"Muốn mạnh mẽ thì có rất nhiều cách..." Dạ Tiểu Vũ tra trên bản đồ, ném Lâm Lam lên một chiếc xe bay. "Đến rừng rậm Ma Bí." Dạ Tiểu Vũ nói với tài xế trong ánh mắt kinh dị và bất ngờ của hắn.
Vị tài xế nuốt nước bọt một cái, tiếp theo cho xe bay đi.
"Nhiều... nhiều cách?" Lâm Lam rụt rè hỏi. Thật kì lạ, cậu lại chẳng biết được một cách nào.
"Tất nhiên rồi." Dạ Tiểu Vũ mỉm cười, nhàn nhã vuốt ve chiếc màn hình ảo tra thông tin trên Mạng Tinh tế (Internet Vũ trụ). Chiếc đồng hồ trên tay này thiệt tiện lợi a... 1 chiếc đồng hồ = thẻ CMND + điện thoại + máy tính + thẻ ngân hàng + máy điều tra và kiểm soát con người.(*)
(*) ví dụ khi người đó chết thì chiếc đồng hồ sẽ xác nhận tử vong và gửi thông tin về tổng đài kiểm soát.
Ô. Hóa ra con người thế giới này vẫn không phải đang sống trong một hoàn cảnh an toàn tuyệt đối.
Ngày "Đại di cư" của nhân loại chính là ngày mà những nhà máy phóng xạ hạt nhân đồng loạt bị ngoại lực kì lạ nổ tung, phóng xạ hạt nhân bao phủ toàn Trái Đất chỉ với 5 giây, nhân loại vốn đã thoi thóp sinh tồn nay lại gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, hơn 1 nửa chết đi dưới phóng xạ, 1 nửa còn lại thì lay lắt kéo hơi tàn chạy ra khỏi địa cầu.
Thế nhưng phóng xạ làm những con người biến dị phân thành từng cấp bậc Gen, cho nên những kẻ mạnh đã bỏ rơi kẻ yếu ở lại mảnh Trái Đất tràn ngập trong phóng xạ hạt nhân này. Những kẻ yếu đuối kia phải đối diện với sự thật rằng bọn họ đã bị bỏ rơi, bị cướp sạch hết thảy số tài nguyên còn lại, hơn nữa, hàng loạt các loại động thực vật cũng biến dị bằng phóng xạ xuất hiện đe dọa bọn họ.
Máu tươi nhuốm đầy những trang sử sách.
Cho dù qua mấy ngàn năm, phóng xạ trên Trái Đất dường như đã biến mất gần hết, thế nhưng hậu quả không thể khắc phục được chính là việc tồn tại 7 khu vực "Chết" mà con người không thể thanh trừ.
7 khu vực chết này tràn ngập phóng xạ hạt nhân hội tụ, không biết vì sao chúng không thể tự xua tan, cũng không thể thoát li khỏi khu vực đó, đất đai, nguồn nước nơi đó cũng có 98% hàm lượng phóng xạ bên trong, không thể trồng trọt hay sử dụng. Trên hết, trong 7 khu vực này tràn ngập những loài biến dị động thực vật vô cùng khủng bố, càng vào sâu trung tâm, chúng càng thêm kinh khủng.
Con người hôm nay đã miễn nhiễm với phóng xạ, thế nhưng vẫn phải chịu sự đe dọa phát ra từ những loài biến dị kia.
Bởi vậy nên hàng năm quân đội đều cố gắng mang theo binh lính tiến vào thanh trừ bọn chúng, thế nhưng chỉ là muối bỏ biển. Thậm chí cứ 2 năm, các loài biến dị này sẽ bạo động một lần, tấn công thành trì nhân loại. Cho nên cũng dễ hiểu, địa vị của quân đội chính đứng đầu một quốc gia là vì vậy. Bạn cần người ta bảo vệ, người ta sẽ nắm thóp bạn.
Rừng rậm Ma Bí là một trong 7 khu vực chết, và ở gần Hafnof nhất so với những cái khác. Biểu tình vị tài xế kia khó coi như thế là bởi vậy. Ai phải đến gần nơi đó mà chả đau "trứng"?
A, tất nhiên là Dạ tiểu thư sẽ không tính là "Người bình thường" rồi a...
...
Chờ đến khi chiếc xe bay taxi kia đi khỏi, Dạ Tiểu Vũ ném vào tay Lâm Lam một chiếc dao quân dụng. Cô xoa xoa đầu Lâm Lam, ánh mắt lại lạnh như băng.
"Tôi đã nói rồi, muốn mạnh mẽ, có rất nhiều cách. Thế nhưng đơn giản nhất, cũng nhanh chóng nhất, chính là cầm dao lên, tiến vào nơi đó." Cô mỉm cười, chỉ tay vào trong rừng rậm Ma Bí. Tiếng dã thú gào thét đã sớm truyền vào tai Lâm Lam, khiến hai chân của cậu run rẩy, thế nhưng bàn tay cậu vẫn nắm chặt lấy con dao trong tay.
Lâm Lam ngước nhìn Dạ Tiểu Vũ, khẽ gật đầu một gái, sau đó tiến vào rừng rậm Ma Bí.
"1 tháng sau, tôi sẽ quay lại." Dạ Tiểu Vũ hài lòng cười khẽ một tiếng, quay lưng rời đi.
Nói cô tàn nhẫn? Được, cô thừa nhận rằng cô tàn nhẫn.
Thế nhưng muốn đứng bên cạnh Dạ Tiểu Vũ cô, nếu không có cả lực lượng cùng trí tuệ, sớm muộn gì cũng sẽ đầu mình hai nơi, thậm chí, là sống không bằng chết!
Hơn nữa, cô tin tưởng vào đôi mắt màu xanh lam kia.
Bí mật bên trong đôi mắt màu xanh lam đó, không phải là cô không cảm nhận được.
Lâm Lam của trước kia đồng tử vẫn là màu đen, chỉ đôi khi ánh lên màu xanh lam. Còn Lâm Lam bây giờ, hoàn toàn là một đôi đồng tử màu lam.
Ha ha... Dạ Tiểu Vũ cười khẽ một tiếng. 1 tháng này, Lâm Lam bận rộn, cô cũng không có rảnh rỗi đâu a...
...
"Ầm..." Chiếc phi thuyền thuần một màu đen hắc ám dừng lại nơi trạm kiểm soát không trung Venus, những tên quân nhân Dang giương súng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phi thuyền.
"Những kẻ trên kia nghe rõ ngay lập tức trả lời! Xuất trình rõ thân phận cùng hạ cánh phi thuyền ngay lập tức, nếu không chúng ta sẽ bắn hạ các ngươi!" Một tên binh sỹ hét lên!
"Ầm!" Một tia sét màu đen đánh xuống tốp quân binh, đem bọn họ đánh tan thành những hạt bụi đen.
"Dang?" Nam nhân giấu mình trong bộ áo choàng đen nhăn mày, những kẻ phía sau hắn lui lại thành một đoàn. Những tên cướp vũ trụ khét tiếng nay lại ôm ấp một đoàn quái vật tai nhọn răng nanh dài cùng nhau run rẩy.
Không có cách nào nha... Tần đại ca quá kinh khủng QAQ...
======
Có ai nhận ra hông? Mắt màu xanh lam :)))
TÌM ĐƯỢC CÁI BÌA TRUYỆN THẬT ĐẸP VÀ QUÁ CHUẨN VỚI CUỐN 2 NÀY ^^