh hoảng cùng ý nghĩ mãnh liệt muốn làm hắn biến mất? Trên người hắn còn bao nhiêu năng lực thần kỳ khiến người trên thế giới này không theo kịp?

Vô luận thế nào, thiếu niên trước mắt này không thể không chết, hơn nữa phải diệt trừ càng sớm càng tốt. nếu không hắn có khả năng ngày càng lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn đối với những người như mụ tạo thành một loại uy hiếp nghiêm trọng!

Dạ Âm Cơ tin chắc những suy đoán của mình là không thể sai, bởi vì đây là căn cứ vào một loại trực giác nhảy cảm trời sinh. Dạ Âm Cơ cũng tin tưởng trực giác này không chỉ mình mụ có, mà Độc Xà lúc nhìn thấy thiếu niên này cũng cảm nhận được.

Những ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu của Dạ Âm Cơ, tuy mụ muốn cùng Tiết Thiên Y liều mạng nhưng lại hiểu rõ kết quả cũng chỉ có mụ chết một cách vô nghĩa, liều mạng căn bản là không có bất cứ ý nghĩa gì.

“Ngươi… Ngươi đã giết hắn?”

Nhìn thấy Độc Xà vừa rồi còn không ngừng giãy dụa trong nước bỗng nhiên không có động tĩnh, thân thể nổi phập phồng trong nước tùy lúc có thể chìm xuống, trong lòng Dạ Âm Cơ đầy căng thẳng, ánh mắt tràn ngập hận ý trừng trừng nhìn Tiết Thiên Y đã đáp xuống đất.

“Nếu như ngươi có thể nhanh chóng đem hắn cứu lên, nói không chừng hắn còn có hi vọng sống. Bất quá…”

Sắc mặt Tiết Thiên Y phát lạnh, lạnh lùng nói: “Trước tiên, ta rất muốn biết rõ thân phận của các ngươi, còn có mục đích thật sự của các ngươi khi muốn giết ta nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK