Giờ phút này, tâm linh của Tiết Thiên Y hoàn toàn trống rỗng, bởi vậy ngũ quan trở nên cực kỳ nhạy cảm, hai lỗ tai hơi động một chút liền có thể phân biệt rõ tiếng bước chân hỗn loạn kia là của năm người. Một người trong số đó miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, không ai khác chính là nữ nhân tóc xoăn lúc nãy mới rời đi không lâu.
“Nữ nhân kia đi rồi còn quay trở lại, không cần nói cũng biết là ả đến gây phiền toái, không biết ả tìm ta hay tìm thằng cu Chu Kiên Cường kia nhỉ! Haiz, sớm biết nơi này hỗn loạn như vậy thì mình đã đổi chỗ trọ khác rồi!”
Đứng trước hoàn cảnh này, Tiết Thiên Y muốn tĩnh hạ tâm lai để tu luyện thì cũng không được nữa rồi. Hắn thở dài, đành phải thu hồi hết chân khí đang vận hành trong kinh mạch về đan điền, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tuy rằng đối phương đến không ít người, nhưng khí tức đám người đó rất rối loạn, bước chân không vững, hiển nhiên đều là người bình thường không có lực công kích. Như thế cho dù có kéo tới vài chục thậm chí vài trăm tên, Tiết Thiên Y cũng chẳng bận tâm. Thế nhưng nếu đối phương tìm Chu Kiên Cường, hơn nữa còn phát sinh xung đột thì kết cuộc của thằng ku đó nhất định sẽ vô cùng bi thảm rồi.
Với thân thể nhỏ gầy của Chu Kiên Cường, Tiết Thiên Y thậm chí còn hoài nghi gã cũng không bằng cả nữ nhân tóc xoăn kia nữa.
“Rầm rầm... rầm rầm rầm...!”
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập bên tai, Tiết Thiên Y thở dài, gượng cười mặc lại áo, bước xuống giường. Rõ ràng đối phương đồng thời gõ cả cửa phòng mình và Chu Kiên Cường, xem ra bọn chúng không định buông tha một ai cả.
Cửa phòng được mở ra, và điều đầu tiên đập vào mắt hắn là bốn gã nam tử hung hãn. Bốn gã này có cao có thấp, có béo có gầy, tuy rằng khuôn mặt khác nhau nhưng đều mặc một bộ âu phục đen đồng dạng, bên ngực trái mỗi người có đeo một tấm huy chương nhỏ như đồng một xu, trên mặt của huy chương là hình hai nam tử đang cúi đầu kết bái, phía dưới lại ghi chú con số “108”, cũng chẳng biết chúng có ý nghĩa gì nữa!
Ả tóc xoăn kia đứng giữa bốn gã nam tử, khoanh tay trước ngực, cái cằm hếch lên cao, bày ra bộ dáng cường thế như kiểu muốn nói “Bà đây đã trở lại!”
Ở phía đối diện, Chu Kiên Cường cũng mở cửa phòng gần như cùng lúc với Tiết Thiên Y, chỉ có điều biểu hiện của hắn không thể bình tĩnh như Tiết Thiên Y được. Khi hắn nhìn thấy đứng ngoài cửa là bốn gã nam tử cùng mụ tóc xoăn thì lập tức thốt ra một tiếng “Ối” rồi cuống quýt lùi về phía sau, muốn đóng sập cửa lại.
“Tiên sư mày, đi ra cho tao!”
Một gã nam tử cường tráng đứng ở bên phải cửa ra vào phòng Chu Kiên Cường ngay lập tức xông về phía trước, một tay túm ngay lấy tay trái của Chu Kiên Cường, tay còn lại nắm chặt cổ áo của hắn, rồi nhấc bổng cả người hắn lên giống như chim ưng đang bắt gà con, sau đó lôi hắn ra ngoài hành lang.
“Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì?”
Chứng kiến trận thế trước mắt, Chu Kiên Cường biết rõ phiền toái đã đến, hắn hơi sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người, sau đó gào to lên.
Chu Kiên Cường vừa nói xong, ả tóc xoăn ngay lập tức tiến lên, lấy tay đánh thẳng vào mặt hắn, oán hận mắng: “Tiểu tử thối, chảnh này! Thái độ này! Dám quấy rối việc làm ăn của bà mày à! Hôm nay bà muốn mày chết! Đánh chết mày này...!”
Chu Kiên Cường chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị ả tát cho hai cái liên tiếp, hắn chỉ cảm thấy mặt nóng rát, đau nhức, liền vội vàng đưa tay ngăn trở mụ ta, nóng giận mắng: “Chửi người không chửi khuyết điểm, đánh người không đánh vào mặt nhé! Ta cảnh cáo ngươi..., ngươi còn dám đánh vào mặt ta, là ta sẽ liều mạng với ngươi đấy! Bà mẹ nó! Vẫn còn đánh? Ai da... Kiểu tóc của ta...”
Ả tóc xoăn thấy không đánh được vào mặt hắn nữa, hai tay lập tức chuyển sang giật tóc. Vì vậy… mái tóc mà Chu Kiên Cường tốn công chải chuốt gọn gàng, dưới sự chà đạp của “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” đã trở nên bù xù như tổ quạ, trông vô cùng thê thảm.
Dường như bị sờ đúng nghịch lân, Chu Kiên Cường giận tím mặt, đột ngột đá một cước thẳng về phía trước. Ả tóc xoăn kia liền hét thảm một tiếng, tay ôm lấy bụng, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, rồi ngã phịch xuống đất.
