Tiết Thiên Y hướng về phía Long Oanh Oanh làm một cái động tác im lặng, sau đó bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, dùng âm thanh chỉ có mình hắn và Long Oanh Oanh nghe được nói:
“Long tỷ, trước hết đừng xúc động, ta nhìn thoáng qua thì thấy có lẽ chúng không có khả năng trốn thoát. Đến lúc nguy cấp thì ngươi cứ để ánh mắt ta, khi ta ra dấu hiệu thì chúng ta phải lập tức liên thủ cố gắng đem bọn cướp tiêu diệt trong thời gian ngắn nhất!”
Long Oanh Oanh thấy lúc Tiết Thiên Y nói chuyện, những người bên cạnh với cả mấy tên cướp kia đều không có phản ứng, giống như không nghe được gì liền vô cùng kinh ngạc. Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiết Thiên Y, đoán không ra rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
“Ta đang dùng công phu truyền âm, ngoại trừ ta và ngươi thì không ai khác nghe được đâu!”
Tiết Thiên Y nhìn về phía Long Oanh Oanh đang trừng mắt, mỉm cười.
Đôi mày của Long Oanh Oanh khẽ động, cô không nghĩ tới Tiết Thiên Y lại có thể giống như truyền thuyết, đem thanh âm ngưng tụ lại rồi tryền vào trong tai đối phương. Điều này chỉ sợ là sư phụ cô cũng không thể làm đơn giản như vậy, thực lực của Tiết Thiên Y trong lòng cô không khỏi cao thêm một tầng.
Vốn Long Oanh Oanh nghĩ thầm là số lượng bọn cướp đông, chia ra đứng nhiều vị trí trong đại sảnh, hơn nữa trong tay chúng đều cầm súng. Cho nên dù cho động tác của hai người có nhanh đi nữa thì cũng không thể nào nhanh hơn đạn bắn. Mà muốn thoát thân thì nhất định phải trong nháy mắt đồng thời đánh bại toàn bộ bọn cướp. Thế nhưng loại chuyện này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó, chỉ cần động tác chậm một chút liền tạo ra hậu quả không tưởng tượng được. Bất quá Tiết Thiên Y vừa bộc lộ thực lực nên cô cũng tăng thêm vài phần tin tưởng.
“Mẹ ơi, con sợ quá! Con sợ! Ô ô, con muốn về nhà, con muốn kiếm ba!”
Ngay trong lúc đại ca của bọn cướp đang cùng chuyên gia đàm phán của phía cảnh sát đang đứng cách nhau một tấm kiếng tiến hành công cuộc đàm phán thì trong đám con tin, một cậu bé khoảng bảy tuổi đột nhiên ôm cánh tay một phụ nữa, khóc rống lên.
“Con mẹ nó, thằng nhóc đừng có làm rộn lên! Làm tao thấy phiền tao cho mày một viên đạn vỡ mồm bây giờ!”
Một tên cướp tay bị thương máu chảy đầm đìa bực bội hét lên một tiếng, súng trong tay chỉ thẳng vào chỗ hai mẹ con kia.
Cậu bé bị hù dọa giật mình nhào vào trong lòng mẹ, càng khóc lớn hơn.
Lúc này, đại ca của bọn cướp đang cùng chuyên gia đàm phán nói đến chỗ mấu chốt.
“Cho các ngươi ba mươi phút để chuẩn bị một ngàn vạn tiền mặt, phải phái thêm một chiếc xe chống đạn… Không, phái một chiếc trực thăng đến đưa bọn tao rời đi bình an, nếu không mọi người cùng nhau chết! Trong tay bọn tao có tổng cộng mười tên nhân viên, mười khách cả nam lẫn nữ, hai đứa trẻ nữa! Nghe chưa? Trong vòng ba mươi phút mà tao không nhìn thấy trực thăng thì tao sẽ giết một con tin, sau đó cứ cách năm phút sẽ giết thêm một con tin!”
“Các người ngàn vạn lần phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Con tin là vô tội, không nên làm bị thương người vô tội! Được rồi, điều kiện các người đưa ta chúng tôi sẽ cân nhắc, sẽ cố gắng thỏa mãn các người! Nhưng trước khi chúng tôi chuẩn bị xong các người không được nổ súng đả thương người, nếu không chún tôi chỉ còn cách bắt buộc phải đột kích. Khi đó các người sẽ không có bất kỳ cơ hội sống nào!”
“Bớt uy hiếp tao đi, con mẹ mày, tao đã dám làm một chuyến này thì đã không còn ý định sống nữa! Nhớ kỹ, thời gian bọn mày chỉ có ba mươi phút! Mạng sống của đám con tin nằm trong tay bọn mày đó!”
“Bình tĩnh, mong các người bình tĩnh! Tôi chỉ muốn khuyên các ngươi một câu cuối: Đừng kháng cự nữa, kháng cự chỉ đem đến…”
“Đĩ mẹ mày đấy, lỗ tai tao nghe câu này đến đóng mạng nhện rồi! Nói nhiều!”
