Hắn là Lục Lãnh, một kẻ thực bình thường, Gen cấp B, làm một Quân nhân của Đế quốc Dang, 20 năm, chưa bao giờ nghi ngờ về sứ mệnh của mình.
Sứ mệnh của một Quân nhân, chính là bảo vệ quốc gia, bảo vệ gia đình, cùng bảo vệ một nửa của đời hắn.
Ngày hắn tốt nghiệp, nhận được chứng nhận binh nhì cùng lệnh tập huấn ở tinh cầu xa xôi kia, hắn đã sớm quyết tâm sẽ tử trận nơi sa trường, vì tổ quốc, vì thân nhân.
Thế nhưng hắn không ngờ được, mới hôm qua còn tập huấn thật bình thường, người người cùng nhau cười đùa, nói các loại chuyện bậy bạ, bàn luận về bộ ngực sữa của mấy cô em bên tiểu đội hậu cần, mà hôm nay đã tan xác dưới họng pháo kẻ thù.
Lục lãnh hắn, chỉ là một kẻ may mắn hơn mà thôi, hắn may mắn, nên hắn sống sót sau loạt đạn đầu tiên.
Thực thảm thương, một Sư đoàn pháo kích tân binh còn chưa biết lắp súng máy như thế nào cho chuẩn, đã gặp phải một Hạm đội tinh binh địch vũ trang hạng nặng. Cầu cứu? Ha ha ha...
"Không được phép rút lui! Quân đội Đế quốc cho dù tan xác cũng không bao giờ được phép bỏ chạy! Tổ quốc sẽ ghi công các anh!"
"Chống cự 2 giờ, chỉ 2 giờ thôi!"
Lục Lãnh thê lương cười một tiếng, nước mắt người lính chảy xuống lạnh như băng.
Sau đó, hắn buộc mình vào đạn pháo, tự đem mình nhét vào họng pháo, tự mình kích hoạt. Dưới cái nóng cháy thiêu đốt da thịt, làn da bốc lên mùi thịt khét, hắn cứ như vậy ôm chặt lấy quả đạn pháo kia, dùng da thịt che chở cho nó, từng phát đạn đốt thủng cơ thể hắn. Rồi một viên đạn, xuyên qua đầu hắn, nhưng cũng may mắn không cướp đi tính mạng hắn.
"Ầm!!!" Một tiếng, Chủ hạm địch lung lay, quân địch tán loạn.
Cũng đúng lúc đó, quân đội Đế quốc xuất hiện trên tinh không...
...
Lục Lãnh được tìm thấy dưới đống đổ nát sâu tận 50 mét, co rút trong một khối băng giống như một con dã thú ngủ đông.
Sau 3 tháng điều dưỡng, hắn tỉnh giấc.
Con ngươi màu đen xinh đẹp bị thay thế bởi màu trạm lam (xanh dương) sâu thẳm như biển sâu. Khí thế trên người hắn, cũng dần dần thay đổi.
Vị nam Quân nhân với nụ cười sang sảng kia nay đã như trở thành một vị chính khách giả dối âm hiểm rắn độc, luôn mang theo nụ cười bên môi.
Hắn bắt đầu yêu giết người.
Hắn bắt đầu yêu quyền lực.
Và hắn yêu chiến tranh.
Trên hết, hắn có được năng lực để làm những điều hắn yêu thích.
Ngày Lục Lãnh mang trên người bộ quân phục màu trạm lam được thiết kế riêng cho chính mình, nắm lấy thanh kiếm đại diện cho quyền lực tối cao nhất, mỉm cười đứng trên chiếc ghế "Nguyên soái" đệ nhất Đế quốc, hắn đã nghĩ rằng, sẽ không bao giờ có thứ có thể khiến hắn điên cuồng theo đuổi nữa.
Nhưng khi hắn nhìn thấy nụ cười đáng đánh đòn của cô gái kia.
Hắn lại một lần nữa, muốn có được ai đó.