“Đánh vào mặt ta thì coi như xong đi, nhưng lại còn làm loạn kiểu tóc của ta nữa? Bà mẹ ngươi, có biết ông đây đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để hoàn thành nó không hả? Mất tận 59 phút đồng hồ đó! Ta còn đang muốn dựa vào kiểu tóc mê người này để đi tán gái trong trường đấy?”
Sau khi đạp ngã ả tóc xoăn, Chu Kiên Cường liền tranh thủ sửa sang lại mái tóc bị hỗn loạn của mình.
Nhìn Chu Kiên Cường đang cuống cuồng sửa lại kiểu tóc, Tiết Thiên Y không thể nhịn được cười, thầm nghĩ thằng này đúng là điên thật rồi, người khác đến gây chuyện với hắn, hắn lại còn lòng dạ quan tâm xem kiểu tóc có tốt hay không nữa, quả thật là điển hình của trường phái xem nhan sắc hơn tính mạng.
“Con lợn Thanh Diện Thú, thấy bà bị đánh thế này mà mày còn đứng yên đấy à? Bà nhờ chúng mày đến giúp bà hả giận đấy, không phải để chúng mày xem xiếc đâu!”
Ả tóc xoăn thấy bốn gã nam tử do mình dẫn tới cứ đứng im như tượng thì tức đến sùi bọt mép, ngồi bệt dưới đất khóc lóc um sùm, hai chân giẫy đạp như trẻ con.
Trên tầng này còn mấy người khách trọ nữa, nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài, có vài người tò mò mở cửa ngó ra xem. Khi thấy bốn tên gã nam tử mặt đằng đằng sát khí, thì tưởng rằng xã hội đen đang đánh nhau, cho nên tất cả đều vội vàng rụt đầu vào phòng.
Gã nam tử được gọi là “Thanh Diện Thú” quả thật trên mặt có một cái bớt màu xanh, thấy ả tóc xoăn trách móc thì gã liền nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ tức giận: “Lý Xuân Phương, mày kêu la cái gì? Xuân Phong Lữ Quán là nguồn thu của Hảo Hán Minh chúng ta, mày còn chọc giận khách trọ, ông lột da mày trước!”
Ả tóc xoăn Lý Xuân Phương bị hắn đe dọa, ngay lập tức ngừng gào thét, chề môi, ủy khuất nói: “Việc này cứ cho qua như vậy sao? Chẳng phải mấy người bảo sẽ đòi công bằng cho bà.. cho tôi sao? Làm sao hiện tại nguyên cả đám đều trở nên yếu đuối vậy?”
“Yếu con mẹ ngươi đuối ấy! Có hiểu thế nào là 'hòa khí sinh tài' không hả?” Thanh Diện Thú hừ lạnh, sắc mặt hơi hòa hoãn, trầm giọng nói: “Ngươi cứ yên tâm, chúng ta làm việc rất giữ chữ tín, xử lí chuyện này xong thì nhất định sẽ không để ngươi thiệt thòi!”
Sau khi nói xong, hắn không quan tâm tới Lý Xuân Phương nữa, mà chậm rãi đi đến trước mặt Chu Kiên Cường, nhếch miệng cười nói: “Chú em, vừa rồi Lý Xuân Phương đắc tội với cậu hả?”
“Không hề!”
Chu Kiên Cường lắc đầu. Thấy rõ dung mạo đáng sợ của Thanh Diện Thú dưới ánh đèn sáng rọi của hành lang, nội tâm hắn cũng có chút rụt rè, nói chuyện nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.
“Nếu cô ta không có lỗi với cậu, sao cậu lại phá hoại chuyện làm ăn của cô ta?”
Thanh Diện Thú lại hỏi tiếp.
“Bởi vì ả ta chọc tức tôi.”
“Cô ta chọc tức cậu như thế nào?”
“Ả ta chửi tôi là thằng nhóc con, còn nói tôi lên giường cùng phụ nữ, không bị liệt dương thì cũng xuất tinh sớm... Con mẹ nó, nguyền rủa độc ác như vậy, nếu là anh, anh có chịu được không? Phá hoại việc làm ăn của ả là còn nhẹ đó, nếu không phải vừa rồi ả chạy nhanh thì tôi đã đấm vỡ cái miệng thối của ả rồi!”
“Chuẩn con mẹ nó rồi, đổi lại là anh thì anh cũng sẽ đập cho ả ta một trận!” Thanh Diện Thú hoàn toàn đồng ý, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Chú em, cậu đang lăn lộn ở chỗ nào vậy?”
“Yến Kinh Thập Lục trung học!”
Nghe thấy câu hỏi của gã, Chu Kiên Cường liền ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn, nét mặt rạng ngời, dương dương đắc ý nói.
Yến Kinh Thập Lục trung học đúng là trường trung học số một, số hai tại Yến Kinh, thậm chí là toàn quốc, nghe nói chỉ cần đậu vào đây là đã cầm chắc tờ giấy thông hành vào một trường đại học danh tiếng. Chu Kiên Cường bằng chính lực học của mình đã thi đỗ với điểm số rất cao, vì thế nên hắn hoàn toàn có tư cách đắc ý.
Tiết Thiên Y nghe Chu Kiên Cường nhắc đến “Yến Kinh Thập Lục trung học” thì cũng khá bất ngờ. Trước đó Diệp Uy cũng nói sẽ để hắn vào trường này học. Nếu thành công, chẳng phải hắn sẽ là bạn học của gã Chu Kiên Cường này sao?