Đại ca của bọn cướp đưa súng về phía chuyên gia đàm phán bắn một viên đạn, dọa vị chuyên gia đàm phán kia co đầu lại, hơn nửa ngày không dám lên tiếng nữa, chạy về đem những lời thương lượng với bọn cướp nói cho cảnh sát.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với bọn cướp và con tin trong ngân hàng mà nói thì mỗi một giây một phút đều thật chậm, đều là loại tra tấn, dày vò tinh thần. Mà đối với cảnh sát bên ngoài thì thời gian lại trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là ba mươi phút mà bọn cướp đưa ra sắp đến giới hạn rồi, lúc này bọn họ đang lo lắng vạn phần.
Cảnh sát đã điều tra qua, những tên cướp cầm súng trong kia là một nhóm cướp bóc giết người điển hình, tính tình hung dữ, thủ đoạn tàn nhẫn, đến nay đã phạm tội rất nhiều lần. Từng tên thành viên trong đó tay đều nhuốm máu người, đều là tội phạm truy nã cấp A được treo một cục tiền thưởng. Những tên này chạy khắp nước gây án, không có nơi ở cố định nên tạo rất nhiều phiền toái cho phía cảnh sát. Không ngờ lần này bọn chúng lại chọn thành phố phồn hoa nhất Hoa Hạ - Yến Kinh. Hơn nữa lại tạo ra một hồi mưa gió như vậy.
Dù cho là đại đội trưởng của đội đặc công vũ trang kiêm Phó thị trưởng – Trữ Lăng Vân cũng không trở tay kịp. Hắn mất chức là chuyện nhỏ, nếu khiến cho số lớn dân thường tử thương thì thật sự phiền toái. Cao tầng lãnh đạo đã có chỉ thị, muốn bọn họ nhất định phải đem bọn tội phạm này hốt gọn một mẻ lớn, nếu để bọn chúng thoát được thì không biết chúng còn tạo ra bao nhiêu nguy hại cho xã hội này.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không thỏa mãn yêu cầu của bọn cướp trong thời gian yêu cầu thì cứ năm phút chúng liền nổ súng giết một người. Đây tuyệt không phải là nói giỡn! Theo tính cách tàn nhẫn của chúng thì giết người chỉ là một chuyện nhỏ đối với chúng mà thôi, có khi đến mắt cũng không chớp một cái ấy chứ.
Nếu như mặc kệ bọn chúng không đàm phán thì cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cả đám con tin bị giết hết. Sau đó trên xã hội nhất định sẽ truyền ra tin tức trách móc: “Cảnh sát không có năng lực”. Còn nếu mạnh mẽ đột kích thì mặc dù có thể đem toàn bộ bọn cướp bắt hết nhưng số lớn dân thường và đội viên của tổ đặc công là việc không thể tránh khỏi. Như vậy lại khiến cho cao tầng lãnh đạo có ấn tượng xấu: “Lãnh đạo bất lực, cấp dưới làm việc bất ổn”, công việc trong giới chính trị của mình cũng sẽ lập tức kết thúc.
Bên nào cũng chết, hắn thật sự không có biện pháp tránh khỏi trách nhiệm. Hiện tại Trữ Lăng Vân suy tính làm sao giữ lại cái mũ trên đầu mà là dùng biện pháp nào mới có thể đem chuyện trước mắt xử lý tốt, đem thương vong hạn chế ở mức thấp nhất để khiến địa vị xã hội của hắn không bị ảnh hưởng tồi tệ.
Làm sao bây giờ?
Đứng cạnh Trữ Lăng Vân còn có Thị trưởng, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau, trên trán đổ một đống mồ hôi.
Lúc này bọn họ cũng chịu áp lực rất lớn, thậm chí so với con tin trong đó còn trầm trọng hơn nhiều.
“Trữ đội trưởng, ngài nói sao mới có thể gom cổ hết bọn cướp này mà không khiến người vô tội và thành viên trong tổ chịu thương vong đây?”
Sắc mặt thị trưởng vô cùng âm trầm, có thể chính bản thân họ cũng hiểu rằng đấy là việc không có khả năng.
“Trừ phi là thỏa mãn yêu cầu của chúng vô điều kiện, nếu không thì không có biện pháp gì có thể làm được!”
Trữ Lăng Vân mặc áo chống đạn trên người, tay nắm một cây súng lục, hai mắt hắn nhìn thẳng về phía cửa kiếng ngân hàng, trong mắt hằn lên từng tơ máu.
“Không có biện pháp nào tốt hơn sao?”
“Không có!” Trữ Lăng Vân tháo mũ bảo hiểm xuống dùng sức gãi gãi đầu, bỗng hít mạnh một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị:
“Thị trưởng, nếu không ta mang theo một phân đội nhỏ cường công, ta có lòng tin đem tổn thấp hạ xuống mức thấp nhất!”